Chương 93: Không Thể Kìm Được, Phải Làm Sao Đây

“Người ta đã chủ động đưa tiền đến rồi, tại sao lại không nhận?” “Đã biết, Lâm tổng.” “Đợi đã, cô vừa nói cái gì? Cô gọi cậu ấy là Lâm tổng?” Kiều Tử Hào ngạc nhiên hỏi lại người lễ tân. Người nhà họ Cố cũng hết sức ngạc nhiên, họ cũng không biết là xảy ra chuyện gì. “Không sai, Lâm tổng chính là ông chủ của khách sạn Bán Đảo, chúng tôi tất nhiên phải gọi ngài ấy là Lâm tổng.” Ầm! Kiều Tử Hào gần như đóng băng tại chỗ, anh ta ngã sụp xuống mặt đất. “Lâm, Lâm Dật, khách sạn Bán Đảo này là của cậu?” “Mọi người đều gọi tôi là Lâm tổng rồi, không lẽ điều này không đủ chứng minh đây là khách sạn của tôi sao?” Lâm Dật cười nói: “Nếu đây không phải là sản nghiệp của tôi, thì ngay từ đâu tôi đã không thể nói đến đây ở, phải không? Nhưng mà cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của tôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Kiều Tử Hào tái mặt lại, bây giờ anh ta mới hiểu rõ vấn đề. Lâm Dật nói muốn đến đây ở không phải là vì giả vờ giàu có, mà đây là khách sạn của anh ta! Ở đây không cần phải bỏ tiền! ‘Aiya, thật không ngờ khách sạn sang trọng như vầy lại là của tiểu Lâm.” Cố Kiến Quốc nói. “Ừ.” Lâm Dật gật gật đầu, sau đó đi đến chỗ lễ tân lấy chìa khoá ba căn phòng. “Tử Hào à, chúng ta đã đến đây rồi, còn lại thì hãy để Tiểu Dật phụ trách nốt, không cần làm phiền cháu nữa.” Mẹ của Cố Tĩnh Thu nói. “Vâng , vâng……” Kiều Tử Hào ngại ngùng nói, sau đó cũng không nói lời tạm biệt mà nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Sau khi lên xe, Kiều Tử Hào thở hổn hển. Hiện tại, đến cái chết anh ta cũng nghĩ đến rồi. Vốn nghĩ rằng dựa vào cơ hội lần này, nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ Cố Tĩnh Thư thì có thể tán đổ được cô ấy. Nhưng không thể ngờ rằng lại gặp phải cái tên đáng chết kia, anh ta hoàn toàn tự xoay chuyển mình trong 360 độ không góc chết nghiền ép mình. Đến chỗ trống để mình lật lại tình thế cũng không có. Xem ra bản thân mình không có hy vọng theo đuổi Cố Tĩnh Thư nữa rồi. Bởi vì có Lâm Dật ở bên cạnh nên là cha mẹ của Cố Tĩnh Thư cũng không nói nhiều thêm gì. Sau khi đưa hai người vào phòng thì bọn họ cũng trở về phòng của chính mình. Con gái của mình tìm được người bạn trai tốt như vậy, hai người họ cũng mong sớm có chuyện gì xảy ra để xác định mối quan hệ này. Sau khi vào phòng, Lâm Dật gọi một vài nữ phục vụ đến. Loại chuyện phục vụ người khác như vậy bản thân anh không quen làm, vẫn nên để người chuyên nghiệp làm thì hơn, anh đoán chắc sáng mai tỉnh dậy Cố Tĩnh Thư cũng không có vấn để gì đâu. Sau khi bàn giao xong mọi việc, Lâm Dật tự mình lái xe rời đi. Về đến nhà, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lâm Dật liền mở trò chơi, chuẩn bị chơi vài ván. Anh phát hiện người hay kéo chân anh có tên nick là “Bách Điệp Quần”, đã gửi cho mình rất nhiều tin nhắn riêng. Bách Điệp Quần: “Có ở đấy không?” Bách Điệp Quần: “ Vào trò chơi đi.” Bách Điệp Quần: “ Một lúc nữa đi đánh bọn tra nam không!” Ẩn Kê Sí Bàng: “Biến thái ư? Tên đàn ông như anh mà đòi đánh loại tra nam nào? Tên tra nam đó đào cả mồ mả tổ tiên của nhà anh, hay làm nổ tung hoa cúc của anh? " Bách Điệp Quần: “ Hôm nay tôi nhìn thấy một tên tra nam chuốc say một cô gái sau đó đưa cô ấy vào nhà nghỉ, anh nói xem có cặn bã hay không.” Bách Điệp Quần: “ Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi không phải là một người đàn ông, tôi là con gái.” Ẩn Kê Sí Bàng: “Đừng có mà giả vờ nữa, tôi đã nhìn thấy lông chân của anh rồi, đừng có giả là nữ làm tôi thấy ghê tởm.” Trong nhà Tô Cách đang cuộn mình trên ghế sofa, liếc nhìn xuống chân mình, lông chân ở đâu ra? Bách Điệp Quần: “ Anh không tin thì thôi.” Bách Điệp Quần: “ Mau vào trò chơi đi, chơi cùng tôi mấy trận.” Ẩn Kê Sí Bàng: “Đánh hai trận xong thì tôi đi ngủ, ngày mai tôi còn có việc quan trọng.” Bách Điệp Quần: “ Không thành vấn đề, cảm ơn đại thần.” Bốn mươi phút sau, Lâm Dật kết thúc hai ván đấu với thành tích một thắng một thua. Ẩn Kê Sí Bàng: “ Thao tác của anh, đúng là làm tôi mở mang tầm mắt, chết tiệt thật, chỉ vì anh mà trận này thua.” Bách Điệp Quần: “ Đại thần đừng tức giận, tôi sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ nghe lời.” Đằng sau còn có một icon tủi thân. Ẩn Kê Sí Bàng: “Không có lần sau.” Bách Điệp Quần: “ Đừng mà, tôi vì để đền bù sẽ gửi cho anh một bức ảnh, để anh xem có lông chân hay không.” Ẩn Kê Sí Bàng: “Đừng làm tôi ghê tởm, đi ngủ đây.” Ẩn Kê Sí Bàng: “Chỉ với sức chiến đấu của anh, chờ sau này gặp mấy tên tra nam chắc cũng chỉ chạm vào được mấy cọng lông của người ta! " Những tin nhắn phía sau Lâm Dật không còn trả lời nữa, trực tiếp đi ngủ. Sáng ngày hôm sau sáu giờ hơn, Lâm Dật mở mắt. Thật ra Lâm Dật còn muốn ngủ thêm một chút, nhưng đồng hồ sinh học vẫn chưa điều chỉnh được. Hơn nữa, hôm nay còn phải đi đến đại học sư phạm báo danh, ngày đầu tiên đi làm không nên đến muộn. Làm ngày nào hay ngày đấy, dù thế nào cũng phải nghiêm túc một chút. Sau khi vệ sinh xong, thay quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài. Xuống đến bãi đỗ xe nhìn một vòng, cuối cùng cũng lựa chọn lái chiếc xe FAW của mình. Trường học nhiều người như vậy, nếu lái chiếc siêu xe đến đúng là có hơi chói mắt. Đi làm ngày đầu vẫn không nên khoa trương quá, xem tình hình cụ thể như nào rồi tính tiếp. Chuẩn bị xong hết rồi, Lâm Dật ra khỏi nhà, vừa mới lên xe, Kỷ Khuynh Nhan đã gọi điện đến. “Anh dậy chưa vậy? Em muốn anh tới chở em đi làm.” “Chuyện này sợ rằng không được, anh không tính chạy Didi nữa, đổi sang công việc khác rồi.” “Đổi việc?” “Ừ.” Bởi vì vốn dĩ Lâm Dật không thiếu tiền, chạy Didi chỉ là để trải nghiệm cuộc sống. Hiện tại trải nghiệm đủ rồi, đổi công việc khác cũng rất bình thường. “Lần này anh đổi sang công việc gì? Không phải là giao đồ ăn hay chuyển phát nhanh đấy chứ.” Hai công việc này cũng không có yêu cầu gì rất dễ thực hiện, đối với Lâm Dật không có việc gì làm khó được. “Làm giáo viên ở một trường đại học, hôm nay là ngày đầu tiên đi dạy cho nên không có cách nào đưa em đi làm được.” “Anh nói gì cơ? Anh đến trường đại học làm giáo viên?” Giọng của Kỷ Khuynh Nhan cao lên không ít, có chút không tin tưởng lời của Lâm Dật. “Thì đúng làm ở trường đại học, có đến nỗi phải phản ứng mạnh như thế không.” “Đến anh còn nói chỗ đó là trường đại học, anh cho rằng có thể tùy tiện đến thế sao.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Đúng rồi, anh vẫn còn chưa nói anh đi đến trường học nào nữa, cụ thể là chức vụ gì?” “Sư phạm Trung Hải, trợ lý Ủy ban Đoàn.” “ Hóa ra là như vậy.” Kỷ Khuynh Nhan hiểu rất rõ tình huống trường đại học Trợ lý Ủy ban Đoàn, không có nhiệm vụ dạy học, cho nên đối với vấn đề năng lực chuyên môn sẽ không yêu cầu quá cao, Lâm Dật có thể đến đấy làm việc cũng dễ hiểu. “Bây giờ anh đi làm ở trường đại học rồi, có phải sau này em không thể ngồi xe anh đi làm nữa không?” “Cũng không phải hoàn toàn như vậy, anh có thể đưa em đi làm những lúc anh rảnh.” “Thực ra điều đó không quan trọng, em có thể tự lái xe.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Dù sao anh cũng là trải nghiệm cuộc sống, lúc nào về tập đoàn trải nghiệm một chút? Em trả gấp đôi lương cho anh.” “Lúc trước không phải anh cũng trải nghiệm ở tập đoàn rồi sao.” “Đấy là phòng tiêu thụ.” Kỷ Khuynh Nhan cười nói: “Lần này em có thể để anh làm thư kí của em, có hứng thú không?” “Là kiểu theo sát bên mình sao?” Lâm Dật nói: “ Nếu mà là như vậy thì anh có thể xem xét.” “Nằm mơ đi.” Kỷ Khuynh Nhan kiêu ngạo nói: “Được rồi, em không làm lãng phí thời gian của anh nữa, mau chóng đi làm đi, tránh ngày đầu tiên đi làm lại đến muộn.” “Vậy thôi, có thời gian lại nói chuyện tiếp.” Tắt điện thoại, Lâm Dật lái xe, đi đến trường đại học sư phạm Trung Hải. Khi Lâm Dật lái xe đến trường gặp đúng giờ cao điểm học sinh đến lớp. Trong khuôn viên trường có không ít nam sinh, nữ sinh qua lại. Nhìn từng cặp đùi trắng nõn tới lui thật đúng là phong cảnh mỹ lệ. Nhìn thấy Lâm Dật đi về phía mình, tất cả các nữ sinh đều đứng ngồi không yên. “Các bạn mau nhìn, anh chàng kia thật đẹp trai.” “Anh ấy là sinh viên của trường chúng ta sao? Nhìn có hơi trưởng thành.” “Không giống như sinh viên, nói không chừng là giảng viên trường mình.” “Nếu như trường học chúng ta có một thầy giáo đẹp trai như vậy, tôi khẳng định ngày nào cũng đến lớp, từ nay không bỏ tiết nữa.” Sau khi vượt qua đám đông, Lâm Dịch đi theo bảng chỉ đường đến văn phòng của uỷ ban đoàn trường trong tòa nhà chính giảng dạy, gõ cửa. “Mời vào.” Nhận được phản hồi, Lâm Dật đẩy cửa đi vào. Phát hiện thấy bên trong có sáu bàn làm việc, trong đó bốn bàn trống. Trong đó có một bàn rất sạch sẽ, ngoại trừ máy tính thì không có thứ gì khác nữa. Nếu không ngoài dự đoán thì bàn làm việc này là của mình. “Xin chào, tôi là Lâm Dật, tôi là trợ lý Ủy ban Đoàn trường mới được tuyển, hôm nay đến báo cáo.” “Chào, ở bên kia có bàn làm việc trống anh ngồi trước đi, chủ nhiệm có chút việc ra ngoài rồi lúc nữa sẽ quay lại, đợi chút anh đến chỗ cô ấy báo cáo một tiếng là được.” Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, ông ta đeo một chiếc kính cận dày cộp, rất nhiệt tình. Nhưng Lâm Dật phát hiện, ngoài ra còn có một cô giáo nhìn mình với ánh mắt không vừa ý. Đây là tình huống gì vậy? Hai người có lẽ không có liên quan gì với nhau, tại sao lại dùng ánh mắt đấy nhìn mình? Lẽ nào bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của mình? Tống Giai ngồi gần cửa sổ cô ấy đang trừng đôi mắt đẹp nhìn người mới vào, thật không ngờ. Đồng nghiệp mới của mình vậy mà là tên tra nam mới gặp hôm qua! Đây có phải quá trùng hợp không? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng anh ta có chút đểu, nhưng nhìn gần một chút đúng là rất đẹp trai. Không thể kìm được phải làm sao bây giờ? ------ Dịch: MBMH Translate