Chương 744: Tên đã trên dây (2)

CHƯƠNG 744: TÊN ĐÃ TRÊN DÂY (2) “… Hiện giờ triều cục kinh sư thoạt nhìn thì là Ninh Quốc Công ngươi đã thành thịt cá của tân quân. Nhưng kì thực hoàng đế mới lên ngôi không lâu, chân đứng chưa vững, càng vì hôm nay trượng sát hơn trăm đại thần mà mất hết lòng người, ngược lại, Ninh Quốc Công ngươi dưới hơn mười năm kinh doanh. Vô luận triều đường hay là biên quân, thế lực của ngươi chi chít như sao trên trời, không lỗ nào không chui vào, người mắt sáng nhìn, kỳ thật tân quân đã rơi xuống hạ phong, chuyện triều đường, chuyện thiên hạ đều năm trong lòng bàn tay ngươi." Đường Tử Hòa nói một hơi dài, ánh mắt nhìn Tần Kham lại càng lúc càng sắc bén: "Tần Kham, người khác không hiểu ngươi, là vì không biết ngươi. Ngươi không phải trung thần, nhưng cũng không phải là gian thần, minh quân cũng thế, hôn quân cũng thế, chỉ cần hoàng đế đối đãi với ngươi tốt, ngươi sẽ không ngại cả đời làm trung thần, ngược lại, hoàng đế nếu coi ngươi là cái gai trong mắt thì ngươi sẽ không ngại thay trời đổi đất, làm ra đại sự, mà ta, đơn giản chỉ là lót cái chăn cuối cùng cho ngươi, khẽ đẩy ngươi về phía trước mà thôi, khát vọng muốn thay đổi thế đạo của ngươi, tấm lòng duy hộ gia đình của ngươi, còn cả tính mạng của ngàn vạn người nhà thuộc hạ bao năm nay đi theo ngươi nữa, tất cả chỉ là một ý niệm của ngươi, Tần Kham, ngươi còn do dự gì nữa." Đường Tử Hòa nói xong lời cuối cùng, ngữ khí dần dần lãnh lệ, nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Tần Kham, Đường Tử Hòa bỗng nhiên cười khanh khách, trong nụ cười mang theo nước mắt, không biết là vui hay buồn. " Tần Kham, chúng ta đều không phải là người tốt, nhưng lại không phải xấu một cách thuần túy, ta là nữ phản tặc một lòng muốn thay trời đổi đất, còn ngươi, lại là ngụy quân tử không hơn không kém, ở trong mắt ta, cái sai là ở thế đạo, ở trong mắt mắt ngươi thì sau là ở lòng người." Tần Kham lần thứ hai hẹn gặp Diệp Cận Tuyền, không khí giữa hai người ngưng trọng hơn rất nhiều. Diệp Cận Tuyền mặc áo ngắn, ngồi ở tiền đường ngoại trách mà như như cây thông, lù lù bất động, khuôn mặt như dao khắc rìu đục không chút biểu tình, giống như một pho tượng không có suy nghĩ không có linh hồn, không nhìn thấy bất kỳ tình cảm gì, nhưng khí thế của hắn vĩnh viễn là bá đạo sắc bén như vậy, cho dù mặc áo ngắn bằng vải thô rất bình thường, nhưng nhìn vẫn như một còn mãnh hổ chờ lệnh, khiến người ta tâm sinh kính sợ. Khi Tần Kham đi vào tiền đường, trên mặt Diệp Cận Tuyền cuối cùng cũng lộ ra một tia ấm áp, chủ động đứng lên ôm quyền làm lễ. Tần Kham cười cười, tiểu nhị quán ăn lúc trước chiêu mộ được từ trong lưu dân doanh, hơn mười qua đi, lại thành danh tướng biên trấn khiến Thát tử Mông Cổ nghe tên là sợ vỡ mật, thậm chí thay đổi thế công thủ của Hán Mông hơn một trăm năm qua, thế gian tế ngộ tạo hóa, thật sự là không thể đoán trước được. Cuộc đời này may mắn làm sao, từ trong ngàn vạn lưu dân phát hiện ra viên minh châu long đong này. Vẫy lui nha hoàn thị hầu ở tiền đường, nội đường chỉ còn hai người Tần Kham và Diệp Cận Tuyền, Diệp Cận Tuyền hạ thấp giọng hỏi: "Công gia triệu mạt tướng tới, là định phát động rồi à?" Trên mặt Tần Kham hiện lên vẻ quyết tuyệt, gật đầu nói: "Tên đã lên dây, không thể không phát, sư thúc, đại quân đã chuẩn bị xong chưa?" Diệp Cận Tuyền lộ ra một tia ngạo ý: "Năm vạn biên quân Liêu Đông, nguyện ý nghe Công gia sai phái." Tần Kham cười nói: "Tướng sĩ Trong quân nguyện ý làm đại sự có lẽ sẽ mất đầu này à?" "Trong Mười năm mạt tướng đã bố trí vô số thiếu niên binh vào doanh cùng các tướng sĩ đồng cam cộng khổ, biên quân Liêu Đông trên dưới đều đã bị mạt tướng nắm giữ." Tần Kham nhìn xoáy vào hắn: "Còn ngươi thì sao? Hiện giờ ngươi đã là võ tướng nhất phẩm nổi tiếng thiên hạ, cho dù ta tương lai làm hoàng đế, chỉ sợ cũng không thể thăng quan cho ngươi được nữa, ngươi vì sao nguyện ý làm đại sự mất đầu này?" Diệp Cận Tuyền khom người ôm quyền nói: "Mạt tướng xuất thân từ phủ Quốc Công." "Đây không phải là lý do." Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Cận Tuyền cuối cùng cũng lộ ra mấy phần dị sắc: "Việc Triều đình, mạt tướng không hiểu, mạt tướng từng là một phó Thiên hộ của biên quân Ninh Hạ, quân chế Đại Minh thối nát thế nào, không ai rõ được hơn mạt tướng, chính bởi vì rõ cho nên mới lạnh lòng, cho nên mạt tướng mới rời khỏi biên quân làm lưu dân không có áo cơm. Mấy năm nay Công gia chăm lo việc nước, đẩy mạnh sách lượt khiến dân giàu nước mạnh, dưới sự thôi động của Công gia, ngay cả thế công thủ hơn trăm năm của Hán Mông cũng dần dần xoay chuyển, mạt tướng nhìn ra được, Công gia mới là người mang tới hy vọng cho Đại Minh, mạt tướng chỉ thuận theo ý trời mà làm thôi." Chăm chú nhìn Tần Kham, Diệp Cận Tuyền thở dài: "Mấy năm nay biên trấn và bách tính Đại Minh vất vả lắm mới nhìn thấy chút khởi sắc, đay đều là công sửa cũ thành mới của Công gia, nếu có kẻ muốn phá bỏ hết những điều này, khôi phục bộ dạng trước kia, mạt tướng liều mạng gánh chịu tội danh phản nghịch, cũng phải chém hắn ngã xuống ngựa, cho dù hắn là hoàng đế cũng không được." Tần Kham thoải mái gật đầu: "Có thể được một người hiểu ta, lưng gánh tiếng xấu thiên cổ thì có làm sao? Sư thúc, tất cả dựa vào ngươi." " Công gia tính phát động như thế nào?" " Sư thúc đọc một lượt binh thư sách sử cổ kim, có biết Võ Hậu thời Đường cướp thiên hạ như thế nào không?" " Loạn cung đình mà không loạn thiên hạ." Tần Kham cười nói: "Ta cũng muốn làm như vậy." Ngày hai mươi sáu thánh mười năm Chính Đức thứ mười bốn, tảo triều hôm nay xuất hiện một màn hiếm thấy. Một khắc Giờ dần, trước cửa Thừa Thiên vốn nên tụ tập vô số triều thần chờ cửa cung mở không ngờ không thấy một bóng người, các đại hán tướng quân gác cửa cung đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đợi tới giờ dần cửa cung mở, tiểu hoạn quan cầm phất trần ra khỏi cửa cung, phát hiện trên quảng trường cửa Thừa Thiên trống rỗng tới ngay cả một con chuột cũng không thấy, tiểu hoạn quan ngây ra một lúc, lập tức phát hiện đại sự không ổn, vội vàng xoay người tới cung Càn Thanh. Cùng lúc đó, trong cửa Triêu Dương kinh sư, quân tốt Ngũ thành binh mã ti cúi đầu khom lưng mở cửa thành, tất cung tất kính đưa một đội Cẩm Y vệ mặc phi ngư bào ra khỏi cửa. Đội nhân mã này đằng đằng sát khí, ra khỏi cửa thành liền chạy thẳng về hướng Thiên Tân, bọn họ phụng mệnh lệnh của Bắc trấn phủ ti Đinh Thuận, việc phải làm chỉ có một - chặn giết Tiền Ninh! Mà trước cửa phủ Ninh Quốc Công thì trong một đêm đột nhiên có rất nhiều binh sĩ mặc giáp đeo cung, những tướng sĩ này vẻ mặt lạnh lùng rải quanh bốn phía phủ Quốc Công, mấy ngàn tướng sĩ vây chặt phủ Quốc Công như thùng sắt, trời vừa sáng, trước cửa phủ Quốc Công liền có rất nhiều tướng quân mặc chiến giáp thường xuyên ra vào, người kiến thức rộng lớn liếc một cái là nhìn ra, bất kể tướng sĩ thủ vệ trước cửa hay là tướng quân ra vào đều là biên quân thân kinh bách chiến, loại sát khí sắc bén như mũi dao và mùi máu từ xa mấy trượng đã có thể ngửi thấy này sở thuộc của đoàn doanh và ngự mã giám quen ăn lương thái bình tuyệt đối không giả vờ được. Không hề có dấu hiệu, trên bầu trời kinh sư bỗng nhiên không khí chiến tranh dầy đặc, mưa gió sắp đến.