Chương 711: ngoại trạch phu nhân

CHƯƠNG 711: NGOẠI TRẠCH PHU NHÂN Kết quả Chu phó Chỉ huy sứ dùng sinh mệnh đánh đổi đã gõ một hồi chuông cảnh tỉnh cho tất cả quyền quý hoàn khố kinh sư. Có tài liệu phản diện này, các hoàn khố kinh sư cuối cùng cũng phát giác ra sự đáng sợ của tòa nhà này, trong nhất thời các loại lời đồn truyền ầm ĩ, tâm tư xấu xa của các hoàn khố đối với nữ chủ nhân tòa nhà này bị bóp chết trong nôi, đợi tới về sau Cẩm Y vệ tiếp nhận án tử, chó săn trung thành nhất của Ninh Quốc Công Tần Kham, Nam trấn phủ ti trấn phủ sứ Đinh Thuận tự mình ra mặt xử trí, tất cả các hoàn khố kinh sư đều sợ ngây người. Cẩm Y vệ làm như vậy, Đinh Thuận tự mình lộ diện, các hoàn khố nếu còn chưa biết nữ chủ nhân của tòa nhà này có liên quan tới ai, vậy thì thật sự là uổng phí cơm ăn bao lâu nay. Tần Kham, Thần tử được Đương kim bệ hạ sủng tín nhất, tước tới Quốc Công, tay nắm đại quyền sinh sát của hơn mười vạn Cẩm Y vệ toàn thiên hạ, càn quét triều đường hơn mười năm chưa gặp được địch thủ không ngờ bất hiển sơn bất lộ thủy nuôi vợ bé ở thành đông kinh sư. Các hoàn khố ở sau lưng mắng một lượt tổ tông mười tám đời của Tần Kham, ngươi muốn nuôi vợ bé thì nói một tiếng đi, lén lút an trí vị nữ tử tuyệt sắc kia ở hào trạch, khiến người ngoài tim ngứa râm ran, thiếu chút nữa thì mất cả mạng, loại hành vi này quả thực so với câu cá chấp pháp còn hèn hạ hơn. Sau khi Chu phó Chỉ huy sứ chết không minh bạch ở sông đào bảo vệ thành, tòa trạch viện thần bí đó không còn thần bí nữa, đương nhiên, bất kể là quyền quý hay là hoàn khố kinh sư cũng càng không dám trêu chọc, trong mười trượng ở cửa lớn trạch viện ngay cả ruồi bọ cũng không dám xuất hiện. Ngày mùa hè nắng chói chang cùng với tiếng ve kêu râm ran, trong lương đình ở thủy đường đặt một cái ghế nằm bằng trúc kiểu dáng kỳ lạ, cạnh ghế dặt một bàn trà chân ngắn bằng gỗ lim, trên bàn trà là hai chén nước ô mai ướp lạnh và mấy đĩa hoa quả điểm tâm. Trên người Tần Kham chỉ mặc một cái áo lụa đơn bạc, vạt áo mở tung, lộ ra bộ ngực cường tráng, nằm bên cạnh là vị nữ chủ nhân thần bí trong truyền thuyết. Nàng ta cũng chỉ ái lụa mỏng, yếm hồng sau áo như ẩn như hiển, càng làm tốt nên dáng người ngạp nhân của nàng ta. Một quả nho được ngâm trong nước đá đưa tới bên miệng Tần Kham, Tần Kham lười biếng há miệng, quả nho chụi tọt vào miệng hắn, vị ngọt man mát khiến hắn thoải mái híp mắt lại. Sau khi nhai mấy cái thì nhổ hột, nha hoàn xinh đẹp hầu hạ bên cạn dùng chậu đồng đỡ hạt. Đôi tay không an phận xoa xoa chỗ cao vút của mỹ nhân nằm bên cạnh. Mỹ nhân mím môi lườm hắn, nha hoàn thị hầu bên cạnh thì mặt đỏ như trứng, ngượng ngùng xoay đầu sang chỗ khác. "Đường linh tinh! Có người ngoài." Đường Tử Hòa hung hăng vỗ bàn tay không an phận đó, lườm một cái phong tình vô hạn. Tần Kham liếc nha hoàn một cái, cười nói: "Nơi này là nội viện, trừ gia chủ ra thì nam tử khác không thể đi vào, về phần nha hoàn. Đừng lo, cái ngươi có nàng ta cũng có, có gì lạ đâu." Tiểu nha hoàn mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến không biết để tay chân vào đâu. Tần Kham cũng không phải cố ý khinh bạc. Đại Minh hiện giờ tuy nói dùng lý học Chu trần để trị thế, khắp nơi lấy đạo đức làm cọc tiêu, nhưng chỉ có hai nơi là không cần phải bố trí phòng vệ, có thể phóng đãng, muốn làm gì thì làm, một là thanh lâu, thứ hai chính là nội viện nhà mình. Hiện tại không khí có chút kỳ quái, một mặt yêu cầu sĩ tử văn nhân và quan viên thận trọng từ lời nói đến việc làm, so với Khổng phu tử còn không ăn khói lửa hơn, mặt khác lại dâm lãng thành phong trào, ví dụ như nội viện nhà mình, nam nữ chủ nhân khi sinh hoạt vợ chồng không chỉ không giới hạn địa điểm, thư phòng, phòng ngủ, phòng khách, thậm chí lộ thiên trong vườn, trong lương đình, đều có thể, hơn nữa không cần kiêng dè người hầu nữ nội viện, có khi muốn nâng cao tình thú nam nữ chủ nhân còn nhờ nha hoàn giúp đỡ đấm lưng hoặc lau mồ hôi, hoặc là trực tiếp đảm đương đội viên thay thế bổ sung để nam chủ nhân sủng hạnh. Tần Kham rất thích cái xã hội phong kiến sa đọa này. Nghĩ nghĩ, mắt hắn không kìm được liếc về phía nha hoàn xinh đẹp bên cạnh, nha hoàn xấu hổ mặt đỏ bừng không dám nói gì, bộ ngực căng tròn phập phồng lên xuống, mắt sợ hãi nhìn Tần Kham, lại giống nai con bị sợ hãi nhanh chóng cúi đầu. Đường Tử Hòa nhìn thấy, khóe miệng cong lên: "Tần Công Gia đã có nhã hứng như vậy thì dứt khoát đêm nay để Hương Nhu thị tẩm cho ngươi nhé? Hương Nhu là ta năm ngoái từ Thiên Tân mua về, năm nay vừa tròn mười tám, xinh đẹp đáng yêu, ta đã tự mình nghiệm qua rồi, vẫn là tấm thân xử nữ, Công gia ân sủng nàng ta là tạo hóa cả đời của nàng ta rồi." Nha hoàn tên là Hương Nhu càng ngượng ngùng, đứng ở bên cạnh thân hình run rẩy, cũng không biết là khẩn trương hay là hưng phấn. Tần Kham cười quái dị, tay đang xoa vú Đường Tử Hòa bóp mạnh mấy cái, khiến Đường Tử Hòa tức giận đấm hắn. "Ở trước mặt ta còn giở trò, ta ân sủng nàng ta một đêm thì cái giá phải trả chỉ sợ rất thảm trọng? Có quỷ mới biết kế tiếp nàng sẽ hạ thuốc gì khiến ta xấu mặt." Đường Tử Hòa cười không ngừng, thoáng nhìn về phía Hương Nhu: "Ta thật sự không phải là tâm khẩu bất nhất, lúc trước mua nha đầu này là để thị tẩm cho ngươi, hiện giờ hoa nhỏ đã nở, cũng đến lúc hái rồi, Công gia chẳng lẽ không động tâm chút nào à?" Tần Kham cười cười, thuận thế ôm chặt vòng eo vẫn mảnh khảnh của nàng ta, nói: "Bất luận là quả đào hay là quả nho, chín tới ăn mới ngon, ta chỉ thích loại người thành thục như ngươi, đêm nay ta ở lại chỗ ngươi không đi, ta vất vả cày cấy thêm mấy lần, để ngươi cũng sinh nhi tử hoặc nữ nhi cho ta." Mặt Đường Tử Hòa lập tức hiện lên vẻ ảm đạm: "Mấy năm nay tiếc nuối nhất chính là không thể sinh nhất nam bán nữ cho ngươi, bản thân ta là đại phu, cũng từng bắt mạch cho mình, thân thể của ngươi và ta đều chẳng có vấn đề gì, nhưng lại không biết vì sao mãi không có thai, ta nghĩ chắc là năm đó ở Phách Châu đánh một trận, ta đã tạo quá nhiều sát nghiệt, cho nên ông trời giáng báo ứng cho ta." " Đừng nói bậy, nếu nói sát nghiệt thì ta mấy năm nay còn tạo nhiều hơn ngươi, nhưng ta có trai có gái, chưa bao giờ thấy báo ứng, ngươi đã trả nợ mười năm rồi, trong mười năm nay đâu chỉ cứu mấy ngàn người, nợ trả xong rồi, tương lai sẽ có phúc báo, cứ kiên nhẫn chờ là được." Khóe miệng Đường Tử Hòa cong lên, tay ôm chặt cổ hắn, cười nói: "Có những lời này của ngươi ta an tâm rồi, cho dù chúng ta không có con, chắc cũng sẽ không vứt bỏ ta. Hôm nay ta đọc "Động huyền tử chú lục", bên trong có hai chiêu thức tân kỳ, đêm nay chúng ta không ngại thử một lần." Tần Kham nhộn nhạo: "Được, được." Đường Tử Hòa liếc nha hoàn Hương Nhu đang chân tay luống cuống, mặt bỗng đỏ lên, ghé vào tai hắn ngượng ngùng nói nhỏ: "Thú tao nhã chốn khuê phòng nên thêm chút hương, chúng ta khi hoan hảo để Hương Nhu đỡ hông đẩy lưng cho ngươi. Phu nhân Ninh Quốc Công nuôi ở ngoại trách luôn phải hơn chính thất mới được." Tần Kham cười khổ nói: "Phu nhân ngoài trạch ngươi sớm đã truyền khắp cả thành rồi, Yên nhi cũng đã sớm biết tới sự tồn tại của ngươi, vô số lần nói với ta bảo ta đón ngươi về phụ, thế nhưng ngươi lại không đáp ứng, hại ta phải chạy hai nơi đến mệt."