Chương 718: Thiện ác nhất niệm

CHƯƠNG 718: THIỆN ÁC NHẤT NIỆM Nàng ta rất nghe lời làm theo những gì mà trưởng lão đã dạy, thế là hương đường Thiên Tân lớn mạnh rất nhanh, Phách Châu lên cao hô một tiếng, tụ tập mười vạn binh mã tàn sát bừa bãi ba tỉnh bắc địa, sinh tử tương bác với triều đình, từng huy hoàng cũng từng thất bại, một độ hăng hái, một độ nản lòng thoái chí, trong mấy năm kinh lịch qua đủ loại thay đổi của nhân sinh, mấy ngàn thi thể của tướng sĩ và bách tính trong thành Phách Châu cuối cùng khiến nàng ta từ bỏ giấc mộng cả đời, không phải là vì sợ hãi, mà là vì sự thương xót và áy náy. Mệt rồi, cũng ngộ ra rồi, Đường Tử Hòa vì mấy ngàn cỗ thi thể đó mà trả nợ suốt mười năm, mười năm qua, sinh mạng mà nàng ta cứu cũng có mấy ngàn, nhân quả đền bù, nghiệp đã tiêu, thế là, dã tâm lại lặng lẽ nảy sinh, lần này dã tâm không phải vì mình, mà là vì Tần Kham. Nếu có một ngày, nam nhân mà mình âu yếm khoác hoàng bào, quân lâm thiên hạ, sáng lập cảnh tượng thịnh thế hơn xa Đường Tống, vạn bang tới triều, đó chính là một sự vinh quang cỡ nào. Đường Tử Hòa mỗi khi nghĩ đến bức tranh đó là mặt liền hưng phấn tới run rẩy. Lúc này châm trong tay, kể địch lại chỉ cách nàng ta có nửa bước, một châm đâm xuống là có thể khiến thiên hạ đại loạn, Đường Tử Hòa nàng ta tất sẽ vươn tay ra đẩy nam nhân của mình một cái, để hắn hắn trở thành anh hùng đuổi hươu. Nhưng mà, vừa nghĩ tới hắn sau khi biết tin tức Chu Hậu Chiếu đã chết, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập thất vọng, phẫn nộ, thậm chí là sát khí đối với mình, vẻ hưng phấn và điên cuồng trong mắt Đường Tử Hòa lập tức hoàn toàn mất đi, mắt đẹp lập tức khôi phục sự tỉnh táo. Hắn là người nặng tình, với sự hiểu biết của hắn về Tần Kham, lựa chọn giữa quyền và tình, hắn tất nhiên sẽ lựa chọn tình cảm, cho dù có một ngày Chu Hậu Chiếu sinh ra hiềm khích ngờ vực vô căn cứ đối với hắn, hắn cũng sẽ không đấu tranh, mà là lặng lẽ thu thập gia sản, cùng vợ con xa chạy cao bay, tình cảm ở trong lòng hắn so với bất cứ thì gì cũng đều quan trọng hơn. Một châm này Đường Tử Hòa không đâm xuống được. Nàng ta là ma đầu trời sinh mọc cái xương ngược ở gáy, nhưng, nàng ta cũng là nữ nhân, một nữ nhân sợ hãi mất đi sự sủng ái của trượng phu. Trong Chính điện là một mảng yên tĩnh tới mức giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập khẩn trương và lo âu của mọi người. Mọi người kinh ngạc nhìn kim châm trong tay Đường Tử Hòa, châm đó chẳng những quyết định vận mệnh của bệ hạ, cũng quyết định vận mệnh của bọn họ. "Đường cô nương, cô... có phải nên hạ châm rồi không?" Thanh âm của Trương Vĩnh rất rụt rè, mang theo mấy phần run rẩy vì khẩn trương. Cây châm này nằm trong tay nàng phải tới thời gian nửa nén hương vẫn trù trừ không thấy đâm xuống, Trương Vĩnh không chịu nổi sự sợ hãi so với chết còn khó chịu hơn này. Giãy dụa, do dự, mâu thuẫn, trong thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, lưng Đường Tử Hòa bất tri bất giác thấm đẫm mồ hôi lạnh, sau khi nghe thấy tiếng giục đầy rụt rè của Trương Vĩnh, không khỏi cả người run khẽ, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt không vui cũng không buồn. Hít một hơi thật dài, Đường Tử Hòa cắn chặt răng, nhắm chuẩn ba chỗ huyệt đạo trên người Chu Hậu Chiếu rồi hạ ba châm cực nhanh, rồi lập tức từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đỏ sậm, không đợi mọi người có phản ứng đã vạch miệng Chu Hậu Chiếu rồi nhét thuốc vào. Mọi người hít một hơi lạnh, sắc mặt hết sức khó coi, viện phán Lưu Văn Thái của Thái y viện thì hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất. Thi châm thôi thì không nói làm gì, các Thái y đứng xem mặc dù thấy châm pháp quái dị, nhưng trên cơ bản vẫn có thể nhìn được một hai, nhưng viên thuốc dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhét vào miệng bệ hạ đó. Đó là miệng rồng đó, chưa qua Thái y và các thái giám kiểm tra, há có thể loạn thất bát tao nhét bừa vào miệng bệ hạ> "Ngươi... Ngươi..." Lưu Văn Thái vừa e ngại lại vừa giận, run run chỉ vào Đường Tử Hòa, một lúc vẫn không nói nên lời. Đường Tử Hòa hừ lạnh: "Ngươi ngươi cái gì, hắn vốn là đã sống không qua được đêm nay, ta có cần cần thiết phải lấy mạng hắn không? Vừa rồi hành châm rồi cho uống thêm thuốc, ta đảm bảo có thể giữ mạng được cho hắn mười ngày, nếu mười ngày qua mà các ngươi không nghĩ ra biện pháp bảo toàn tính mạng của hắn, khi đó cũng đừng trách ta, ta đã hết sức rồi." Đám người Trương Vĩnh mừng rỡ, không ngừng khom lưng cám ơn Đường Tử Hòa. Đường Tử Hòa không nhìn Chu Hậu Chiếu đang nằm trên giường, chỉ thản nhiên nói: "Người đuối nước được cứu lên mà chưa tính vốn là chuyện rất nguy hiểm, tính mạng mười phần đã mất đi bảy, say mười ngày hắn có thể tỉnh hay không thì chỉ có thể xem tạo hóa của hắn." Ngoài Báo Phòng, trong lương đình bờ đông tây hoa trì, Sắc mặt Tần Kham còn khó coi hơn Chu Hậu Chiếu đang sắp chết. Trong lương đình, sắc mặt Dương Đình Hòa còn khó coi hơn Tần Kham. Một người là Đại học sĩ thủ phụ nội các đương triều, một người là Ninh Quốc Công quyền thế ngập trời, dưới một người mà trên vạn người, hai người lúc này lại giống như hai con gà chọi đang càng đấu tới chết đi sống lại, gân cổ trợn mắt nhìn đối phương. Đám người Dương Nhất Thanh, Nghiêm Tung, Mưu Bân trong lương đình vẻ mặt có chút xấu hổ xoa xoa tay, Bảo Quốc công Chu Huy thản nhiên thưởng thức cảnh sắc ngoài lương đình, cũng không biết là cái nơi tối như hũ nút này lão gia tử có thể nhìn thấy gì. Không biết giằng co bao lâu, khí thế của Tần Kham bỗng nhiên suy sụp, mệt mỏi ngồi xuống ghế đá trong đình, thở dài: "Khí tức của Bệ hạ vẫn còn, chưa chầu trời, lúc chạng vạng chuyện mới xảy ra, lúc này chỉ là hôn mê chưa tỉnh, các vị lại bí mật mưu đồ lập tân quân, không biết là quá sớm rồi sao? Nếu bệ hạ thực sự... Thực sự ra đi, khi đó lại triệu tập thần công thương nghị nhân tuyển tân quân cũng không muộn, việc gì cứ phải thương nghị ngay tối nay, làm hỏng danh của nhân thần?" Dương Đình Hòa cũng thở dài, trong bóng đêm tối đen, lờ mờ có thể thấy được có thể thấy được trong mắt hắn đã chảy xuống hai hàng lệ đục. "Ngươi cho rằng lão phu nguyện ý làm cái chuyện ác phá hỏng hư danh này ư? Chỉ là thời thế bắt buộc mà thôi! Bệ hạ khác với đế vương các đời trước, hắn không có con nối dòng con nối dòng, đó là một khuyết điểm rất chí mạng, không có con nối dòng có nghĩa là giang sơn không có truyền thừa, thế tất sẽ dẫn tới thần dân chi tâm bất ổn, rất dễ phát sinh rung chuyển, thế nhân đều biết bệ hạ vô hậu, một khi bệ hạ gặp chuyện không may, phiên vương cũng thế, giặc cỏ cũng thế, ngoại địch cũng thế, hạng người có dã tâm há có thể bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này? Hai năm gần đây triều thần thượng sớ nhiều nhất chính là thỉnh cầu bệ hạ chọn, để bệ hạ sinh sản long mạch, làm an lòng người trong thiên hạ, hôm nay bệ hạ bất hạnh đuối nước, sinh tử chưa rõ, hiện tại cách lúc chuyện xảy ra đã hai tiếng, tin tức khẳng định đã không thể giấu được nữa, cho nên chúng ta phải hanh chóng trước lúc thiên hạ đều biết định ra nhân tuyển tân quân cùng với làm thể nào để ổn định thế cục triều đường và thiên hạ, cũng sớm chuẩn bị cho tiền đồ của bản thân chúng ta, để tránh tương lai lại bị đánh cho trở tay không kịp." Dương Đình Hòa nhìn chằm chằm Tần Kham, chậm rãi nói: "Trong triều đảng hệ đông đúc, đêm nay chuyện xảy ra đột nhiên, Tần Công Gia cho rằng gần bảo phòng chỉ có mấy người chúng ta đang tìm chỗ vắng mà thương nghị thôi à?" Tần Kham trầm mặc, sắc mặt âm trầm biểu hiện ra sự phẫn nộ và bực bội trong lòng. Dương Đình Hòa nói rất có lý, vứt bỏ nhân tố tình cảm không nói tới, lời nói của Dương Đình Hòa chính là những lời mưu quốc, về công về tư đều không có gì chê trách, nhưng Tần Kham trong nội tâm lại không muốn đàm luận đề tài này, hắn căn bản không thể chấp nhận loại hành vi giống như đang an bài hậu sự cho Chu Hậu Chiếu này, vừa nghĩ tới Chu Hậu Chiếu có thể sẽ chết, tim hắn giống như bị kim châm, đau đớn vô cùng.