Chương 720: Họa phúc khó lường (2)

CHƯƠNG 720: HỌA PHÚC KHÓ LƯỜNG (2) Mắt thấy Báo Phòng đã đóng, Đường Tử Hòa cũng đi rồi, các đại thần tụ ở ngoài cửa vừa lo vừa giận, nhưng lại đành bất lực. Hình bộ thượng thư Dương Tử Lân nhìn nhìn cửa lớn đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn nhìn bóng dáng thướt tha của Đường Tử Hòa, hồi lâu sau bỗng nhiên giậm chân thật mạnh, cả giận nói: "Sinh tử của Bệ hạ là đại sự cỡ nào chứ, tên hoạn tặc Trương Vĩnh một câu bảo chúng ta chờ, coi triều thần chúng ta là gì? Đi, chúng ta đi tìm ba vị Đại học sĩ nội các, phải cho chúng ta một câu trả lời chứ." Rời khỏi lương đình bờ đông Tây hoa trì, Tần Kham dưới sự hộ tống của đám người Đinh Thuận chậm rãi đi trên Kim Thủy nhai, lúc này trên đường tĩnh lặng không tiếng động, trên dưới một trăm thị vệ chung quanh xe ngựa, ấn đao làm lễ với Tần Kham. Rèm ngọc xe ngựa được vén lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của Đường Tử Hòa xuất hiện trước mắt, cười cười với hắn, vươn tay ra đỡ hắn lên xe. Tần Kham cũng cười với nàng ta, thuận thế lên xe ngựa, roi trong tay xa phu vung nhẹ, xe ngựa chậm rãi lăn bánh trên đường vắng. Bên trong xe, Đường Tử Hòa xoa huyệt Thái Dương cho Tần Kham, ôn nhu nói: "Vất vả cả một đêm, ngươi nhất định mệt lắm, chốc về để ta đấm bóp cho một chốc." Tần Kham cầm tay nàng ta, nói: "Trước tiên nói chính sự đã, bệ hạ giờ thế nào rồi." Đường Tử Hòa do dự một chút, sắc mặt ngưng trọng nói: "Không ổn lắm, đuối nước được vết lên hơi muộn, khí huyết thần chí đều cực kém, e là khó tỉnh." Tim Tần Kham lập tức chìm vào đáy cốc, cả người giống như rơi vào hầm băng, cả người rét run từng đợt, sắc mặt cũng tái nhợt. " Vì một chiếc kim châm... có đáng không?" Tần Kham thất thần thì thầm, mắt nhanh chóng ửng đỏ. Đường Tử Hòa thở dài ảm đạm: "Đế vương một đời, hùng thị vũ nội tứ hải, thiên hạ không ai có thể sánh bằng, lúc anh hùng tịch mịch, vì cây châm của một nữ nhân mà chết, chết kiểu này đối với hắn mà nói cũng là quy túc vô cùng tốt, sự phong tình trong đó người ngoài không hiểu đâu, chỉ bản thân hiểu thôi." Vẻ mặt Tần Kham đầy bi thương, thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Ta từng tưởng tượng kết cục của ta và hắn, có lẽ rất nhiều năm sau này, khi ta tóc bạc lưng còng, run rẩy bước từng bước vào hoàng cung, thi lễ quần thần lần cuối với hắn rồi lẳng lặng cáo biệt hắn cũng đã già nua, ước định kiếp sau gặp lại, cuối cùng ta rời khỏi hoàng cung, nằm trong nhà, mấy vị thê thiếp và con cháu vây bên cạnh, nghe tiếng khóc bi thống của bọn họ, mỉm cười dã từ cõi đời, còn hắn, ngồi trong đại điện trống trải và tịch liêu, nhớ lại những chuyện tốt chuyện xấu mà ta và hắn cùng nhau năm trong mấy chục năm, rồi giống như trẻ con vừa khóc vừa cười, lúc phát tang ta, hắn được người ta đưa đến trước mộ ta, trò chuyện lần cuối với ta, cuối cùng kính một chén rượu trên mộ phần của ta. Xem như chấm dứt nghĩa quân thần cả đời của ta và hắn, làm đến nơi đến chốn, không phụ kiếp này với nhau." Ngữ khí của Tần Kham rất bình tĩnh, nhưng nước mắt lại bỗng nhiên tuôn rơi. " Ta từng nghĩ ra vô số loại kết cục của ta và hắn, nhưng... Trước giờ chưa từng nghĩ, hắn lại có kết cục như vậy! Quá sớm, quá nhanh, quá đột nhiên, nhân sinh vô thường, chúng ta luôn ở lúc không phòng bị nhất thì bị trời cao đột nhiên đoạt đi tất cả, bất luận thân phận cao quý hay là đê tiện, trời cao đối với ai cũng đều công bình, chỉ là ta không ngờ. Loại công bình này lại giáng vào người hắn." Thấy Tần Kham hiếm khi rơi lệ, Đường Tử Hòa cũng sợ ngây người, trầm mặc hồi lâu, đôi bàn tay mềm nhẹ nhàng lau đi nước mắt hắn, nói: "Nhân sinh họa phúc khó dò, đế vương và thất phu đều vậy, số tuổi thọ và sự phú quý là do trời định, ngươi đừng quá thương tâm, càng không thể tự loạn trận cước, rất nhiều chuyện đang chờ ngươi làm, hiện giờ ngươi đã không còn là người đơn côi, một suy nghĩ trong đầu ngươi sẽ quyết định sinh tử của vô số người, ngươi có thể thương tâm, nhưng không thể loạn." Không hổ là nữ nguyên soái từng hiệu lệnh thiên quân vạn mã, ngay cả an ủi người ta cũng rất lý trí và bình tĩnh. Tần Kham khóc thút thít nói: "Tận hết khả năng của ngươi, có thể cứu tỉnh bệ hạ không?" Đường Tử Hòa cúi đầu nói: "Ta chỉ có thể kéo dài tính mạng của hắn thêm mười ngày, có lẽ mười ngày sau có thể có chuyển cơ." Tần Kham ngẩn người, tiếp theo nhíu mày: "Ngươi vừa rồi nói không thể cứu tỉnh hắn, hiện tại lại nói mười ngày sau có chuyển cơ, rốt cuộc là thế nào?" Đường Tử Hòa ngẩng đầu nhìn hắn: "Mười ngày đã là cực hạn của ta rồi, vốn hắn ngay cả đêm nay cũng khó chống đỡ qua được, ta hận hoàng đế này, vừa rồi ở trong Báo Phòng, ta chẳng cần phải làm gifcx đủ để khiến hắn chết vào đêm nay rồi, nhưng ta vẫn lựa chọn cứu hắn, chỉ vì hắn là quân vương của ngươi, cũng là bằng hữu của ngươi, ta hại chết một hoàng đế thì không hề có không hề cố kỵ, nhưng ta không thể hại chết bằng hữu của ngươi, ta có thể gánh được cừu hận của người trong thiên hạ, nhưng ta không gánh được sự thất vọng của ngươi đối với ta, lúc này hắn còn sống là vì vận khí của hắn tốt, hơn mười năm trước quen được bằng hữu là ngươi, hắn là nhờ phúc của ngươi." Ánh mắt lạnh lùng của Tần Kham dần dần trở nên nhu hòa, xoa gương mặt đang vô cùng mệt mỏi, thở dài: "Ngươi chớ trách ta, hắn đối với ta mà nói không chỉ là quân vương, mà còn là bạn tốt tri giao cả đời, quen biết hơn mười năm qua, bất kể là chuyện gì thì hắn cũng không chút do dự đứng ở bên ta, ta nợ hắn hơn mười năm tri ngộ, hắn đời này sống rất đơn thuần, cũng sống rất mệt mỏi, ta chỉ hy vọng ông trời có mắt, cho hắn một kết cục nhiều phúc nhiều thọ." Đường Tử Hòa thản nhiên nói: "Dược y bất tử bệnh, không ai có thể thực sự lựa chọn kết cục của mình, hoàng đế cũng không thể." "Hắn... Quả thực chỉ có mười ngày tuổi thọ thôi sao?" Đường Tử Hòa gục đầu xuống, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, lại nhẹ nhàng nói: "Không sai, nếu không có kỳ tích, hắn chỉ có mười ngày tuổi thọ." Tần Kham lại không chú ý tới ánh mắt phức tạp chợt lóe lên của nàng ta, ngẩn ngơ thất thần một lúc, mắt lại đỏ lên, sự bi thống lặng lẽ lan ra trong thùng xe. Đường Tử Hòa lẳng lặng nhìn hắn, hồi lâu sau mới phá vỡ trầm mặc. "Cho dù lúc này không đúng lúc, nhưng chuyện ta không thể không nhắc nhở ngươi." "nàng nói đi." "Nếu hoàng đế băng hà... Ngươi đừng như vậy nhìn ta, đây là sự thật không thể tránh được." Tần Kham Tần Kham mím môi, nói: "Ngươi tiếp tục nói đi." "Nếu hoàng đế băng hà, triều thần thế tất sẽ lập tân quân, bất kể tân quân là vị phiên vương nào, đối với ngươi mà nói chung quy vẫn là người xa lạ, hiện giờ Ninh Quốc Công ngươi tay nắm Cẩm Y vệ, trong triều cánh chim đầy đặn, ngay cả nội các và Đông Tây nhị Hán đều không thể không nhìn sắc mặt của ngươi, có thể coi là lấy thúng úp voi, quyền thế cực thịnh, ta muốn hỏi ngươi, nếu tân quân lên ngôi, hắn có thể tha cho ngươi sao?" Khóe mắt Tần Kham giật giật, sắc mặt lại bỗng nhiên trở nên âm trầm. Đường Tử Hòa không sợ hãi nhìn sắc mặt âm trầm tới dọa người của hắn, nói thẳng: "Vua nào triều thần nấy, cựu thần quyền thế quá thịnh, đối với tân quân cũng không phải là chuyện tốt, để lập uy cũng được, tập quyền cũng thế, phàm là đế vương bình thường một chút đều tuyệt đối sẽ không cho phép thần tử của mình có quyền thế lớn lại không thể chế ước, đạo của đế vương vốn là đạo chế hành, quốc triều nếu muốn vận chuyển không bị ngăn trở, quan trọng nhất là phải để cho phe phái trên triều đường chế ước cân bằng với nhau, tay trái mượn sức, tay phải chèn ép, ân uy cùng thi triển để triều thần quy tâm, những thủ đoạn này đối với đế vương mà nói là cơm bữa, ngày sau tân quân lên ngôi, đối mặt với Ninh Quốc Công quyền thế thịnh thịnh nhất trên triều đường, hắn sẽ tiếp tục ân sủng ngươi hay là không chút lưu tình chặt bỏ cánh chim của ngươi, cuối cùng kề đao vào cổ ngươi? Tương lai kết quả thế nào, ngươi có từng nghĩ tới chưa?" Tần Kham lạnh lùng nói: "Lúc này nơi này, ngươi nói những cái này không phải là quá sớm hay sao?" Đường Tử Hòa cũng cười lạnh: "Sớm à? E là không còn sớm nữa đâu> Mười ngày sau nếu hoàng đế không tỉnh, nội các và các triều thần chẳng lẽ sẽ tiếp tục chờ à? Đình nghị Lựa chọn tân quân ngươi có cản được không? Tân quân sau khi lên ngôi thì ngày tháng động thủ với ngươi đã tới gần, Tần Kham, ngươi đã ở vào thời điểm sinh tử tồn vong tồn vong, sao vẫn cứ muốn lừa mình dối người?" Tần Kham cắn răng, nói: "Nếu bệ hạ thực sự có bất trắc, ta có thể..." Đường Tử Hòa tiếp lời hắn: "Ngươi muốn nói ngươi có thể trí sĩ, đúng không? Thần tử bình thường nếu đại họa lâm đầu, lựa chọn trí sĩ chưa chắc đã không phải là thượng sách giấu mình tránh hóa, nhưng ngươi thì khác, Tần Kham, cánh chim của ngươi quá giày, cố giao trong triều rất nhiều rất nhiều, thế lực quá lớn, bất kỳ hoàng đế nào đều sẽ nổi sát tâm với ngươi, loại sát tâm này tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi trí sĩ mà tiêu trừ đâu, bản thân ngươi cũng đọc nhiều sách sử, quyền thần nào quyền thế quá có thể bình an chết già chứ?"