Chương 94: Tô Cách Ra Oai Phủ Đầu

“Bàn làm việc đã sắp xếp xong cho cậu rồi , tới ngồi trước đi.” Giáo viên nam nói: “Trước tiên tôi tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Lý Hưng Bang, vị này là Tống Giai, còn có 4 người nữa đang có chút việc phải ra ngoài. Chờ họ quay lại, mọi người lại làm quen với nhau.” “Vâng. Cảm ơn thầy Lý” Lâm Dật cười nói. Đồng nghiệp mới coi như không tệ, sau này làm việc chung với nhau, có lẽ sẽ rất hài hòa. “Cô Tiểu Tống ?” Tống Giai sững người nhìn Lý Hưng Bang ngập ngừng hỏi. “Anh Lý, anh đang gọi em à.” “Sao cô vẫn còn ngây người ra thế .” Lý Hưng Bang trêu chọc: “Thế nào, nhìn thấy ngoại hình xuất chúng của thầy Tiểu Lâm, có suy nghĩ gì sao?” "Không, không có." Tống Giai khẩn trương nói: “Anh Lý, anh lớn như thế rồi, lại còn trêu chọc em nữa, thật không hay chút nào.” Lý Hưng Bang cười lớn: “Thầy Tiểu Lâm mới đến làm việc, cái gì cũng không biết, cô giới thiệu sơ qua về công việc của uỷ ban đoàn trường cho thầy ấy biết đi.” “À, được thôi.” Tống Giai nói một cách qua loa: “Công việc chính của uỷ ban đoàn trường là quản lý hội sinh viên, chịu trách nhiệm tuyên truyền tư tưởng, tạo việc làm cho sinh viên, thực hiện các chủ trương, chính sách của lãnh đạo nhà trường. Ngoài ra, còn có nhiều nhiệm vụ khác cũng không hề đơn giản. Từ từ rồi anh sẽ quen thôi." "Vâng, cảm ơn cô." “Tạm thời, cứ như thế trước đã, công việc cụ thể của anh như thế nào, còn phải chờ vào sắp xếp của chủ nhiệm” "Tôi hiểu rồi." Sau đó Lý Hưng Bang đi đến tủ đựng hồ sơ, lấy cho Lâm Dật một bộ văn phòng phẩm và nói: "Thầy Tiểu Lâm, lát nữa anh nói size quần áo cho tôi biết, tôi sẽ xin một bộ đồng phục cho anh" "Được rồi, cảm ơn thầy Lý. " "Khách sáo cái gì chứ, sau này sẽ là đồng nghiệp mà. " Sau một cuộc làm quen ngắn, mọi người trong văn phòng lại bắt đầu bận rộn. Tống Giai cầm điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Tô Cách. Tống Giai: “Chị Tô, chị khi nào đến văn phòng vậy, đã xảy ra chuyện lớn rồi!” Phía sau còn có icon sợ hãi. Tô Cách: "Chị đã vào cổng trường." Tô Cách: "Có chuyện gì vậy?" Tống Giai: "Chị còn nhớ anh chàng đẹp trai mà chúng ta đã gặp ở nhà hàng thịt nướng ngày hôm qua không? "" Tô Cách: "Cái người chuốc say con nhà người ta đúng không. Rõ ràng là một tên tra nam." Tống Giai: "Nhưng anh ta là trợ lý ủy ban đoàn trường mới được tuyển vào ngày hôm qua! Anh ta đã ở văn phòng rồi." Tô Cách: "Không phải vậy chứ, trùng hợp đến thế sao?" Tống Giai: "Ngay từ cái nhìn đầu tiên em cũng không thể tin được, nhưng em không nhìn nhầm được. Chính là anh ta." Tô Cách : "Tìm một vài lý do đuổi anh ta đi đi. Chị không muốn để người có phẩm hạnh không tốt như vậy ở lại uỷ ban đoàn trường." Tống Giai: "Nhưng người ta đã vượt qua cuộc phỏng vấn, chúng ta không có quyền đuổi việc người ta." Tô Cách: "Không phải còn có thời gian thử việc sao? Chờ khi thử việc xong chị sẽ viết báo cáo nói anh ta không vượt qua thời gian thử việc, vậy là được rồi." Tống Giai: "Chị Tô, điều khoản thời gian thử việc trong hợp đồng chỉ là cho có mà thôi, trường chúng ta trước giờ nhận nhiều giáo viên như vậy, nhưng chưa thấy ai không qua được thời gian thử việc." Tô Cách : “Giờ thì có rồi. Anh ta chính là người đầu tiên." Không lâu sau, cửa văn phòng được đẩy ra, Tô Cách từ bên ngoài bước vào. Lâm Dật phát hiện mình đã gặp cô gái này một lần, có vẻ như đây là một ngự tỷ. Dáng người cao, đầy đặn, với đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu và lông mày như núi xa. Chiếc váy trắng tôn lên những đường cong tinh tế của cơ thể thể hiện phong thái của một đại mỹ nhân chốn công sở. Tô Cách bước vào. Lý Hưng Bang liền đứng lên. "Thầy Tiểu Lâm, để tôi giới thiệu với anh. Đây là chủ nhiệm Tô Cách của uỷ ban đoàn trường trường chúng ta." Nói xong, anh quay sang Tô Cách. “Chủ nhiệm Tô, đây là trợ lý mới của uỷ ban thanh niên trường ta, Lâm Dật” “Được rồi, tôi biết rồi.” Tô Cách liếc nhẹ Lâm Dật, trong đôi mắt đẹp ấy có mang theo vài phần khinh thường, sau đó bước đến văn phòng của mình. Ủa? Lâm Dật như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc(*). (*) kiểu như không hiểu được tình huống gì đang xảy ra. Chủ nhiệm Tô này kinh nguyệt không đều sao? Mình mới đi làm mà đã có thái độ như thế này? Chẳng lẽ mình trông giống bạn trai cũ của cô ấy? Tô Cách trở lại phòng làm việc, Tống Giai cũng theo sát phía sau. “Chị Tô, chị đã tìm ra cách giải quyết chưa?” “Cái này còn cần nghĩ à, chọn đại một lí do nào đó là được.” Tống Giai bĩu môi, nhìn điệu bộ của chị Tô, là kiên quyết phải đuổi việc Lâm Dật cho bằng được. Trong văn phòng, Tô Cách cởi váy, sau đó lấy đồng phục công sở từ trong tủ ra thay vào. “Chị Tô, chị có cần em cài cúc áo cho chị không?” “Đừng không biết lớn nhỏ, bản thân em không có à?.” “Nguyên nhân chính là của em nhỏ quá, sờ không có cảm giác gì." Tống Giai nói đùa: “Không giống như của chị Tô, ngay cả cúc áo cũng không giữ được chúng nó". "Đi đi đi, còn dám trêu chị nữa. Có tin chị trừ lương của em không?” Tô Cách có chút bối rối, bản thân nàng ăn uống cũng chẳng khá hơn người khác, nhưng không hiểu làm sao mà chúng nó lại lớn như vậy? Nếu không mặc áo trong size nhỏ hơn, thì sẽ không thể mặc đồng phục công sở được. Tống Giai cười, nhỏ giọng hỏi: “Chị Tô, Chị nói xem chuyện hôm qua có phải là hiểu lầm không?” “Hiểu lầm?” Tô cách nói: “Ý em là, anh ta đưa một người phụ nữ say xỉn đến khách sạn, sau đó tự mình rời đi? " "Đúng, ý em là vậy. " "Em ngốc thật hay giả ngốc vậy?" Tô Cách không nói nên lời: "Đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?” "Có vẻ như không phải vậy." "Chuyện này chưa kết thúc đâu." "Nhưng anh ta thật sự rất đẹp trai, để anh ở lại văn phòng còn có thể dưỡng mắt.” Tống Giai ngốc nghếch nói. “Nếu như ngay cả “nghị lực” em cũng không có, cẩn thận có một ngày anh ta sẽ lừa em đấy." Tống Giai bĩu môi, trong lòng oán thầm: "Dáng dấp đẹp trai như vậy, đôi lúc cặn bã một chút cũng chả sao, chỉ cần không xảy ra sự cố gì là được rồi.” "A đúng rồi, các sinh viên tốt nghiệp ngành Du lịch em đã giải quyết vấn đề thực tập và việc làm cho họ chưa?” Tô Cách hỏi. "Tệ lắm, sinh viên chuyên ngành quản lý khách sạn vẫn chưa tìm được nơi để thực tập, em đang phải tranh thủ tìm liên hệ đây." "Chẳng lẽ một công ty thích hợp cũng không có sao?" “Có thì vẫn có, nhưng mấy công ty đó không muốn trả tiền, hơn nữa còn nói sinh viên phải tự lo tiền ăn ở nên em vẫn chưa đồng ý.” Tống Giai bất lực nói. "Những người này thật quá đáng. Có phải họ đang coi sinh viên của chúng ta như những người làm thuê đúng không?" "Có thể nói, hiện tại không có người tốt nghiệp chuyên ngành này và cũng không có đơn vị nhận thực tập. Lãnh đạo hỏi nhiều lần rồi, em cũng không biết phải giải quyết thế nào nữa." "Em cho chị danh sách cụ thể đi. Chị sẽ giải quyết việc này." "Được rồi, em sẽ gửi vào email của chị." Sau một hồi thương lượng, Tống Giai trở về chỗ ngồi với vẻ mặt tiếc nuối. Với tính cách của Tô Cách, chị ấy chắc chắn sẽ không giữ Lâm Dật. Haiz ... thật đáng thương. Không lâu sau, Tô Cách bước ra văn phòng với một vài tờ giấy A4 và đặt chúng lên bàn làm việc của Lâm Dật. “Thầy Lâm, bây giờ có một nhiệm vụ giao cho anh.” Tô Cách nhẹ giọng nói. Tống Giai và Lý Hưng Bang nhìn lướt qua một vài tờ giấy trên bàn và thấy rằng đó là danh sách những sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành quản lý khách sạn. Trong lòng của hai người đều có dự cảm chẳng lành. Lẽ nào muốn Lâm Dật liên hệ với đơn vị thực tập? Đây không phải là chuyện vớ vẩn sao? Ngày đầu tiên đi làm, anh ta còn chưa tìm hiểu rõ công việc cụ thể của uỷ ban đoàn trường, mà đã bảo anh ta liên hệ với đơn vị thực tập? Đây rõ ràng là ép người khác mà! ------ Dịch: MBMH Translate