Chương 10: Máu

Ra khỏi cửa, Lumen giống như tiến vào một thế giới khác. Trước mắt cậu không hề là thôn Cordouan quen thuộc, mà là một mảng ngọn đỏ sậm cùng tầng tầng kiến trúc sụp đổ quây xung quanh nó, chúng cùng cấu thành một phế tích quái dị. Trên bầu trời là sương mù nồng đậm màu trắng bệch, ánh sáng khó mà xuyên qua, mặt nứt thành từng mảnh nhỏ, đá vụn rất nhiều, Lumen cầm theo cây rìu, thật cẩn thận đi tới, ven đường lại tìm không ra chỗ nào có thể ẩn nấp. Nơi này không có dấu vết một cái cây ngọn cỏ nào. Lumen đi mà trong lòng run sợ, chỉ có thể cúi lom khom, an ủi bản thân —— ít nhất khu vực này nếu thực có gì nguy hiểm thì có thể thấy ngay, có thể lập tức phát hiện. Rốt cuộc, cậu đã đến mảng phế tích, đi đến trước một kiến trúc bị lửa thiêu sụp đổ. Lumen quan sát một hồi, bước đầu xác định bên trong không có sinh vật nào tồn tại, sau đó mới cẩn thận đi vào, né những khúc cây cháy đen có thể rơi xuống bất cứ lúc nào ở giữa không trung, bắt đầu tìm kiếm. Ánh mắt cậu đảo qua, nhìn thấy ở góc căn nhà trong một cái bình đất nung vỡ có ánh vàng lộ ra. Lumen từng bước đi qua, phát hiện đây là một đồng vàng. Chân thật như vậy sao? Phế tích trong mộng lại có thể có cả tiền? Cậu vừa nói thầm, vừa nhặt đồng vàng lên, chùi chùi ở trên người. Hoa văn mặt ngoài đồng vàng theo đó hiển lộ ra. Mặt chính của nó khắc đầu một người đàn ông, khuôn mặt gầy gò, tóc chia 3/7, trên môi để hai chòm râu, ánh mắt có chút kiên định, mặt trái lại là cụm hoa diên vĩ quay xung quanh con số "20". Lumen biết người đàn ông này, ông ta là tổng thống đầu tiên của nước cộng hòa Intis, Levanx. "Thế mà là đồng Louis..." Lumen có chút kinh ngạc. Cậu một là không nghĩ tới phế tích trong giấc mơ quái dị này lại xuất hiện tiền nước cộng hòa Intis ở trong hiện thực, hai là mình tùy tiện nhặt lại có thể là đồng giá trị xa xỉ. Nước cộng hòa Intis hiện tại tiền hợp pháp là đồng Fil cùng Cope, 1 đồng Fil tương đương 100 Cope. Trong đó, Cope có hai hình thức tồn tại là tiền đồng cùng tiền bạc, tiền đồng chia làm ba loại 1 Cope, 5 Cope, 10 Cope, tiền bạc có 20 Cope cùng 50 Cope. Đồng Fil vừa có thể là tiền bạc, tiền vàng, cũng có thể là tiền giấy, tiền bạc có 1, 5, 10 ba loại đồng Fil, đồng vàng thì phân làm năm loại 5, 10, 20, 40, 50. Tiền giấy thì đa dạng hơn nhiều, phân biệt có 5, 20, 50, 100, 200, 500, 1.000 đồng Fil. Mà ở trong sinh hoạt thực tế, dân chúng Intis vẫn quen dùng một ít đơn vị tiền tệ cũ chế độ, ví dụ như họ sử dụng rộng rãi đồng 5 Cope có tên là Rick. Tương tự, đồng vàng giá trị 20 Fil được gọi là đồng Louis. Đương nhiên, ở chế độ cũ đồng Louis thật ra gọi là đồng Russell, sau khi nước cộng hoà thành lập, vì tiêu trừ ảnh hưởng của Đại đế Russell, đã đổi nó thành đồng Louis. Theo Lumen biết, tuy ở trong thành thị không làm được, nhưng ở nông thôn như thôn Cordouan này, thì một đồng Louis hoàn toàn có thể đủ cho một hộ nghèo khó sống cả tháng. Nếu không phải Aurore thu vào không thấp, cậu khả năng cũng chưa thấy qua đồng Louis trông thế nào, toàn bộ thôn Cordouan, trừ bỏ chị em bọn họ, cũng chỉ có nhà của mục sư, nhà của viên quản lý hành chính kia mới có thể thấy qua đồng Louis. Đối với bất cứ thôn dân nào mà nói, đồng Louis này đều là thu hoạch đáng để quý trọng. "Đáng tiếc, đây chỉ là mộng..." Lumen hơi có chút thất vọng cảm thán một tiếng ở trong lòng. Cái này không phải sự vật liên quan đến Siêu phàm, hẳn không có cách nào "mang" ra khỏi giấc mơ. Tuy nói như thế, Lumen vẫn cẩn thận cất đồng Louis đi, cuộc sống lưu lạc trong quá khứ làm cho cậu hết sức quý trọng mỗi một đồng Cope. Mà một đồng Louis là tương đương với 2000 Cope, gần bằng 1 đồng bảng vàng nước Ruen, đương nhiên, cũng hơi thiếu một chút, dựa theo những lời trên báo giấy, 24 đồng Fil mới có thể đổi 1 đồng bảng vàng. Lumen tiếp tục tìn kiếm. Cậu muốn tìm một ít tư liệu văn tự, xác nhận tình huống cụ thể của phế tích, xem nơi này có đối ứng với nơi nào trong hiện thực không, có thôn xóm nào của nước cộng hòa Intis được "dời" vào cảnh trong mơ hay không —— đồng Louis kia xuất hiện làm cho Lumen có suy đoán này. Đi tới từng bước một, Lumen thấy chỗ nguyên bản là bếp lò, ở rìa nhiễm một chút đỏ sậm. "Máu?" Đồng tử cậu phóng đại, nhanh chóng có suy đoán. Ngay sau đó, cậu lại đưa ra phán đoán: Máu này tuy không mới, nhưng cũng không cũ, chưa biến thành màu đen, xem ra chỉ mới chảy xuống chừng hai ba ngày. Thậm chí càng ngắn hơn! Đồng thời khi trong lòng căng thẳng, Lumen cảm giác ánh sáng xung quanh đột nhiên ảm đạm xuống một ít. Cái này giống như là trên nóc nhà sụp đổ hơn nửa kia, có thứ gì đó đang lặng yên không một tiếng động mò lại đây, chặn đi một tí ánh sáng xuyên qua sương mù nồng đậm! Kinh nghiệm bị tập kích khi lưu lạc giống như sóng biển mãnh liệt, nháy mắt ập vào trong đầu Lumen, làm cho cậu đưa ra ứng đối như là phản xạ có điều kiện. Cậu xông mạnh về phía trước đi ra ngoài, ở giữa không trung co thân thể lại, khi rơi xuống đất thì thuận thế lăn đi. Thịch! Phía sau cậu có vật nặng gì đó rơi xuống. Lumen lăn đến bên trái của cái bếp lò rách nát, đưa tay đè lên cục đá, mượn lực xoay người qua. Cậu giơ cái rìu lên, thấy chỗ mình vừa đứng đã xuất hiện một bóng dáng. Dưới ánh sáng ảm đạm chiếu rọi, Lumen không dám xác định thứ nọ đến cùng là người hay là sinh vật hình người. Lưng "nó" cong queo, không có mặc quần áo cùng giầy, da giống như bị ai lột đi, lộ ra cơ thịt đỏ rực, mạch máu cùng gân thịt vàng sậm, chất lỏng dinh dính từng giọt chảy ở trên mặt nhưng không có chảy xuống đất. Đó là một quái vật! Con mắt của "nó" trắng nhiều lam ít giống như được khảm ở trên mặt, miệng mở lớn hết cỡ, răng so le không đồng đều, nước miếng chảy ra bên ngoài kéo thành từng dòng. Mấy năm nay, Lumen biên ra rất nhiều chuyện quỷ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp được một thứ có thể gọi là ác quỷ như vậy. Hô! Tiếng gió mang theo mùi máu đậm đặc ùa về phía cậu, tiếng thở hổn hển truyền vào tai cậu. Lumen theo bản năng né sang một bên, tránh thoát quái vật màu đỏ kia tập kích. Nếu không thường xuyên nhận Aurore "chỉ đạo", nếu không mấy năm nay học tập võ thuật chiến đấu cùng kinh nghiệm đánh nhau trên đường phố, cậu với thể xác cùng tinh thần đều bị rung động vừa rồi rất có khả năng đã không phản ứng kịp. Lấy lại bình tĩnh, Lumen vọt một bước về phía quái vật, giơ lên cây rìu trong tay hung hăng bổ về phía ngực nó. Phành! Quái vật đang muốn xoay người bị bổ ngã xuống đất, dịch đậm đặc cùng máu loãng bắn ra khắp nơi. Lumen không có do dự, quyết đoán quì một gối, lại vung rìu lên. Phốc! Phốc! Phốc! Cậu liên tục bổ rìu xuống, mỗi một rìu đều nhập sâu vào thịt, kéo ra từng vết cắt sâu hoắm, chém nát gáy, cổ cùng lưng quái vật. Rốt cuộc, quái vật nọ đình chỉ giãy dụa, phủ phục bất động. "Hô, hô! Biểu hiện thực tế của mày không có khủng bố như ngoại hình..." Lumen nhẹ nhàng thở ra, mang theo cười nhạo nói nhỏ một câu. Cậu dùng tay trái lau mặt, lau xuống một tay máu đen. "Dịch của quái vật này có độc hay không đây? Tạm thời không có đau đơn kiểu bị ăn mòn..." Lumen bắt đầu lo lắng khởi tới vấn đề khác. Ngay tại thời điểm cậu cố lấy dũng khí chuẩn bị lục soát thân thể quái vật, quái vật không có da màu máu này đưa hai tay chống đỡ, lại đứng lên! Nó còn chưa có chết? Đã chém thành bộ dáng như vậy, vẫn không chết? Lumen vừa sợ vừa lo. Không thể không nói, cậu sợ hãi, khiếp đảm. Nếu gặp là nhân loại, dã thú cùng quái vật bình thường, cho dù không đánh lại, cậu cũng sẽ không sợ hãi như thế, nhưng thứ trước mặt này tựa như không thể giết chết, tất cả những gì mình làm đều vô dụng! Thừa dịp quái vật nọ tựa như có chút "đầu óc choáng váng", tìm không thấy kẻ địch ở đâu, Lumen quyết định thật nhanh, hai chân chống đỡ, đầu gối dùng sức, chạy như điên đi. Thịch! Thịch! Thịch! Cậu đã chạy nhanh nhất có thể, nhưng sau cổ vẫn có một cỗ hơi thở mơ hồ phun đến, trong lỗ tai quanh quẩn là tiếng thở ồ ồ. Quái vật nọ đuổi sát ở phía sau cậu. Lumen cắn chặt răng, cảm thấy sợ hãi đã làm cho cơ thể đang trống rỗng thêm không ít sức lực. Cậu chạy trốn nhanh hơn, vượt qua tiêu chuẩn trước đây. Cậu vui mừng phát hiện, khoảng cách giữa mình và quái vật đã không bị kéo gần. Thịch! Thịch! Thịch! Lumen rốt cuộc đã chạy tới trước căn nhà hai tầng có tầng ngầm của mình. Cậu kéo ra cửa lớn chưa khóa, nhanh chóng nhảy vào. Ầm! Cậu trở tay đóng sầm cửa lại. Không để ý tới nghỉ ngơi, Lumen chạy thẳng đến bếp lò, cầm lấy cây chĩa dựng ở trên tường nơi đó. Sau đó, cậu tập trung nhìn về phía cửa. Tiếng chạy của quái vật đã biến mất ở chỗ gần, nhưng mấy chục giây trôi qua, nó vẫn chưa có thử đụng vào cửa. "Nó biết mình mai phục ở trong này?" Lumen không thể tin được quái vật này lại có chỉ số thông minh cao như vậy. Cậu lặng lẽ di chuyển từng chút một tới gần cửa sổ bên cửa lớn, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Trên mặt thủy tinh đột nhiên thêm một khuôn mặt! Một khuôn mặt không có da, máu thịt mơ hồ, răng so le! Tim Lumen suýt nữa ngừng đập, cả người nhất thời có chút cứng đờ. Mà quái vật cũng không nhân cơ hội đánh nát kính thủy tinh, phát động công kích, mà cùng Lumen bốn mắt nhìn nhau. Lumen phục hồi tinh thần, rất nhanh lui ra phía sau, hai tay nâng lên cây chĩa dài kia. Quái vật lập tức rời khỏi khu vực cửa sổ. Lumen cực kỳ cẩn thận đề phòng quan sát. Cậu thấy sương mù xám nhàn nhạt, quái vật nọ qua lại một hồi, sau đó rời khỏi khu vực nhà mình, chậm rãi quay trở về phế tích kia. "..." Lumen rất là mờ mịt. Cậu đã làm tốt biện pháp vây khốn quái vật lại, bản thân thì chuẩn bị nhanh thoát ly khỏi giấc mơ, kết quả đối phương cứ như vậy mà đi rồi... Suy tư một hồi, cậu nghĩ tới một khả năng: "Quái vật nọ không dám tiến nhà mình? "Đúng, căn nhà hoàn toàn không có dấu hiệu bị phá hoại... "Ở trong mơ, đây là một nơi an toàn tuyệt đối?" Lumen đưa ra suy đoán nhất thời thả lỏng không ít. Giây tiếp theo, cậu cảm giác được mỏi mệt mãnh liệt. Chạy trốn trong thời gian ngắn như vậy còn mệt hơn là luyện tập võ thuật chiến đấu cả buổi. Mang theo cây chĩa cùng cây rìu, Lumen lên lầu hai, tiến vào phòng ngủ của mình, thử đi vào giấc ngủ. ... ... Trong mông mông lung lông, Lumen mở mắt. Bên ngoài bức màn vẫn rất tối, trong phòng là một mảng ảm đạm. Nếu không phải không có sương mù xám nhàn nhạt, nếu không phải bản thân đã "đổi" áo ngủ, Lumen cũng phân không rõ đây là hiện thực hay là trong mơ. "Đã bị dọa sợ mà tỉnh lại?" Cậu theo bản năng sờ sờ túi áo ngủ, không có đụng đến đồng Louis kia. Điều này làm cho cậu có chút thất vọng, lại xác nhận một thực tế: Tiền xác thực không thể mang ra khỏi giấc mơ! Thu liễm tâm thần, Lumen bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nghiêm túc: Nên đối phó quái vật bất tử kia như thế nào? Tuy mình có thể vòng khỏi khu vực đó, tiềm hành xâm nhập, nhưng phải suy xét đến khả năng sau đó lại gặp quái vật cùng loại, phải làm tốt chuẩn bị tương ứng, không thể lấy sinh mệnh ra đùa giỡn.