Chương 719: Lương đình thương nghị (1)

CHƯƠNG 719: LƯƠNG ĐÌNH THƯƠNG NGHỊ (1) Bắt đầu từ ngày đầu tiên tới thế giới này, Tần Kham đã ý thức được tầm quan trọng của hoàng quyền trong thời đại này. Hoàng đế là trời, là chủ tâm cốt, là ngọn nguồn của tất cả quyền lực. Quan văn là loại người gian hoạt nhất trên đời, bọn họ giỏi sát ngôn quan sắc, biết thận trọng, tính cách của hoàng đế mỗi một đời trực tiếp quyết định thái độ của quan văn mỗi triều. Ví dụ như Hoằng Trì đế, hắn là một người chăm lo việc nước cần chính yêu dân, hơn nữa tính cách ôn hòa, giống như một vị học giả đôn hậu cả ngày ở trong thư phòng, mỗi một câu nói mỗi một hành động đều rất khoan dung, khiến người ta như được gội đầu bằng gió xuân. Đương nhiên, hắn khi cần phải lộ ra mũi nhọn và răng nanh thì cũng không hề khách khí, các đại thần đối với hắn vừa kính lại sợ vừa lại sợ, cho nên bất kỳ ý chí và mục tiêu nào của hắn thường thường đều sẽ đạt được một cách không có trở ngại, cho nên dưới sự trị vì trong gần hai mươi năm của vị minh quân này, triều đường xuất hiện rất nhiều danh thần như Lưu Kiện, Lý Đông Dương, Tạ Thiên, Dương Nhất Thanh, ngay cả thái giám thanh danh thối nát nhất trong lịch sử ở triều Hoằng Trị cũng không gây hại được nhiều, ngược lại còn xuất hiện một số lớn thái giám tính tình trung trực như Tiêu Kính, Vương Nhạc, Trần Khoan. Nhưng Chu Hậu Chiếu thì khác, hắn đời này sống ù ù cạc cạc, đăng cơ mười bốn năm, công tích duy nhất của hắn chính là ngự giá thân chinh mấy lần, bình định tạo phản được mấy lần, Ứng Châu chi chiến đánh cho tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan Mãnh Khả nguyên khí đại thương phải lui về thảo nguyên, nhưng nếu luận về thần dân quy tâm, Chu Hậu Chiếu so với Hoằng Trì đế thì không biết kém hơn bao nhiêu lần, nhìn chung khi hắn còn sống, từ lúc đăng cơ cho tới bây giờ, căn bản chính là chiến đấu không ngừng với các đại thần. Nói thật lòng, hắn hận các đại thần, các đại thần cũng hận hắn, quan hệ quân thần các đời nhà Minh, triều Chính Đức là khẩn trương cứng lạnh nhất, hai bên như thành thù. Trước mặt thì khách khách khí khí, trong bụng thì không biết bao nhiêu những suy nghĩ đại nghịch bất đạo như ra cửa bị xe đâm chết. Dương Đình Hòa nói không sai, lúc này Chu Hậu Chiếu sinh tử chưa rõ, Tần Kham ở trong lương đình cũng có thể cảm ứng được cách Tây hoa trì không xa mơ hồ truyền đến tiếng người, hiển nhiên rất nhiều đại thần đã không kiên nhẫn chờ ở cửa Báo Phòng, quần tam tụ ngũ tìm chỗ vắng bàn chuyện, trên mặt mọi người đều phủ kín vẻ lo lắng và buồn bã, nhưng loại buồn bã này có mấy phần là thật thì chỉ có trong lòng biết mình mới rõ. Ngay cả trong lương đình Tần Kham đang đứng lúc này, bên cạnh đều là người cùng phe. Nhất nhất đảo qua trên mặt đám người Nghiêm Tung, Chu Huy, Mưu Bân, ánh mắt của bọn họ khi chạm Tần Kham, lại hết sức bình tĩnh. Tần Kham bỗng nhiên rất muốn cười khổ ba tiếng vì Chu Hậu Chiếu. " Tần Công Gia, ngươi là thần tử bệ hạ tín nhiệm nhất, cũng là bằng hữu thân thiết nhất. Đám người chúng ta lấy ngươi làm chủ, sai đâu đánh đó, hôm nay tính mạng của bệ hạ nguy cấp, nếu không cứu tỉnh thì thiên hạ tất sinh dao động, vì xã tắc Đại Minh, cũng vì tiền đồ và người thân của chúng ta, xin Công gia nghĩ chủ ý." Thanh âm bình tĩnh của Nghiêm Tung giống như gió lạnh thổi qua, cắt ngang suy nghĩ ngổn ngang của Tần Kham, đột nhiên hồi thần. Tần Kham mệt mỏi xoa mi tâm, không khách khí ngồi xuống ghế đá trong lương đình, mặt không biểu tình nói: "Tính mạng của Bệ hạ đang nguy trong sớm tối, trong lòng ta lo lắng vạn phần, không còn phân thốn, làm sao ra chủ ý đây." Trên mặt mọi người trong đình lập tức lộ ra mấy phần xấu hổ thẹn thùng. Bọn họ nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Tần Kham, lờ mờ có chi ý chỉ trích. Mưu Bân nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, tìm từ một lúc rồi rụt rè nói: "Công gia, trời có phong vân bất trắc, nếu đã xảy ra loại chuyện này, chúng ta không thể không đối mặt, lúc này trong Báo Phòng, các vị Thái y và danh y đang dốc hết toàn lực cứu trị bệ hạ, chúng ta ở đây thương nghị cũng là để yên ổn xã tắc và lòng người, tránh cho tới lúc phát sinh lại luống cuống tay chân. Tần Kham thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: "Ta hiểu ý của các ngươi, nhưng ta lúc này tâm tình đang rất loạn, các ngươi có chương trình gì thì không ngại nói thẳng đi, ta nghe." Ánh mắt của Mọi người toàn bộ nhìn về phía Dương Đình Hòa, hắn là thủ phụ nội các Đại học sĩ, nếu thiên gia phát sinh đại biến, hắn là người có tư cách lên tiếng nhất. Dương Đình Hòa lau lệ già ở khóe mắt, hít sâu một hơi bình phục cảm xúc rồi lúc này mới chậm rãi nói: "Đầu tiên, lời nói của lão phu là dưới tình hình có thể phát sinh đại biến, nếu bệ hạ cát nhân thiên tướng bình yên vô sự, những lời nói hôm nay đều vứt đi." Mọi người vội vàng gật đầu. Dương Đình Hòa suy tư một lát, trầm giọng nói: "Nếu bệ hạ thực sự có bất trắc, đầu tiên phải lập nhân tuyển tân quân, nước không thể một ngày không có chủ, lập tân quân mới là chính đạo của nhân thần, đáng tiếc bệ hạ tuổi xuân đang độ tráng niên, nhưng dưới gối lại không có con nối dòng, cũng chưa lưu lại chiếu thư kế vị, cho nên, chúng ta chỉ có thể phát động nội các đình nghị, từ phiên vương các nơi hoặc là thế tử có huyết mạch gần nhất với bệ hạ chọn ra một vị là tân quân, điểm này, tin rằng văn võ cả triều đều sẽ không dị nghị." Đám người Nghiêm Tung Mưu Bân đều gật đầu. " Có câu ' Phụ chung tử tức', ' Huynh chung đệ tức', một nhánh này của bệ hạ đã dứt, thì chỉ có thể ngược dòng đến đời của tiên đế Hoằng Trị, năm đó dưới gối Hiến Tông hoàng đế tổng cộng sinh mười bốn hoàng tử, trong đó hoàng trưởng tử không đến một tuổi đã mất, thứ tử Điệu Cung Thái tử không đến ba tuổi cũng mất, về sau ngôi vị hoàng đế mới đến phiên Hiếu Tông Hoằng Trị tiên đế, nếu... Bệ hạ quả thực gặp bất trắc, như vậy nhất mạch của Hoằng Trị tiên đế xem như đoạn tuyệt, chúng ta chỉ có thể từ trong các hoàng tử còn lại của Hiến Tông tiên đế chọn người làm tân quân, luận về thứ tự, Hưng Vương, hoàng tử thứ tư của tiên đế Hiến Tông là thỏa đáng, nhưng Hưng vương bất hạnh cũng mới mất năm nay, tháng trước bệ hạ đã ban thưởng thụy hào là 'Hiến', Hưng Hiến vương có hai con tra, trưởng tử Nhạc Hoài vương Chu Hậu sinh ra được năm ngày thì mất, thứ tử Chu hậu Thông thuận lý thành chương thừa kế tước Hưng Vương, đất phong ở Hồ Quảng An Lục châu." Dương Đình Hòa vuốt râu tiếp tục: "Nếu luận về huyết mạch và thứ tự lớn nhỏ, theo lão phu, nhân tuyển tân quân chính là vị Hưng Vương Chu Hậu Thông vừa kế vị này, người này sinh ra năm Chính Đức thứ hai, năm nay mười hai tuổi, nghe nói thông minh nhu thuận, anh đoạn túc thành, đọc đủ "Hiếu kinh" "Đại Học", nếu bệ hạ thực sự gặp bất trắc, sau khi nội các khởi xướng đình nghị và triều nghị, vị hưng Vương điện hạ này chỉ sợ rất nhanh sẽ nhận được thư xin kế vị của nội các, ti lễ giám và thông chính ti."