Chương 91: Quả Thực Là Trâu Bò!

Ặc… Kiều Tử Hào lộ ra vẻ lúng túng. Vừa rồi còn một câu anh rể hai câu anh rể, bây giờ đã đổi giọng, thật quá đáng mà! "Chuyện này à, mọi người cứ ngồi xe anh ta đi. Xe của tôi chỉ có hai chỗ ngồi." Lâm Dật không quá để ý những chi tiết kia, chỉ là xe của mình quả thực không ngồi được nhiều người. "Chỉ có hai chỗ ngồi?" Người nhà họ Cố đặc biệt kinh ngạc. Xe ôtô nào chẳng phải đều có năm chỗ ngồi hay sao? Hình như chỉ có xe mô tô mới có hai chỗ ngồi. "Lâm Dật, ha ha tôi biết rồi." Kiều Tử Hào nói. "Chắc cậu cũng chỉ có chút quan hệ với Tần thiếu thôi, bình thường nịnh hót không ít hả?" "Nịnh hót?" Lâm Dật lạnh nhạt nói: "Tôi còn cần vỗ mông ngựa anh ta sao?" "Đương nhiên." Kiều Tử Hào tìm về sự tự tin nói: "Một kẻ chạy mô tô như cậu làm sao có khả năng sánh ngang với Tần thiếu?" Nói xong, Kiều Tử Hào nhìn cha mẹ Cố Tĩnh Thư nói: "Chú dì, thực ra trong xã hội này, quan hệ giao tiếp không phải quan trọng nhất, mà phải có thực lực tự thân. Cho dù Tần thiếu có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể cho không cậu ta đúng không?" Cha mẹ Cố Tĩnh Thư gật gù, Kiều Tử Hào nói cũng có đạo lý nhất định. Xã hội hiện tại đều là mỗi người tự sống cuộc sống của mình. Lâm Dật là cô nhi, đã hơn hai mươi tuổi mà chỉ chạy xe mô tô, luận điều kiện bản thân thật có chênh lệch không nhỏ với Kiều Tử Hào. Dù sao xe của anh ta cũng là BMW, giá hơn năm trăm nghìn tệ, không rẻ. Thấy cha mẹ Cố Tĩnh Thư dao động, Kiều Tử Hào đắc ý. Vốn anh ta tưởng mình thua chắc, không ngờ còn có thể nắm lấy cơ hội xoay ngược tình thế. Không nhìn xem chính mình có cái đức hạnh gì? Bản thân là cô nhi còn muốn đọ gia thế với tôi? Nghĩ hay lắm! Tin tin… Chợt, đèn xe Lykan sáng lên, cánh cửa đỏ rực mở ra, khiến mọi người sửng sốt. Quá chói mắt! "Trời ơi, đây là chiếc Lykan trong phim Fast 7!" Cố Tĩnh Thư trừng mắt thốt lên. "Đúng thế, xe này ở Trung Quốc có giá 66 triệu, hơn nữa là bản giới hạn chỉ có bảy chiếc trên cả thế giới, không phải cứ có tiền là sở hữu được đâu." Kiều Tử Hào giới thiệu. "Thật không hổ là cửa hàng do Tần thiếu mở, còn có đại gia như vậy đến ủng hộ. Đời tôi chưa từng nhìn thấy xe sang như vậy." "Quả thực, chiếc xe giá hơn 66 triệu, không phải thứ mà người thường mua được." Kiều Tử Hào tự giễu: "Chắc tôi cũng không có cơ hội như vậy." "Em cũng không cần phải mua được xe như vậy, nhưng nếu có thể cho em ngồi vào một chút là em đã mãn nguyện rồi." Cố Tĩnh Võ nhìn chiếc xe thầm ước ao. "Muốn ngồi thì ngồi đi, cũng không phải việc gì ghê gớm lắm." Lâm Dật nói. "Anh rể đừng nói đùa, cửa xe đều đã mở, chứng tỏ chủ xe ở ngay gần đây. Nếu em mà đi vào, chẳng phải bị người ta đánh cho sao?" "Lâm Dật, cậu định làm gì hả?" Kiều Tử Hào chất vấn: "Người mua được xe này bình thường đều vô cùng yêu quý xe, làm sao có thể để người khác dễ dàng ngồi vào. Tôi thấy cậu định làm tiểu Võ xấu mặt, đúng là không có ý tốt!" "Xe này là của tôi. Tôi cho nó ngồi vào thì làm sao?" Lâm Dật cười nói: "Chắc là tôi có tư cách này chứ." "Cậu nói cái gì! Xe này của cậu?" Lâm Dật lấy chìa khóa xe: "Không phải chiếc xe thôi sao, làm sao lại không thể là xe của tôi?" "Không thể nào! Xe của cậu không phải là mô tô thôi sao?" "Anh tìm chỗ ngồi thứ ba trên xe của tôi xem?" Kiều Tử Hào ngu người rồi. Anh ta cảm thấy mình là đồ thiểu năng, sao lại hỏi câu ngu như vậy! Siêu xe chẳng phải đều chỉ có hai chỗ ngồi thôi sao? "Anh rể, anh thật quá trâu bò! Vậy mà mua được Lykan!" Cố Tĩnh Võ không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình của mình lúc này nữa. Quả thực quá trâu bò! "Chỉ là chiếc xe thôi, không cần ngạc nhiên như vậy, chẳng có gì ghê gớm lắm đâu." "Anh rể trâu bò." Cố Tĩnh Võ cười hì hì nói: "Em có thể ngồi Lykan của anh không?" "Ngồi cái gì mà ngồi, mọi người lên xe khác đi. Chị đi cùng Lâm Dật." Cố Tĩnh Thư la mắng em trai. Trạng thái của Cố Tĩnh Thư hiện tại thực không tốt. Cô vẫn đang ôm trán, chỉ cố gắng giữ bình tĩnh. Nhà họ Cố cũng không để ý chi tiết nhỏ này, vì Cố Tĩnh Thư không uống được rượu, một chén cũng ngã cho nên thấy con gái như vậy cũng nghĩ là say rượu thôi. Hơn nữa Lâm Dật còn ở bên cạnh cô ấy, không cần lo lắng gì. "Chị, chị để em lên ngồi một lần đi mà." Cố Tĩnh Võ năn nỉ. "Được rồi tiểu Võ, con đừng gây chuyện nữa." Mẹ của Cố Tĩnh Thư nói: "Chúng ta gọi xe đi." "Được rồi." "Không cần, cháu có xe ở đây, còn gọi xe làm gì?" Kiều Tử Hào kéo cửa ra, chuẩn bị đón cha mẹ Cố Tĩnh Thư vào. Đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu không tranh thủ một phen thì xong thật. Thấy Kiều Tử Hào nhiệt tình như vậy, nhà họ Cố cũng không tiện từ chối, đi lên xe anh ta. Chờ mọi người rời đi, Cố Tĩnh Thư không thể kiên trì được nữa. "Lâm Dật, dìu em một chút. Em không đứng vững được." "Được." Lâm Dật đưa tay dìu Cố Tĩnh Thư. Cô ngã cả người tựa vào Lâm Dật. "Em kiên trì thêm một lát, anh dìu em lên xe." "Vâng." Cố Tĩnh Thư nói bằng giọng nhỏ như muỗi kêu. "Thực ra em có thể uống một ly, nhưng không biết hôm nay làm sao, mới uống nửa ly đã không xong rồi, em còn cảm giác người đặc biệt nóng." "Đợi chút, em đừng động vào quần áo mình, lên xe hẵng nói." "Hiện giờ em không muốn lên xe, muốn ở bên ngoài hóng mát một chút." Cố Tĩnh Thư nói. "Được, vậy ngồi trên bậc thang đi." Lâm Dật khóa xe, muốn đi là không thể rồi, phải xử lý tốt cho Cố Tĩnh Thư trước đã. Trong lúc này, một chiếc Audi A6 dừng trong bãi đỗ xe. Hai cô gái trẻ xuống xe. Hai cô gái không lớn tuổi lắm đi ra. Một trong hai người mặc quần dài, vóc dáng xuất chúng, hai quả núi chập trùng, ngũ quan góc cạnh nổi bật, rất đáng chú ý. Đặc biệt là khí chất của cô gái khiến người ta có cảm giác vừa gặp là không thể quên được. Cô gái mặc quần dài tên là Tô Cách, là Chủ nhiệm Ủy ban Đoàn trường đại học Sư phạm Trung Hải. Một cô gái khác tên Tống Giai, là đồng nghiệp của Tô Cách, trợ lý Ủy ban Đoàn trường. "Chị Tô, lúc này rồi có lẽ người đã vắng hơn, chúng ta nhanh đi vào thôi." "Hôm qua mới ăn nồi lẩu, hôm nay lại ăn thịt nướng, không ngán à?" Tô Cách hỏi. "Quán thịt nướng này khác, đây là do Tần Hán mở, phải đến nếm thử mùi vị." "Tần Hán? Anh ta là ai?" "Không phải chứ, chị không biết người nổi tiếng như Tần Hán sao? Đó là con nhà giàu nổi tiếng ngang với hiệu trưởng Vương đó!" Tống Giai xả liên hồi: "Chị thật thiếu hiểu biết đi." "Thời gian của chị đều dành cho công tác, làm sao có thời giờ quan tâm những chuyện này." Tô Cách đáp: "Sao em còn đứng đó, đi thôi." "Chờ đã chị Tô, chị xem bên kia còn có anh đẹp trai kìa." Theo hướng Tống Giai chỉ, Tô Cách nhìn thấy Lâm Dật và Cố Tĩnh Thư đang ngồi trên bậc thang. "Đẹp trai thì có ích gì, vừa nhìn đã biết là loại dân chơi hư hỏng rồi." Tô Cách khinh bỉ. ------ Dịch: MBMH Translate