Chương 36: Gặp lại

Nghĩ đến đây Lumen đưa ra một kết luận: Nếu như suy đoán vừa rồi của mình là thật, vậy chứng tỏ thời gian đảo ngược đi trong khu vực Cordouan, những chỗ khác vẫn chưa bị ảnh hưởng. Điều này có phải có nghĩa là chỉ cần thoát khỏi chỗ này là có thể trở về cuộc sống bình thường? Suy nghĩ trong đầu Lumen xoay chuyển liên tục, Lumen nghiêng đầu nhìn về phía Aurore giả vờ chột dạ nói: “Này, bức điện báo này do em xin.” “Em?” Aurore vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng càng hoang mang hơn. Cô hoài nghi có phải chỉ cần mình không cẩn thận một cái là bị em trai trêu đùa hay không. Đây rõ ràng như kiểu thường xuyên đi săn nên che được mắt diều hâu mà. Lumen ‘thành khẩn’ giải thích: “Là như này, không phải ta vẫn muốn đi Trier xem sao sao? Cho nên, hai hôm trước em trộm gửi điện báo cho cục điện báo đối ứng của “Tiểu thuyết báo tuần”, lấy danh nghĩa của chị hỏi họp mặt tác giả gần nhất vào lúc nào, bọn họ quả nhiên nhiệt tình gửi thư mời.” “Thì ra là như vậy à.” Aurore bày ra vẻ mặt ‘đã hiểu’. Tiếp theo, cô cầm gậy gỗ đặt ở bên cạnh lên nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nít con nôi trưởng thành cánh cứng rồi hả?” Lumen chạy nhanh bổ sung: “Aurore, không, chị ơi, chị nghe em nói xạo, không, nghe em giải thích. Cậu cũng không quá hoảng hốt mà còn cố ý trêu đùa. “Được, em nói đi.” Aurore chọc cái gậy gỗ xuống nói: “Chị gái như chị vẫn luôn dùng đức hạnh tốt để khiến người khác phục từ tận đáy lòng, sao có thể chưa nghe người tình nghi trần thuật đã phán tội chứ?” “Chết cũng phải cho em chết rõ ràng.” Lumen nói rất nhanh: “Ở Intis, nơi có nhiều đại học nhất, chất lượng tốt nhất là Trier, em sắp tham gia thi kỳ thi nhập học thống nhất của trường đại học, muốn đến đó khảo sát để quyết định chọn ba trường nào.” Aurore hơi gật đầu ý bảo em trai nói tiếp. Lumen dùng lời nói vô cùng thành khẩn ca ngợi chị gái: “Em tin chỉ cần em đưa ra yêu cầu chính đáng, chị chắc chắn sẽ dẫn em đi dạo một vòng Trier, nhưng như vậy thì sẽ dùng tiền của chị, mà nếu như do “Tiểu thuyết báo tuần” gửi lời mời, không những không mất phí xe đi lại, phí khách sạn, đến cả chi phí vui chơi ở Trier cũng có thể gửi thanh toán.” “Em biết chị không thiếu số tiền này, nhưng đó là tiền chị vất vả viết từng chữ từng từ kiếm được, có thể tiết kiệm em chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Vẻ mặt của Aurore hòa hoãn hơn nhiều: “Cũng coi như biết thương chị.” “Nhưng em có từng suy xét việc chị cũng không muốn tham gia buộc họp mặt tác giả không? Chị ghét tiếp xúc với nhiều người lạ như vậy.” Lumen nở nụ cười. “Aurore, à, chị, chị có từng nghĩ tới việc [Tiểu thuyết tuần báo] nhiệt tình mời chị như vậy không phải vì muốn chị tham gia họp mặt tác giả, mà là muốn mượn việc này tạo mối quan hệ tốt với chị, chị là tác giả tiểu thuyết bán chạy có tiếng đấy.” “Cho nên buổi họp mặt không hề quan trọng, quan trọng là bản thân chị, chỉ cần chị bằng lòng nhận lời mời của bọn họ đến Trier chơi một thời gian, đến lúc đó có thể tìm một lý do từ chối buổi họp mặt, [Tiểu thuyết tuần báo] không những không tức giận mà lại cảm thấy may mắn, may mắn vì chị chấp nhận sự chiêu đãi trước đó của bọn họ.” Aurore đánh giá trên dưới Lumen vài lần: “Bản lĩnh cân nhắc sự việc của em càng ngày càng không tệ.” Cô lập tức thở hắt ra nói: “Được rồi, chị xử lý chút chuyện, em thu đọn đồ đạc, hai hôm nữa dẫn em đến Trier, đến lúc đó sẽ gửi điện báo trước chi “Tiểu thuyết báo tuần”, bảo bọn họ đến ga xe lửa Trier đón chúng ta.” “Vâng.” Lumen không hề che giấu cảm xúc vui sướng của mình. Mặc dù cậu hoài nghi mình và Aurore không thể nào đơn giản có thể rời khỏi thôn Cordouan, trước khi được căn nguyên giải quyết bí mật thời gian đảo ngược, hành động ‘rời khỏi’ rất có khả năng dẫn đến sự thay đổi khó lòng dự đoán, nhưng cũng phải thử, không thể để mình bị vây hãm chết ở nơi đây. Ôm tâm trạng như vậy, cậu vừa rồi mới thử thuyết phục Aurore. Lumen không định nói chuyện thời gian đảo ngược ngay lúc này cho chị gái, bởi vì Aurore đã mất đi ký ức tương ứng, không thể nào tin vào suy đoán gần như là hão huyền này, trừ phi Lumen vẫn luôn đưa ra ‘lời tiên đoán’, sau đó lời tiên đoán lại được chứng thực, nhưng cậu vẫn muốn giả vờ mình chưa hề phát giác ra chuyện thời gian đảo ngược, tạm thời không định đưa ra ‘lời tiên đoán’, xem xem có thể phát hiện ra manh mối gì không. Dùng cớ đi học bài, Lumen trở về tầng hai vào thư phòng. Cậu ngồi xuống tùy tiện cầm quyển sách mở ra, xác nhận xem mình có cầm ngược không. Sau đó cậu rơi vào trầm tư, cậu hi vọng thông qua tất cả những điều nhỏ nhặt tối hôm qua và hôm nay phát hiện ra để làm rõ tình cảnh trước mắt. Ánh mắt Lumen đảo xung quanh lướt quyển sách nhỏ màu xanh trên bàn. Tim cậu nảy lên, thu hồi suy nghĩ, vươn tay ra cầm sách lại, nhanh chóng lật mở. Một phần từ đơn thiếu, trang sách xuất hiện tương ứng trống rỗng rơi vào mắt cậu. ‘Lá thư này’ Lumen nói nhỏ. Cộng với điện trả lời ‘đến muộn’ của “Tiểu thuyết báo tuần”, cậu có suy đoán mới về bức thư nhờ giúp đỡ mà mấy người Leah, Ryan nhận được. “Có lẽ bức thư này thực sự là mình viết, mình chính là ‘hung thủ’ kia.” “Thời gian đảo ngược rất có thể đã xảy ra không chỉ một lần, theo định nghĩa trong tiểu thuyết của Aurore, đây chính là thời gian tuần hoàn.” “Mỗi lần tuần hoàn trước đây, mình thông qua một hành động thăm dò nào đó phát hiện ra bất thường nhất định, quyết định dùng thư nặc danh không liên lụy đến Aurore để xin bên ngoài giúp đỡ? Mà lúc bên chính quyền nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, phát mấy người Ryan đến xử lý thì Cordouan đã bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, mình cũng giống như Aurore bây giờ mất đi toàn bộ ký ức liên quan, trở về trạng thái ‘mới bắt đầu’. “Bây giờ có một vấn đề, vì sao quyển sách xanh này vẫn duy trì trạng thái bị cắt mất một phần chữ đơn?” “Theo lý mà nói nó cũng nên trở về trang thái ‘ban đầu’ chứ, cũng giống như những đồ ăn trong lần tuần hoàn trước mình ăn.” “Ừm, có hai loại khả năng.” “Một là phát hiện bất thường gửi lời cầu cứu ra bên ngoài trước khi thời gian bắt đầu tuần hoàn, nhưng nếu như vậy ký ức liên quan không nên bị xóa sạch, chẳng nhẽ còn có nguyên nhân khác dẫn đến mình mất đi một phần ký ức? Như vậy càng ngày càng phức tạp hơn rồi.” “Thứ hai là mình trong lần tuần hoàn đó còn tìm được cách gì đó khiến cho đồ vật không bị ảnh hưởng của tuần hoàn, sẽ là cách gì đây? Nếu như thật sự có, vì sao không trực tiếp tìm tờ giấy viết lại việc mình phát hiện ra chứ?” Lumen vừa cảm thấy mình xua đi được một tầng sương mù, tìm hiểu được tình hình đại khái, nhưng lại giống như rơi vào trong một mớ nghi hoặc khác. Cậu cho rằng mình chắc đã trải qua không ít lần thời gian tuần hoàn, chỉ là trong những lần tuần hoàn trước, một khi bắt đầu từ đầu, ký ức và tình trạng cơ thể của cậu cũng bắt đầu lại từ đầu, vì vậy hoàn toàn không phát hiện ra. Mà lần này có thể giữ lại ký ức, giữ lại đặc tính phi phàm của ‘Thợ săn’, là bởi vì gặp được cô gái nào đó, được lá bài quyền trượng, vào trong giấc mơ, kích phát đặc thù ở trên người. Nếu năng lực đặc biệt do hai loại phù hiệu mang tới có thể giúp Lumen ‘mang’ trạng thái người phi thường đến hiện thực, vậy bọn chúng hoàn toàn có khả năng ‘duy trì’ tình trạng thân thể cậu đến điểm khởi đầu tuần hoàn. “Cho nên, sau khi trạng thái quái vật súng săn được cài lại vẫn không thể ‘lấy’ lại được đặc tính phi phàm của ‘Thợ săn’”, Lumen dựa vào lưng ghế phía sau nhìn trần nhà, từ từ thở hắt ra. Cậu cười tự giễu: “Vừa mới trở thành người phi thường đã phải đối mặt với sự việc bất bình thường như vậy, không cho mình thời gian thích ứng.” “A, bức thư xin giúp đỡ vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn là do mình viết, cũng có thể là Aurore, phu nhân Pouaris cũng có nghi ngờ, bọn họ là người phi thường đều có thể phát giác ra sự bất thường trong một lần tuần hoàn nào đó sau đó cố gắng tự cứu mình, hơn nữa, với kiến thức thần bí bọn họ nắm được, càng dễ tìm được cách giữ lại một phần vết tích, nhưng cho dù thế nào thời gian xuất hiện tuần hoàn quả thực là phù hợp với tất cả suy đoán hiện nay.” Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lumen có cách xác nhận bức thư xin giúp đỡ đó đến từ đâu. Cách rất đơn giản, đó chính là đi vào phế tích trong mơ, tìm một quyển sách màu xanh nhỏ trong nhà ở đó. Nếu như quyển sách màu xanh nhỏ đó cũng xuất hiện tình trạng thiếu chữ, vậy chứng tỏ thư xin giúp đỡ là do Lumen làm ra, bởi vì nhà trong giấc mơ đặc thù của cậu được hình thành trong thế giới phế tích từ tiềm thức của cậu, việc biết trong tiềm thức chắc đầu sẽ xuất hiện ở đó. Nếu như không có, có lẽ là Aurore hoặc phu nhân Pouaris làm, tiềm thức của Lumen không thể nào biết được việc này, không cần chịu trách nhiệm. Lumen không vội vã ‘ngủ bù’, thấy thời gian cũng gần tới thì trộm ra khỏi nhà đi thẳng đến quán rượu cũ. Trong góc quán rượu lâu năm, một bóng dáng quen thuộc rơi vào mắt cậu. Cô gái cho cậu lá bài quyền trượng và phối phương ma dược lại xuất hiện. Cô mặc váy dài cổ dựng màu vàng cam giống màu lá sen ngả vàng, bên cạnh tay đặt một chiếc mũ màu nhạt. Lumen thở phào nhẹ nhõm như người chết đuối vớ được phao cứu sinh. Cậu bước nhanh đến, thấy trên mặt bàn trước mặt cô gái không phải để bữa sáng mà là ba xấp bài Tarot. “Cần tôi rút lá bài không?” Lumen hỏi dò. “Cậu đã rút rồi” Cô gái đó cũng chẳng ngẩng đầu thu ba xấp bài Tarot vào. Lumen lập tức có loại cảm giác hốc mắt hơi cay. Cô ta quả nhiên không bị ảnh hưởng của thời gian tuần hoàn. Không lựa chọn cách uyển chuyển, Lumen ngồi xuống trực tiếp hỏi: “Tôi và toàn bộ thôn Cordouan đều rơi vào sự tuần hoàn của thời gian?” Cô gái kia ngẩng đầu mỉm cười đáp: “Đúng, mọi người đều là người trong tuần hoàn.” Người trong tuần hoàn. Lumen nhắc lại từ này trong lòng. Cậu khó hiểu hỏi. “Đây là chỉ cái gì, người rơi vào trong thời gian tuần hoàn?” Cô gái kia cười cười: “Có hai cách giải thích, một là ai đó sau khi khẩn cầu được năng lực đặc biệt tương ứng với danh sách bốn, hai là tình trạng như mọi người hiện nay.” “Có thể khẩn cầu với lực lượng thần bí để có được sức mạnh?” Lumen cảm thấy rất bất ngờ trước giải thích đầu tiên của ‘người trong tuần hoàn’. Không phải nói 22 con đường dẫn đến siêu phàm đều phải dựa vào ma dược để tấn thăng sao? Cô gái kia khẽ gật đầu: “Theo lý luận thì, ‘Mặt trời vĩnh hằng’ cũng có thể khiến tín đồ của mình không cần dựa vào ma dược chỉ dựa vào ban ơn là có thể thành người phi phàm, nhưng đối với hắn mà nói thì đây là một gánh nặng, chỉ là hình thức tạm thời, lúc người cần ban ơn càng nhiều, gánh nặng càng lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến trạng thái của hắn.” “Người nhận được ban ơn cũng không phải không có gì xấu, bọn họ sẽ từ từ lại gần ‘Mặt trời vĩnh hằng’, cho dù là cơ thể hay là tâm hồn, tinh thần.” “Còn nữa, nếu là thượng vị giả ban ơn, vậy bọn họ lúc nào cũng có thể thu lại, trừ phi cậu có năng lực đặc biệt từ con đường nào đó, trong khoảng thời gian duy trì ban ơn thì lén chiếm giữ một phần.”