Chương 720: Họa phúc khó lường (1)

CHƯƠNG 720: HỌA PHÚC KHÓ LƯỜNG (1) Năm ngoái trước khi thân chinh Thát Đát, Chu Hậu Chiếu đã có ý muốn tự mình quyết chiến với tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan Mãnh Khả, thế là đại quân còn chưa rời kinh đã hạ ý chỉ điều binh cho quan Tổng binh của tứ đại biên trấn Tuyên phủ, Đại Đồng, Diên Tuy, Liêu Đông, ý chỉ cuối cùng, không ngờ là gọi tướng sĩ biên quân của tứ đại biên trấn là "Ngoại tứ gia quân", khiến cho quan Tổng binh của tứ đại biên trấn giống như được hoa khôi thanh lâu chủ động câu dẫn vậy, kinh hỉ vinh hạnh không thôi. Mà cách nói tướng sĩ biên quân và kinh doanh đổi chỗ, cũng là Chu Hậu Chiếu sáng chế ra đầu tiên, hơn nữa cách nói này rất lâu trước đã được đưa ra rồi. Cuối năm Chính Đức thứ ba, Chu Hậu Chiếu vừa bình định Ninh vương Chu Thần Hào phản loạn hồi kinh, trận chiến này Chu Hậu Chiếu đã nhận thức được rõ ràng là chiến lực của tướng sĩ kinh doanh không mạnh, quân tâm không thịnh, thế là sau Thái Miếu hiến phu trên triều hội đề xuất đổi chỗ cho tướng sĩ xuất kinh và biên quân, cứ ba năm lại thay phiên. Không thể không nói, loại ý tưởng này của Chu Hậu Chiếu thật sự có chút đi trước thời đại, có điều không phải là ngu ngốc, ngược lại rất có đạo lý, vị hoàng đế thượng võ này không phải là hồ nháo, đối với quân sự quả thật trải qua thâm tư thục lự, biên quân và kinh doanh đổi chỗ chính là thần lai chi bút, có thể nói là tuyệt diệu. Chỉ tiếc Chu Hậu Chiếu lại ứng với câu thơ ấy của Đường đại tài tử. "Thế nhân cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu", kế hoạch tuyệt diệu như vậy ở trong mắt người khác lại là kinh thế hãi tục ly kinh bạn đạo, chung quy không được triều thần chấp nhận. Thậm chí ngay cả Lý Đông Dương tiến bộ nhất cũng không thể chấp nhận ý tưởng này. Cuối năm Chính Đức thứ ba. Lý Đông Dương sắp trí sĩ đệ một đạo tấu chương cuối cùng trong kiếp sống chính trị của hắn cho Chu Hậu Chiếu, tên là "sơ gián kinh doanh và biên quân hoán đổi là không hay". Nhằm vào chuyện Chu Hậu Chiếu đề xuất hoán đổi kinh doanh và biên quân. Ngay cả Lý Đông Dương tiến bộ nhất cũng không thượng sớ phản đối kế hoạch quá mức đi trước thời đại này, các đại thần còn lại thì càng không cần phải nói. Chu Hậu Chiếu đối với cái đầu thiên tài của mình đắc chí chưa được mấy ngày thì liền bị nước miếng phô thiên cái địa bao phủ, loại cảm giác đó so với đổ một chậu nước lạnh xuống đầu còn đau đớn hơn. Quả thực là như vô số người xoay tay tát hắn lia lịa, Chu Hậu Chiếu mặt mũi bầm dập mặt mũi bầm dập cắn răng... Nhịn, đương nhiên, kế hoạch biên quân và kinh doanh hoán đổi từ đó về sau bị xếp xó, không thấy ánh mặt trời. Cho tới năm Chính Đức thứ mười ba, Chu Hậu Chiếu lại nổi lên suy nghĩ chinh Thát Đát, kế hoạch kinh doanh và biên quân hoán đổi lại nảy sinh. Để làm chăn đệm, liền hạ chỉ gọi tướng sĩ biên quân của tứ đại biên trấn là "Ngoại tứ gia quân" Vốn định sau khi thân chinh kinh sẽ chính thức đưa đem việc này vào nhật trình, kết quả còn chưa kịp mở miệng thì Chu Hậu Chiếu đã bất hạnh đuối nước. Hôm nay khi Tần Kham đề xuất biên quân nhập kinh cũng chính là lúc hoàng đế hôn mê, kinh sư như rắn mất đầu, phiên vương giặc cỏ đạo phỉ các nơi Đại Minh rục rịch là tất nhiên, điều động biên quân nhập kinh phòng bị quả thật là rất tất yếu. Một hoàng đế không có con nối dòng nếu mạng như mành treo chuông, hạng người có dã tâm trong thiên hạ rất nhiều, nếu không một có một quân đội cường đại đóng ở kinh sư, ai biết được sẽ phát sinh biến cố lớn như thế nào/ Tần Kham nói rất ngắn gọn, nhưng sau khi nói xong thì trong lương đình mãi lâu sau vẫn lâm vào yên lặng, đám người Dương Đình Hòa Dương Nhất Thanh vuốt râu trầm mặc không nói gì, sắc mặt Bảo Quốc công Chu Huy thì có chút khó coi, vẻ mặt lờ mờ sắp nổi giận. Chu lão gia tử tức giận là có thể hiểu, dù sao kinh sư mười hai cũng là do lão thống lĩnh, trong mười hai doanh, mỗi một doanh đều do một vị khai quốc hầu phụ trách, thường ngày bất kỳ một doanh nào cũng không thể tùy ý điều động, phải do Quốc Công và quốc hầu chính mắt nhìn thấy thánh chỉ và hổ phù điều binh mới có thể điều động binh mã, mười hai vị khai quốc hầu và một vị Bảo Quốc công hợp thành chỉ huy cao tầng của đội quân tinh nhuệ của kinh sư này, hiện tại Tần Kham ở trước mặt Chu lão gia tử nói tướng sĩ kinh doanh chiến lực không đủ, chẳng khác nào tát vào mặt Chu Huy, lão gia tử làm sao có thể không giận cho được? "Hừ! Điều động biên quân nhập kinh? Cách nói này có phải rất dọa người hay không? Văn võ Cả triều liệu có đáp ứng không? Bệ hạ hôn mê bất tỉnh, kinh sư chính là lúc thần hồn nát thần tính, một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến lòng thần dân nổ tung, vào lúc này lại điều biên quân vào kinh, văn võ cả triều há có thể đáp ứng? Nếu bệ hạ thực sự có bất trắc, lập tân quân khác là chuyện tất nhiên, tân quân há có thể đáp ứng cạnh sườn mình có nhiều binh mã như vậy đi tới đi lui?" Ngữ khí của Chu Huy rất bất thiện, may mà người trong đình đều cùng phe, quan hệ lợi ích gắn chặt với nhau, nếu không với tính tình nóng như lửa của Chu lão gia tử đã sớm hất bàn trở mặt rồi, hiện tại chỉ là ngữ khí bất thiện, đủ để chứng minh hắn thật sự một lòng với Tần đảng. Tần Kham cười áy náy: "Lão gia tử bớt giận, đề nghị của ta chỉ là đối sự bất đối nhân, tướng sĩ kinh doanh so chiến lực với biên quân thì quả thật là kém hơn một chút, đây là sự thật không thể chối cãi, ta lo một khi việc bệ hạ hôn mê truyền khắp thiên hạ, phiên vương và giặc cỏ tà giáo có dã tâm tạo phản tất nhiên sẽ có hành động, có thể thêm một số tướng sĩ vào kinh phòng bị chung quy vẫn tốt hơn, dù sao các phiên vương đều là thân nhân cùng huyết mạch với bệ hạ, về lý luận mà nói thì đều có tư cách kế thừa đại thống, nhưng hoàng đế chỉ có một người có thể làm, những phiên vương này không phải là người giảng đạo lý, vạn nhất khi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế có động tác quá khích gì kinh sư có thêm một đội binh mã cường đại để đàn áp mới là kế sách vạn toàn." Ngữ khí của Tần Kham rất khẩn thiết, lời lại có tình có lí, Chu Huy cơn tức đầy mình nhưng lại không thể phát tác, chỉ có thể hừ một tiếng rồi im lặng. Dương Đình Hòa lắc đầu: "Lời ấy của Tần Công Gia chưa chắc đã không phải không có đạo lý, làm việc gì cũng có phòng bị chung quy không phải là sai, nhưng mà biên quân vào kinh không phải việc nhỏ, hậu quả cũng rất nghiêm trọng, qua đêm nay nếu bệ hạ được các Thái y cứu tỉnh, triều thần chúng ta chưa xin chỉ đã điều binh vào kinh, bệ hạ khó tránh khỏi sẽ không vui, nếu bệ hạ không tỉnh, ngày sau tân quân lên ngôi, hành động này cũng khó tránh khỏi khiến tân quân sợ hãi, thậm chí sẽ ngờ vực vô căn cứ, chúng ta đều biết Công gia là một lòng trung can thể quốc, nhưng tân quân liệu có nghĩ vậy không?" Lời nói của Dương Đình Hòa khiến mọi người trong đình liên tục gật đầu, hiển nhiên đều rất đồng ý. Vẻ mặt Tần Kham có chút buồn bực, cười khổ thở dài: "Nói đi nói lại, ta chung quy vẫn trong ngoài không phải là người, thôi, điều biên quân vào kinh chỉ là một đề nghị, nếu việc này không thể làm thì không nhắc tới nữa. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi bệ hạ tỉnh lại. Nếu..." Ngữ khí của Tần Kham bỗng nhiên trở nên rối rắm: "Nếu bệ hạ không tỉnh, loạn cục này chung quy vẫn phải có người tới thu thập, không phải tân quân thì chính là cựu thần." Đường Tử Hòa khi ra khỏi Báo Phòng thì đã là đêm khuya. Đêm khuya vốn là lúc vạn lại câu tịch, nhưng lúc này ngoài cửa Báo Phòng lại vẫn tụ tập hơn trăm vị triều thần. Quần tam tụ ngũ khe khẽ nói chuyện. Không khí có chút ngưng trọng, cửa cung Báo Phòng két một tiếng, ti lễ giám Trương Vĩnh một thân áo mãng bào đỏ thẫm cùng với đám thái giám quyền thế trong cung Cốc Đại Dụng, Đới Nghĩa vẻ mặt ân cần vây quanh Đường Tử Hòa đi ra. Các đại thần Tụ tập ở ngoài cửa ngẩn người, tiếp theo ùa lên, mồm năm miệng mười hỏi bệ hạ tỉnh chưa. Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng mặt mày nịnh nọt Đường Tử Hòa, nhưng đối với triều thần thì lại là một bộ dạng khác, chuyển hoán cực nhanh, quả thực là cấp bậc ảnh đế. Đối mặt với những tiếng hỏi lo lắng của các triều thần, Trương Vĩnh sắc mặt bực bội, phất ống tay áo nói: "Bệ hạ chưa tỉnh. Các Thái y đang toàn lực cứu trị, mày nhờ có diệu thủ của Đường cô nương, tính mạng của bệ hạ không có gì đáng ngại. Chư thần công giải tán đi, ai về làm việc nấy, chớ có lơ là, không lâu nữa ti lễ giám, nội các và Đô Sát viện sẽ có thương nghị." Trong tiếng nói nhao nhao của Các đại thần, đám người Trương Vĩnh và Cốc Đại Dụng cung kính cười cười với Đường Tử Hòa, sau đó xoay người trở về Báo Phòng, cửa lớn Báo Phòng đóng lại trong ánh mắt phẫn nộ của các đại thần, ngăn cách tâm tư phức tạp của vô số người ngoài cửa. Ánh mắt của Mọi người dừng trên người Đường Tử Hòa, mọi người tiến một bước về phía nàng ta, bỗng nhiên mấy chục Cẩm y Giáo úy lao tới vây quanh Đường Tử Hòa, rất mãnh liệt ngăn cách giữa nàng ta và các đại thần, khi được đưa ra ngoài, Đường Tử Hòa trong toàn bộ quá trình không nói gì, vẻ mặt hờ hững, không ai có thể từ trên mặt nàng ta nhìn ra manh mối gì.