Chương 721: Mỹ nhân ân trọng (1)

CHƯƠNG 721: MỸ NHÂN ÂN TRỌNG (1) Đường Tử Hòa nói chữ nào cũng tru tâm, những lời vô tình đã chọc thủng tình cảnh tương lai của Tần Kham. Tần Kham phát hiện mình không có cách nào phản bác lời của nàng ta. Nếu Chu Hậu Chiếu mười ngày sau quả thực gặp bất trắc, tình cảnh của Tần Kham trong tương lai quả thật rất khó khăn,, Đường Tử Hòa nói không sai, vô luận tân quân tính tình tốt tới đâu, cũng không muốn nhìn thấy trên triều đường có một quyền thần quyền lực so với hắn còn lớn hơn, cánh chim so với hắn đầy đặn hơn đứng ở phía dưới trông thì có vẻ cung kính hành lễ quân thần của hắn, từ xưa đến nay thần tử nếu quyền lực quá lớn, mà bản thân hắn lại không có ý đồ muốn tạo phản làm hoàng đế, như vậy, ngày chết của hắn không còn xa. Tần Kham mấy năm nay rất nhún mình, tuy rằng mỗi ngày vẫn có ngôn quan ngự sử hạch tội hắn, nhưng Tần Kham chỉ mỉm cười, không phản bác cũng không giận hờn, cứ mặc kệ họ, Nhưng mà hắn chung quy vẫn là thần tử được Chu Hậu Chiếu tín nhiệm nhất, cho dù bản thân muốn nhường nhịn thì cũng khó tránh khỏi có vô số triều thần khổ tâm trèo lên, thế lực của tần đảng ở trong triều càng lúc càng lớn, giống như rễ cây trong bùn đất, tự động đâm sâu xuống đất, chỉ để giành được nhiều chất dinh dưỡng chất dinh dưỡng hơn. Thế là một ngày cây cổ thụ to dần, khi thế lực trải rộng tới toàn bộ toàn bộ triều đường, Tần Kham cũng thân bất do kỷ không thể khống chế, quyền thế đã đến đỉnh phong, một suy nghĩ nho nhỏ của bản thân cũng có thể quyết định sự thành bại của vô số người. MỘt quyền thần tay che trời như vậy, ở triều Chính Đức có lẽ có thể sống nhẩn nha, bởi vì sự tín nhiệm của Chu Hậu Chiếu, hắn tin Tần Kham cho dù quyền thế có lớn đến mấy cũng sẽ không làm ra chuyện có lỗi với hắn, nhưng đổi sang tân hoàng đế, hắn và Tần Kham Tần Kham không quen biết, tính cách của hắn cùng với hoàn toàn bất đồng với Chu Hậu Chiếu, hắn vừa lên đại bảo cần cấp bách tạo dựng quyền uy, Tần Kham ở tân triều liệu có thể sống yên không? Đúng như những lời Đường Tử Hòa vừa nói, chỉ sợ ngay cả trí sĩ về quê cũng thành hy vọng xa vời không thể với tới. Đối với một điển hình khiến hoàng đế ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên như vậy, tân quân sao có thể không đem hắn ra khai đao? Thùng xe nhấp nhô, yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng trục xe chuyển động, rèm che đi khung cảnh đường phố, tiền đồ ảm đạm hay là rực rỡ, người trong xe hoàn toàn không biết gì cả. Một lúc sau, Tần Kham nhìn thẳng vào nàng ta. " Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Đường Tử Hòa không hề sợ hãi nghênh đón ánh mắt âm trầm của hắn, bình tĩnh nói: "Ta chỉ nói lợi hại với ngươi thôi, không thể quyết định thay ngươi được, ngươi là một quyền quý trên vạn người dưới một người. Tay nắm quyền cao. Những lời vừa rồi cho dù ta không nói thì kỳ thật trong lòng ngươi đã hiểu từ lâu rồi, còn quyết định như thế nào thì tất cả tùy thuộc vào bản tâm của ngươi." Mắt đẹp lấp lánh, Đường Tử Hòa nói tiếp: "Ngày sau phong vân đột biến. Ngươi nếu vân đạm phong khinh đánh đàn tự tiêu khiển, ta sẽ máu cho ngươi, cùng sinh cùng tử, còn ngươi nếu muốn vấn đỉnh nay hay nhẹ, ta sẽ cởi váy hoa, mặc giao đội mũ, làm tiên phong, mở một đường máu cho ngươi." Người Tần Kham run khẽ, trầm mặc hồi lâu rồi thở dài: "Ân trọng của Mỹ nhân, ta biết đền đáp thế nào." Đường Tử Hòa buồn bã cười nói: "Nữ nhân không chỉ vì người mình yêu mà xinh đẹp, còn có thể vì người mình yêu mà chết." Ánh mắt si tình như dây mền, quấn chặt lên người hắn, muốn cởi cũng khó. Lúc này trong lòng Tần Kham cho dù có chút bất mãn với ý đồ muốn tạo phản của nàng ta, nhưng chung quy vẫn chỉ có thể thở dài, những lời trách cứ không thốt ra được khỏi miệng. Chu Hậu Chiếu vẫn chưa tỉnh, hắn nằm trong đại điện lạnh lẽo của Báo Phòng, không hề hay biết về tất cả những gì xảy ra bên ngoài. Đình nghị của triều thần ba phương Nội các, ti lễ giám và Đô Sát viện lại gây lên sóng gió. Giờ dần, điện Văn Hoa hoàng cung đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, một đám người mặc quan bào các màu ngồi ở trong điện, tiếng tranh cãi như muốn hất bay nóc điện. Ba vị Đại học sĩ Nội các Dương Đình Hòa, Lương Trữ và Văn Uyên các Đại học sĩ Tưởng Miện vừa được nhập các năm Chính Đức thứ mười một, ti lễ giám chưởng ấn Trương Vĩnh, thái giám bỉnh bút Đới Nghĩa, Đô Sát viện Hữu Đô ngự sử Đỗ Hoành, Tả Đô ngự sử Vương Cảnh, còn cả Lễ bộ thượng thư Mao Trừng, Lại bộ thượng thư Dương Nhất Thanh, lớn nhỏ mấy chục người ngồi kín điện Văn Hoa, quy mô không thua gì một lần triều hội. Đây là đình nghị chính thức, hơn nữa là một lần hội nghị mở rộng, sinh tử của Chu Hậu Chiếu chưa rõ dẫn theo rất nhiều nguy cơ, những người đứng trên đỉnh phong quyền lực của Đại Minh này phải thương nghị để đưa ra kế ứng phó. Lúc này, vấn đề trọng yếu nghênh lập tân quân hay là chờ Chu Hậu Chiếu tỉnh lại cuối cùng khiến các vị trọng thần cãi nhau. Thủ phụ Nội các Dương Đình Hòa làm Đại học sĩ hơn mười năm, uy thế so với năm xưa thì cao hơn nhiều, thấy người trong điện la hét ầm ĩ, Dương Đình Hòa nhíu mày, vỗ bàn mấy cái, khiến cho chén trà nẩy tanh tách. " Nơi này là điện Văn Hoa, là nơi trang nghiêm thương nghị quốc sự, không phải chợ bán lừa bán ngựa ở thành đông kinh sư, ầm ĩ thế không thấy thất nghi à?" Trong điện cuối cùng cũng yên tĩnh, mọi người mặt mày phẫn nộ ngậm chặt miệng. Thấy trong điện đã im lặng, sắc mặt Dương Đình Hòa hòa hoãn lại, quay đầu nói với ti lễ giám Trương Vĩnh và Đô Sát viện Đỗ Hoành: "Đại Minh ta từ Nhân Tuyên tới nay triều sự đều lấy nghị kế của ba phương nội các, ti lễ giám và Đô Sát viện làm chủ, lão phu muốn hỏi ý tứ của hai vị thế nào, cuối cùng là nghênh lập tân quân hay là chờ bệ hạ tỉnh, hai vị lên tiếng trước đi rồi chúng ta thương nghị." Vừa dứt lời, Trương Vĩnh cũng không khiêm nhượng, tiếp lời ngay: "Bệ hạ vẫn còn khí tức, sinh cơ vẫn chưa đoạn tuyệt, thêm một thời gian nữa là có thể tỉnh lại, lúc này các vị không ngờ lên tiếng muốn nghênh lập lập tân quân, không thấy là rất đại nghịch bất đạo à?" Lễ bộ thượng thư Mao Trừng hừ lạnh: "Trương công công nói sai rồi, trời không thể không có mặt trời, nước không thể thiếu vua, hôm nay bệ hạ hôn mê không biết bao giờ thì tỉnh, quốc quân lửng lơ không quyết, lòng thần dân sĩ tử thiên hạ không yên, kéo dài thêm mấy ngày tất sẽ đại loạn, nếu không nghênh lập tân quân để thần dân quy tâm, tới lúc phản quân thiên hạ nổi lên bốn phía thì triều thần chúng ta không phải là có lỗi với xã tắc tổ tông Đại Minh à?" Trương Vĩnh giận dữ, rít lên: "Lão thất phu Mao Trừng ngươi! Dám rủa bệ hạ không thể tỉnh lại, ngươi an tâm cái gì? Bệ hạ nằm trên giường bệnh, ngươi không ngờ khẩn cấp muốn nghênh lập tân quân, tâm tư thay đổi triều đại không phải là quá bức thiết sao?" Mao Trừng cũng giận dữ: "Lão phu lòng mang an nguy của xã tắc, những gì nsoi ra đều là vì sự lợi hại của quốc triều, nhất phiến băng tâm tự có người trong thiên hạ phẩm phán, không nhọc Trương công công lo hộ!" Trong điện trong nháy mắt lại tràn ngập mùi thuốc súng, chạm cái là nổ. Dương Đình Hòa bất đắc dĩ quát: "Câm mồm cả đi! Lúc này chính là thời khắc nguy nan của quốc triều. Các ngươi tranh cãi ầm ĩ như vậy thì có ích lợi gì cho quốc sự chứ?" Quay đầu nhìn về phía Hữu Đô ngự sử Đỗ Hoành, Dương Đình Hòa chắp tay, cố tươi cười nói: "Uyên Chi huynh là Đô Sát viện thủ quan. Không biết ý của Uyên Chi huynh là..." Trong điện lại an tĩnh, vô số ánh mắt tập trung trên người Đỗ Hoành, trong ánh mắt đủ loại thần thái phức tạp, ngay cả hai vị Đại học sĩ nội các và hai vị đại thái giám của ti lễ giám còn lại cũng bất giác ngồi thẳng, bộ dạng chờ mong. Đỗ Hoành thở dài, vẻ mặt buồn rầu. Hắn biết rõ hàm nghĩa trong ánh mắt của mọi người. Bọn họ không phải muốn nghe ý kiến của mình, Mà là ý kiến của Tần Kham, bởi vì hắn là nhạc phụ của Tần Kham, Tần Kham thân là huân quý không thể tham dự thảo luận chính sự, nhưng quyền thế của hắn lại bất tri bất giác ảnh hưởng tới toàn bộ triều đường. Phàm là quốc triều gặp phải đại sự. Những lời mà Đỗ Hoành hắn nói ra thường thường đại biểu cho ý kiến của Tần Kham. Mà một suy nghĩ của Tần Kham liền có thể khống chế hướng đi của một đại sự, phân lượng rất nặng, ngay cả bản thân Đỗ Hoành cũng có chút bất an. Hiện tại Dương Đình Hòa ở trước mặt mọi người điểm danh hắn. Đỗ Hoành muốn giả bộ hồ đồ cũng không được nữa rồi, thế là đành phải ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Bệ hạ đuối nước, may được trời cao phù hộ, khí tức vẫn còn, vừa rồi Trương công công cũng đã nói qua bệnh tình của bệ hạ, Thái y viện Lưu Văn Thái và danh y dân gian Long Nhị Chỉ cùng với Đường... Đường thần y đều nói bệ hạ trong mười ngày tính mạng không có gì nguy hiểm, những lời ấy không phải là giả, nói cách khác, bệ hạ trong mười ngày là sinh hay tử thì chưa rõ, lúc này cách lúc bệ hạ đuối nước chưa tới một ngày, nếu mới vậy đã vội vã nghênh lập tân quân, ngày sau nếu bệ hạ tỉnh dậy, chúng ta còn mặt mũi nào mà nhìn ngài?" Đỗ Hoành khi nói chuyện ngữ khí rất chậm, giống như mỗi một chữ đều trải qua sự châm chước nghiền ngẫm rất kỹ mới nói ra, có điều vừa mới dứt lời, Đại học sĩ Lương Trữ lại lạnh lùng nói: "Đỗ đại nhân lo xa quá rồi, lão phu đã cẩn thận hỏi qua viện phán Thái y viện Lưu Văn Thái, hắn đã chính miệng nói, cộng sức của Đường cô nương và các vị đại phu, chỉ có thể đảm bảo bệ hạ trong mười ngày không băng hà, trong thiên hạ không ai có bản lĩnh khiến bệ hạ tỉnh dậy, Đỗ đại nhân đã nghe ra ý tứ chưa? Mười ngày này chỉ có thể khiến bệ hạ kéo dài hơi thở thôi, nếu không sớm nghị đình nhân tuyển tân quân, ngày sau nếu có biến mà khiến thiên hạ đại loạn, chư thần công mất phân thốn, tạo thành rung chuyển cho xã tắc, hậu quả thiên hạ bất an, thanh danh tội nhân thiên cổ này ai đứng ra gánh?"