Chương 717: Duyên mệnh cầu sinh (2)

CHƯƠNG 717: DUYÊN MỆNH CẦU SINH (2) Cố gắng nặn ra nụ cười, Trương Vĩnh rất khách khí chắp tay với Đường Tử Hòa: "Đường cô nương vẫn chưa nói gì, không biết cô nương có cao kiến gì không?" Đường Tử Hòa mắt vẫn chằm chằm nhìn chén trà trong tay, thản nhiên nói: "Cái nhìn của ta cũng giống như chư vị Thái y, bệ hạ rất khó qua được đêm nay." Tim Trương Vĩnh lại rơi vào đáy cốc. Lưu Văn Thái và các Thái y, bao gồm cả Long Nhị Chỉ, đều tỏ vẻ đồng ý với chẩn đoán của Đường Tử Hòa, bệnh của Chu Hậu Chiếu rất nguy cấp, khí tức mỏng manh như vậy, quả thật là rất khó qua được đêm nay. Trương Vĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt giống như tiên tử trong tranh của Đường Tử Hòa, bỗng nhiên phun ra một câu rất đột ngột. " Thái y có lẽ không thể, nhưng Đường cô nương nhất định có biện pháp, đúng không?" Đường Tử Hòa cuối cùng cũng ngẩng lên, nhìn về phía Trương Vĩnh, tựa cười mà như không phải cười nói: "Tướng công Nhà ta từng nói, dược y bất tử bệnh, phật độ người có duyên, bệ hạ đã tới lúc hấp hối, chư vị Thái y còn không có biện pháp, tiểu nữ tử càng không thể." Trương Vĩnh lập tức làm ra một hành động rất thất thố, bùm một cái quỳ xuống trước mặt Đường Tử Hòa, nước mắt phun như suối. "Nể tình cảm nhiều năm của Tạp gia với Tần Công Gia, nể mặt Tạp gia đối với Tần Công Gia và cô nương mấy năm nay tương trợ lẫn nhau, Đường cô nương, xin cô cứu bệ hạ đi, tính mạng cả nhà của Tạp gia đều nằm trong một ý niệm của cô nương." Lục hổ còn lại lập tức hồi thần, mọi người mắt sáng rực, bỏ hết thái độ tuyệt vọng vừa rồi, đều quỳ xuống với Đường Tử Hòa. Lưu Văn Thái và một đám Thái y vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa với vẻ không dám tin. Đường Tử Hòa than khẽ một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Chư vị công công xin đứng lên, tiểu nữ tử không gánh nổi đại lễ của các vị, trước khi vào Báo Phòng tướng công nhà ta đã dặn dò ta, bảo ta dồn hết toàn lực mà làm, tiểu nữ tử coi chồng như trời, sao dám lơ là? Chỉ có điều.. Lời nói vừa rồi của Lưu Thái y cũng đúng, bệ hạ khí tức mong manh, sinh cơ dần dần đoạn tuyệt, ta thật sự không thể cứu tỉnh bệ hạ, nhiều lắm là..." Trương Vĩnh giống như người chết đuôi vớ được cọng cỏ, dùng đầu gối lê mấy bước, gấp giọng nói: "Nhất lắm là thế nào?" Đường Tử Hòa thở dài: "Nhiều lắm là ta ta chỉ có thể kéo dài sinh cơ của bệ hạ, tăng khí tức cho bệ hạ, cố gắng để bệ hạ sẽ không băng hà trong đêm nay." Mọi người lập tức như rơi vào hầm băng, vẻ mặt lại tuyệt vọng. Đêm nay không băng hà thì thế nào? Kéo dài mạng thêm một ngày hai ngày thì đối với vận mệnh của bọn họ có bất kỳ trợ giúp gì hay không? Trương Vĩnh cả người lại run lên, vẻ mặt trở nên hưng phấn: "Đường cô nương có thể kéo dài mạng cho bệ hạ thêm mấy ngày?" Ánh mắt Đường Tử Hòa lộ ra vẻ thưởng thức, mỉm cười: "Hoặc mười ngày, hoặc nửa tháng, tóm lại tuyệt không ít hơn mười ngày." Trương Vĩnh vỗ đùi thật mạnh: "Tốt! Mười ngày thì mười ngày? Bệ hạ có thể kéo dài mạng thêm mười ngày, đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta, thời gian mười ngày, chúng ta có thể làm được bao nhiêu việc? Phái ra khoái mã mời danh y Bắc Trực Đãi tới, các vị Thái y ngày đêm tùy thị hội chẩn, biện chứng bệnh lý, tập trung dược vật quý hiếm trong thiên hạ, thậm chí dán hoàng bảng cầu hiền năng trong thiên hạ, những cái này đều là cơ hội của chúng ta! Cơ hội giữ mạng!" Tính cách của con người quyết định vận mệnh, đương nhiên, địa vị cũng quyết định vận mệnh. Mười năm làm ti lễ giám chưởng ấn không phải là vô ích, chính bởi vì ngồi trên địa vị cao tất cả thái giám không thể với tới, sinh lý bình thường của nam nhân lại không hề có hứng thú này, cho nên Trương Vĩnh so với thái giám bình thường thì nhìn xa hơn, cao hơn, do đó khi Đường Tử Hòa nói chỉ có thể kéo dài sinh mệnh cho Chu Hậu Chiếu thêm mười ngày, tất cả thái giám và Thái y đều mang vẻ mặt thất vọng hoặc tuyệt vọng, chỉ có Trương Vĩnh lại hưng phấn vô cùng. So sánh với khốn cảnh tuyệt vọng, kéo dài mạng thêm mười ngày chính là một tia sinh cơ mà hắn có thể tóm lấy, sinh cơ của Chu Hậu Chiếu, cũng là sinh cơ của bản thân Trương Vĩnh hắn. Thời gian Mười ngày, có thể phát sinh rất nhiều kỳ tích, là nội tướng quyền thế Đại Minh Đại Minh, Trương Vĩnh có đại quyền điều động tất cả, chỉ cần một chỉ lệnh, người hoặc vật cảnh nội Đại Minh đều có thể do hắn sử dụng, thời gian mười ngày sưu tập những người hoặc vật có thể làm phát sinh kỳ tích này, triệt để cứu tỉnh bệ hạ, đối với Trương Vĩnh mà nói không phải là việc không có khả năng. Một tia sinh cơ này đối với Trương Vĩnh mà nói là quá trọng yếu. " Xin Đường cô nương thi thuật cho bệ hạ đi, việc này không nên chậm trễ, nếu không sẽ sinh biến." Thái độ của Trương Vĩnh đối với Đường Tử Hòa càng cung kính hơn. Mọi người đều gật đầu, bao gồm cả các Thái y. Bọn họ đều ý thức được, sinh cơ của mình có lẽ nằm cả trong tay Đường Tử Hòa. Đường Tử Hòa đứng dậy thướt tha đi tới chính điện, đến cạnh giường của Chu Hậu Chiếu, sau đó, lẳng lặng nhìn gương mặt tái nhợt của hắn. Lưu Văn Thái ở bên cạnh ân cần xách rương thuốc tùy thân của nàng ta tới, bên trong rương bằng gỗ tử đàn đựng bốn mươi chín mũi châm và rất nhiều bình lọ, cùng với mấy dược liệu hiếm thấy đương thời. Ngón tay thon dài của Đường Tử Hòa nhẹ nhàng rút một cây châm, cây châm khẽ run run giữa không trung, biểu hiện ra tâm tình không bình tĩnh của chủ nhân nó lúc này. Nàng ta kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mặt Chu Hậu Chiếu, mắt đẹp như thu thủy không ngừng ánh ra vẻ mâu thuẫn và giãy dụa. Hắn cùng với Tần Kham là quân thần khăng khít vô cùng, là bạn tốt tri giao, hắn làm hoàng đế không tốt lắm, thậm chí có thể nói là là ngu ngốc hoang đường, mấy năm nay trừ chinh chiến Mông Cổ ra thì chẳng có công tích gì, Đại Minh sở dĩ phục hưng dưới sự cai trì của hắn, toàn là nhờ Tần Kham một mình khổ tâm kinh doanh. Hắn có lẽ là bạn tốt hiếm có. Nhưng hắn lại không phải là đế vương xứng chức. Nàng ta và Chu Hậu Chiếu, vốn là cừu địch bất cộng đái thiên, bởi vì tên hôn quân này không xứng với tòa giang sơn cẩm tú này. Hiện tại cừu địch ở ngay trước mắt, chỉ cần một châm đâm xuống, bất kỳ ai cũng không nhìn ra sơ hở gì. Chu Hậu Chiếu vốn đã không thể sống qua đêm nay. Cho dù chết cũng là mệnh trung chú định, nàng ta hoàn toàn có thể rũ sạch liên quan. Nhưng mà, hắn là tri kỷ của Tần Kham trong đời này. So với thân nhân còn thân thiết hơn, là bạn tốt không cần bố trí phòng vệ, nàng ta có thể qua mặt cả thiên hạ giết Chu Hậu Chiếu mà không để lại dấu vết, nhưng nàng ta làm sao có thể đối mặt với đôi mắt thất vọng và phẫn nộ ấy của Tần Kham? Ngón tay cầm châm run khẽ, hàn quang từ ngan châm chớp động không thôi, nhưng Đường Tử Hòa lại trù trừ không thể xuống tay. Nàng ta muốn giết Chu Hậu Chiếu, thật sự rất muốn. Nàng ta là cô nhi được trưởng lão Bạch Liên giáo thu dưỡng, từ nhỏ đã đi theo trưởng lão, trưởng lão dạy nàng ta đọc sách viết chữ, dạy nàng ta binh pháp mưu lược, dạy nàng ta y thuật bốc thuốc, những cái này đều là bản sự, cũng là kỳ vọng, Trưởng lão dạy nàng ta mấy thứ này, đồng thời cũng không ngừng tẩy não nàng ta, nói với nàng ta kẻ địch cả đời là ai, tất cả bản lĩnh đời này học được toàn là để giết chết kẻ địch này, khuấy đảo thiên hạ phong vân.