Chương 92: Lâm Tổng, Tiền Này Tôi Có Thể Thu Không?

"Dân chơi? Đang yên đang lành làm sao lại thành dân chơi?" Tống Giai không đồng tình với chị đồng nghiệp của mình một chút nào, một anh đẹp trai như vậy, sao lại nói người ta là dân chơi? "Em không thấy cô gái bên cạnh anh ta sao? Vừa thấy đã biết là bị chuốc quá chén, còn tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì thì không cần chị nói nữa chứ?" Tô Cách lạnh lùng nói. "Ách…" Tống Giai không biết phản bác thế nào. "Hình như thực sự là như vậy. Nhưng mà anh ta trông thật đẹp trai mà." "Em có thể đừng mê trai như vậy được không? Đẹp trai cũng không thể dùng làm cơm ăn. Tướng mạo ra sao không quan trọng, vẫn phải tìm người thực tế một chút." Tô Cách nói: "Đừng bảo chị không nhắc nhở em, cẩn thận sau này bị lừa gạt." "Lời này nói không sai, nhưng chị Tô cũng không thể vơ đũa cả nắm. Cũng có người có tướng mạo đẹp đẽ mà lại chung tình đó thôi." Tống Giai phản bác lại. "Chị lại không tin." Tô Cách nói: "Nếu em cảm thấy anh ta là người tốt, vậy để xem lát nữa anh ta làm gì là biết ngay." Hai người không sốt ruột đi vào quán, mà vẫn đứng quan sát động thái của Lâm Dật. Họ phát hiện, Lâm Dật đi tới tiệm thuốc bên cạnh. "Đang yên đang lành sao lại đi tiệm thuốc?" Tống Giai nghi ngờ hỏi. "Còn có thể làm gì, chắc chắn là mua thứ kia thôi." Nghe Tô Cách nói, Tống Giai cũng biết là chuyện gì. Trong tiệm thuốc đều có bán đủ thứ, chắc là mua thứ kia. "Ài, chị Tô, chị quả thực lợi hại. Quả nhiên là gã dân chơi khốn nạn. Em nghĩ nhiều rồi." Tống Giai thất vọng nói. "Được rồi, không cần để ý đến bọn họ, vào trong dùng bữa đi." "Vâng." Hai người Tô Cách đi vào quán thịt nướng. không bao lâu sau, Lâm Dật từ cửa hàng thuốc đi ra. "Lâm Dật, anh đi làm gì thế? Em hơi nóng." Cố Tĩnh Thư mơ màng hỏi: "Em có thể lên xe của anh cởi quần áo không?" "Lên xe của anh có thể, nhưng cởi quần áo thì không được." Lâm Dật mở hộp thuốc, cho Cố Tĩnh Thư ăn một viên thuốc giải rượu. Cùng lúc đó, anh lấy một chai dầu ra xoa lên huyệt Thái Dương của cô. Lâm Dật cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng dù sao có cũng hơn không. Mấy phút sau, nhờ tác dụng của dầu và thuốc giải rượu mà trạng thái của Cố Tĩnh Thư tạm ổn, ít nhất khuôn mặt đã đỡ đỏ. "Ngại quá, dường như em uống nhiều rồi, để anh chê cười rồi." Mãi đến hiện tại, Cố Tĩnh Thư vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng mình uống quá nhiều rượu mà không nghĩ đến phương diện khác. "Không có chuyện gì. Bây giờ lên xe đi, anh đưa em về khách sạn nghỉ ngơi." "Ừm." Lâm Dật đỡ Cố Tĩnh Thư lên xe, trong lòng đã chửi mười tám đời tổ tông Tần Hán vài lượt. Ông đây đã không muốn công thành, vậy mà tên chết tiệt kia còn muốn đổ dầu vào lửa. Lên xe, Lâm Dật mở cửa sổ, cố gắng giúp Cố Tĩnh Thư tỉnh táo hơn một chút. "Lâm Dật, cảm ơn anh. Nếu hôm nay anh không xuất hiện, em sẽ bị Kiều Tử Hào làm phiền chết mất thôi." Cố Tĩnh Thư ôm trán nói. "Việc nhỏ, không có gì ghê gớm." Lâm Dật nói: "Hơn nữa đứa bé Khổng Tĩnh đang học ở chỗ em, bình thường vẫn phải nhờ em quan tâm một chút. Phải là anh cảm ơn em mới đúng." "Chắc em cũng không chăm sóc con bé được bao lâu nữa." Cố Tĩnh Thư nói: "Bây giờ nhìn thấy Kiều Tử Hào là em đã thấy phiền rồi. Em dự định đổi trường học, không muốn ở lại Nhất Trung nữa." "Cần anh giúp em liên hệ trường học khác không?" "Vậy thì không cần. Với bằng cấp của em, trường cao trung khác đều phải tranh cướp đấy." "Vậy thì em lợi hại." Nói rồi, Lâm Dật lấy ra một bình nước suối: "Uống nhiều nước chút." "Vâng, cảm ơn anh." Cố Tĩnh Thư gật đầu nói: "Nhưng..." "Nhưng cái gì?" "Nhưng em vẫn cảm thấy hơi nóng." Cố Tĩnh Thư kéo cổ áo xuống. Tuy trạng thái của cô đã tốt hơn, nhưng vẫn không quá tỉnh táo. Lâm Dật nghiêng đầu, nhìn thấy một mảng lớn "Cảnh xuân", thậm chí cả viền áo lót màu đen cũng lộ ra. "Em đừng vội nhúc nhích!" Lâm Dật cầm chai dầu lên, lại xoa huyệt Thái Dương cho Cố Tĩnh Thư, như vậy mới giúp nàng tỉnh táo hơn. Cùng lúc đó, Lâm Dật lái xe, tăng tốc đi về phía khách sạn. Tuy chậm chút thời gian, nhưng nhóm Kiều Tử Hào cũng mới đến không bao lâu. Họ vẫn đang chờ Lâm Dật và Cố Tĩnh Thư. Hai người xuống xe. Thấy Cố Tĩnh Thư ôm trán, mẹ cô đi tới hỏi: "Tĩnh Thư, con không sao chứ?" "Uống nhiều quá, con nhức đầu lắm." Cố Tĩnh Thư suy yếu nói. "Vậy chúng ta mau đi vào, sắp xếp chỗ ở đã." "Vâng." Đoàn người đi vào khách sạn. Thấy Lâm Dật tới, bảo vệ khách sạn đi tới đón tiếp, thái độ vô cùng cung kính. "Khách sạn lớn quả thực khác biệt, thấy chúng ta tới là khách khí như vậy." Cố Tĩnh Võ nói. "Nếu đi khách sạn anh ta thuê, có khi chúng ta sẽ bị xem thường." "Bởi vì anh thường xuyên tới nơi này, lại còn là hội viên ở đây, cho nên họ mới như vậy." Kiều Tử Hào nói. "Hóa ra có chuyện như vậy." Nhà họ Cố có đổi mới ấn tượng về Kiều Tử Hào. Tuy rằng mỗi phương diện của anh ta đều không sánh nổi Lâm Dật, nhưng tổng thể mà nói vẫn rất tốt. Lâm Dật không biết nói cái gì mới tốt. Đã đến lúc này rồi còn không quên tinh tướng. Trần Bắc Huyền(*) có người nối nghiệp rồi đây. (*) Là một nhân vật trong một bộ truyện khác Với tính cách của anh ta, nếu mà Lâm Dật không biểu lộ thân phận, chắc anh ta còn có thể tinh tướng tiếp. Đến quầy tiếp tân, Kiều Tử Hào lấy thẻ hội viên. "Cho tôi thuê ba phòng." "Tiền thì không cần anh trả." Lam Dật nói. "Như vậy sao được, chú dì là do tôi đưa tới đây. Tiền này phải do tôi trả mới được." "Nếu anh nhất định phải xuất tiền, tôi sẽ không cãi với anh nữa." "Ha ha..." Kiều Tử Hào cười lạnh một tiếng. "Lâm Dật à, tôi thấy cậu chính là chỉ biết nói lời chót lưỡi đầu môi, căn bản chẳng hề có ý bỏ tiền." "Anh thấy tôi thiếu chút tiền đó hay sao?" Lâm Dật không biết nói gì. "Tại sao lại không?" Kiều Tử Hào nói tiếp. "Đám con nhà giàu như các người chỉ thích há mồm chờ sung rụng, muốn chơi miễn phí, không muốn trả một cắc tiền. Tuy tôi không nghĩ cậu thiếu tiền, nhưng tôi cam lòng dùng tiền cho người nhà của Tĩnh Thư, cậu có không?" "Anh đừng nói Lâm Dật như vậy, anh ấy không phải người như thế." Cố Tĩnh Thư tuy mơ mơ màng màng nhưng vẫn đứng ra bênh vực Lâm Dật. Hai má cô đã ửng đỏ. "Tĩnh Thư, em nhỏ hơn anh vài tuổi, từng trải không nhiều bằng anh." Kiều Tử Hào nói. "Dạng người như cậu ta, anh thấy nhiều rồi. Em đừng để cậu ta lừa." "Tôi không cho anh nói Lâm Dật như vậy!" Cố Tĩnh Thư phản bác, nhưng chẳng có chút khí thế nào. "Được rồi, không cần tranh luận nhiều như vậy." Lâm Dật ngăn cản. Hiện giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất là đưa cô ấy vào phòng, không phải lúc tranh luận những thứ vớ vẩn này. "Ha ha, Lâm Dật, tôi thấy là tôi nói trúng tim đen rồi. Cậu không biết phản bác thế nào chứ gì?" "Tôi không giỏi miệng lưỡi, không nói lại được anh. Anh muốn trả thì trả đi." "Có mấy người thật là thú vị, lái xe giá mấy chục triệu mà chỉ mấy nghìn đồng cũng không nỡ bỏ ra. Tôi cũng cảm thấy mất mặt giúp. Nói xong, Kiều Tử Hào đưa thẻ ngân hàng tới. "Quẹt thẻ đi." Nữ phục vụ viên hơi do dự, hỏi: "Lâm tổng, tiền này tôi có thể thu sao?" ------ Dịch: MBMH Translate