Chương 721: Mỹ nhân ân trọng (2)

CHƯƠNG 721: MỸ NHÂN ÂN TRỌNG (2) Đỗ Hoành trầm giọng nói: "Nói là như vậy, nhưng... Ai dám đảm bảo bệ hạ sau mười ngày sẽ không tỉnh? Nếu vạn nhất bệ hạ tỉnh lại thì sao? Lương Đại học sĩ, ngươi dám mạo hiểm như vậy không? Khi đó bệ hạ tỉnh lại, nhân tuyển tân quân thì vẫn đang trên đường vào kinh thành, ngươi cảm thấy bệ hạ sẽ đối đãi với ngươi như thế nào?" Thấy thái độ này của Đỗ Hoành, mọi người trong điện vẻ mặt khác nhau, trầm mặc không nói gì, Lương Trữ mặt tái xanh, nhưng lại không phản bác được gì, sắc mặt thì có thêm mấy phần lo sợ không yên. Đỗ Hoành nói không sai, hôm nay người trong điện chủ trương nghênh lập tân quân kỳ thật cũng không có quá nhiều tư tâm, có tư cách vào điện này tham dự đại sự trọng yếu như vậy, phần lớn đều là người quyền cao chức trọng, mọi người đều là người có lợi ích, chức quan gần như đã tới đỉnh phong, đổi tân quân thượng vị ngược lại còn lo lắng bị thanh tẩy hoặc ghẻ lạnh, đối với bọn họ mà nói thì cuối cùng vẫn là hại nhiều hơn lợi, chỉ vốn là vì tâm lòng công trung thể quốc, bọn họ mới cho rằng nghênh lập tân quân là lựa chọn ổn thỏa nhất có lợi nhất cho xã tắc Đại Minh. Băng tâm đều ở trong hồ ngọc, nhưng mà, một khi bệ hạ phát sinh kỳ tích tỉnh lại, hắn sẽ tin nhất phiến băng tâm của mọi người sao? Người thờ ơ với hoàng quyền đến mấy, đối với loại hành vi thay cũ đổi mới này chung quy vẫn sẽ không quá thoải mái, có lẽ phản ứng còn hơn là không chỉ không thoải mái, đại thể là muốn băm vằm mấy tên gia hỏa nhất phiến băng tâm này mới có thể sảng khoái được. Người chủ trương nghênh lập tân quân Trong điện lập tức im lặng, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy chủ trương của mình quả thật có chút cấp tiến, cho dù mình không thẹn với lương tâm, nhưng, mạng già tựa hồ so với xã tắc Đại Minh thì quan trọng hơn một chút. Ti lễ giám Trương Vĩnh lại vui mừng quá đỗi, hắn rất hài lòng đối với thái độ của Đỗ Hoành, càng cao hứng hơn là, Đỗ Hoành là cha vợ của Tần Kham, sau khi Chu Hậu Chiếu gặp chuyện không may Trương Vĩnh vẫn luôn ở trong Báo Phòng và hoàng cung, căn bản không có thời gian ra ngoài câu thông với Tần Kham, cũng không biết Tần Kham là có ý gì, nhưng thái độ trước mắt của Đỗ Hoành cơ bản đã có thể đại biểu cho thái độ của Tần Kham. Không hổ là thần tử được tín nhiệm nhất bên cạnh bệ hạ, so với bọn soi mắt trắng thì mạnh hơn không chỉ một chút. "Đúng đúng đúng, Đỗ lão đại nhân nói rất chí lý, Tạp gia cũng có ý này! Trước khi Bệ hạ chưa băng hà, chuyện nghênh lập tân quân đừng nhắc đến nữa, quốc quân chưa chết mà lập tân quân, hành động này đâu chỉ là không hợp với lễ nghi mà quả thực là đại nghịch bất đạo." Trương Vĩnh luôn miệng phụ họa, Đới Nghĩa ở bên cạnh cũng vội vàng gật đầu. Thái giám khác với đại thần, thái giám là gia nô của thiên gia, sau khi hoàng đế đăng cơ để ổn định lòng người. Có lẽ sẽ từ từ mới động thủ với quyền thần trong triều như Tần Kham, nhưng đối với những thái giám này thì sẽ không nương tay, đặc biệt là người tâm phúc trước mặt cựu quân, thấy một giết một, mà quan hệ của văn võ cả triều với thái giám vốn là đối lập, tân quân đánh giết thái giám bọn họ tuyệt đối sẽ không nói gì, càng đừng nói tới đồng tình hay đau buồn cho thái giám. Bởi vì ái khanh, sẽ không dễ dàng bi thương, cho nên mọi người đều là bộ dạng thất đức. Ý kiến nên nói đã biểu đạt xong rồi, trong đại điện lại yên tĩnh. Mọi người đều tự tính toán ở trong lòng. Tính toán lợi hại của xã tắc. Tính toán lợi hại của mình. Dương Đình Hòa vuốt chòm râu hoa râm, lạnh lùng nhìn chư thần trong điện mỗi người một vẻ, nghĩ lại tới tên đệ tử hoàng đế không biết sinh tử đang nằm trên giường, hốc mắt Dương Đình Hòa đỏ lên. Thiếu chút nữa thì rơi lệ. Đệ tử hoàng đế này đăng cơ mười bốn năm, cũng chọc giận hắn mười bốn năm. Có đôi khi Chu Hậu Chiếu làm ra những chuyện hoang đường, hạ những ý chỉ hồ đồ tới mức ngay cả hắn là lão sư cũng hận không thể lấy thước hung hăng giáo huấn hắn một trận. Mười bốn năm qua, xã tắc Đại Minh dưới ự cai trị của một hoàng đế hoang đường và một đám đại thần trung trực, cuối cùng cũng nghiêng ngả lảo đảo hữu kinh vô hiểm chống đỡ tới bây giờ, hiện giờ cẩn thận cân nhắc lại, hiện tại Đại Minh quân bị sung túc, sau khi mở cấm biển thì quốc khố nội khố dồi dào, nhờ phúc âm soa dương thác chính của Lưu Cẩn năm đó, rất nhiều thổ địa bị quan phủ và quyền quý lấn chiếm trả lại cho dân, những lưu dân mất đất số lượng không quá nhiều cũng không phải là cùng đường, bọn họ đều được quan phủ đưa đến những thành trì vùng duyên hải như Thiên Tân, Ninh Ba, Tuyền Châu, làm thợ khéo cho xưởng, đóng thuyền cho thị bạc ti, chở hàng cho thương nhân, triều Chính Đức so với triều Hoằng Trị mà nói, không ngờ lờ mờ có mấy phần xu thế vượt qua. Đặc biệt là sau trận đánh của Chu Hậu Chiếu cùng tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan Mãnh Khả ở Ứng Châu năm ngoái, đánh cho Thát Đát nguyên khí đại thương, hốt hoảng trốn về thảo nguyên, trên quân sự đã vào trạng thái chuyển thủ thành công, trút được cục tức hơn trăm năm qua cho Đại Minh. Nghĩ đến đây, thân hình già nua của Dương Đình Hòa không khỏi hơi chấn động. Không nghĩ cẩn thận thì không biết, xâu chuỗi quy nạp từng việc nhỏ mấy năm nay lại với nhau, bệ hạ hắn... Thật sự rất không tồi. Đương nhiên, trong tất cả những công tích này, còn có một đạo bóng dáng quen thuộc như ẩn như hiện, mười bốn năm qua, hắn gánh danh xấu là nịnh thần gian thần, lặng lẽ làm tất cả cho Đại Minh, đôi một quân một thần này phối hợp ăn ý, rất nhiều việc mà các thư sinh và thần tử mang chí hướng đền nợ nước mất cả đời cũng không hy vọng có thể hoàn thành, lại được làm hết trong sự vui đùa hoang đường thanh sắc khuyển mã của hai người bọn họ, hơn nữa làm rất hoàn mỹ, những công tích này sẽ mang đến cho hậu nhân ảnh hưởng lớn cỡ nào, chỉ sợ là chẳng ai tính được. Ruộng đã nở hoa, sao lại đột nhiên phát sinh biến đổi lớn như vậy? Dương Đình Hòa muốn khóc, muốn tiến vào Báo Phòng ngồi trước giường của bệ hạ, nắm lấy tay tên đệ tử không nghe lời này, tâm sự với hắn, hỏi tên đệ tử này bị hắn mắng mấy năm nay, bị thiên hạ hiểu lầm mấy năm nay, trong lòng có khổ hay không, có mệt hay không. Hắn còn muốn ra khỏi hoàng cung tới Tần phủ ở ngoài thành, uống vài chén với vị Ninh Quốc Công nổi danh thiên hạ kia, nói với hắn về chí hướng, tâm sự về triều dã, trước khi đi thì lừa hắn nửa cân trà cống, rồi nghênh ngang bỏ đi trong nụ cười khổ của hắn. Dương Đình Hòa suy nghĩ ngổn ngang, một lúc sau mới hồi thần, ho khan hai tiếng, chẳng ai phát hiện hốc mắt Dương Đình Hòa đã ửng đỏ, tranh cãi với những đại thần này, chẳng thà đến chỗ Tần Kham trêu đùa còn vui hơn. " Chư vị đồng liêu cứ bình tĩnh, vừa rồi những lời của Uyên Chi huynh chính hợp với ý tứ của lão phu..." Dương Đình Hòa liếc Lương Trữ và Mao Trừng một cái, nói tiếp: "Bệ hạ chưa băng hà, cho dù bệnh tình nguy cấp, nhưng khí tức vẫn còn, chỉ cần hắn còn sống một ngày, hắn vẫn là bệ hạ của chúng ta, chuyện nghênh lập tân quân tạm thời không nhắc tới vội, chư vị thấy sao?" Mọi người do dự một lúc, cuối cùng đành gật đầu. Dương Đình Hòa thở dài: "Là tốt hay xấu, mười ngày sau sẽ biết kế quả, tương lai xã tắc Đại Minh theo đường nào, mười ngày sau thương nghị cũng không vội." Đình nghị của Điện Văn Hoa đã trần ai lạc định, mọi người thống nhất ý kiến, cuối cùng tạm thời không nhắc tới việc lập tân quân nữa, tâm tình của mọi người cũng có chút trầm trọng, vì xã tắc cũng được, vì tiền đồ của mình cũng được, tiền cảnh chung quy không được lạc quan cho lắm. Mắt thấy chư vị đại thần đã rời khỏi, Trương Vĩnh và Đới Nghĩa ở lại, trong đại điện trống trải chỉ còn hai bóng hình lẻ loi của họ. Hai người nhìn nhau một cái, phát hiện sắc mặt của nhau đều tái nhợt, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên vẻ hoảng hốt và sợ hãi. Tương lai, đối với thái giám đang đắc thế như bọn họ mà nói là rất khó lường. " Trương công công..." Đới Nghĩa môi run run, ngữ khí mang theo mấy phần nức nở. Trương Vĩnh cắn răng một cái: "Không thể nghênh lập tân quân! Tân quân đăng cơ, ngươi và ta chỉ có đường chết!" Đới Nghĩa cuối cùng khóc thành tiếng: "Ai nói không phải đâu? chúng ta ở trong mắt người ngoài thì được coi là phong quang, trong mắt hoàng thượng vẫn chỉ là gia nô, là chó troogn nhà, mắt thấy sắp đổi chủ, tân chủ nhân sao hòa nhã được với gia nô cũ? Đến lúc đó chủ tử mới đưa gia nô mới lên thay thế vị trí của chúng ta, chúng ta thành phượng hoàng gãy cánh, một khi đã mất quyền thì ngày chết không còn xa." Ánh mắt Trương Vĩnh càng âm trầm nói: "Cho nên chúng ta nhất định phải gạt bỏ ý đồ nghênh lập tân quân của các đại thần, ít nhất thì trong vòng mười ngày không được nhắc tới vấn đề này." Đới Nghĩa khóc nói: "Mười ngày sau thì sao? Nếu bệ hạ mười ngày sau vẫn không tỉnh, chúng ta phải làm gì?" " Trời không tuyệt đường người! Bệ hạ đuối nước không chết, đó là người đại phúc, người khẳng định không chết được!" Trương Vĩnh tự an ủi rồi tiếp tục nói: "Hiện tại, ngươi tới cung Từ Ninh, khóc than với Thái Hậu nương nương, cứ nói có rất nhiều đại thần có ý nghênh lập tân quân, Thái Hậu chỉ có con trai độc nhất là bệ hạ, tuyệt đối sẽ không đáp ứng, dưới cơn giận dữ tạo áp lực, các đại thần khẳng định không thể thoải mái." Đới Nghĩa liên tục gật đầu: "Trương công công ngài thì sao?" " Tạp gia phải ra khỏi thành tới gặp Tần Công Gia, vào cái lúc chỉ mành treo chuông này, chỉ có hắn mới làm chủ được cho chúng ta."