Chương 37: “Rừng rậmnguy hiểm”

Lumen suy nghĩ rồi nói: “Thân thể, linh hồn và tinh thần đều sẽ tiến về phía người ban ơn là vì sức mạnh ban ơn mang đến dấu ấn tương ứng hả?” Cậu suy đoán từ đặc tính phi phàm có từ vị tạo vật chủ lúc ban đầu cùng bộ phận tinh thần của những người có được trước đó lưu lại. Mặc dù ban ơn chỉ là sức mạnh đơn thuần, không chứa đặc tính, nhưng chắc sẽ có nhiễm sắc thái của tất cả mọi người. Cô gái kia cầm bài Tarot khen ngợi gật đầu nói: “Năng lực tư duy logic của cậu không tệ.” “Cậu nên cảm ơn Aurore cho cậu đủ kiến thức cơ sở.” Không cần cô phải nhắc, Lumen lẩm bẩm một câu trong lòng. Cô gái nói tiếp: “Cho dù người ban ơn không hề muốn ảnh hưởng đến người được nhận ban ơn, cũng khó tránh khỏi kết quả thân thể, linh hồn, tinh thần của đối phương tiến về phía hắn, bởi vì sức mạnh cho đi nếu như không bao gồm ý chí của người ban ơn, vậy thì người được nhận ban ơn khó lòng sử dụng được, rất nhanh sẽ trôi hết.” “Cho nên, nhóm chính thần về mặt ban ơn này của cơ bản là lâm thời, hơn nữa khống chế trong một trình độ nhất định.” Nhóm Tà Thần thì chẳng quan tâm cuối cùng người được nhận ban ơn sẽ như thế nào? Lumen như có suy nghĩ gật đầu tò mò hỏi: “Người phi phàm, ý của tôi là người có đặc tính phi phàm còn có thể nhận được ban ơn không? Hai cái liệu có xung đột dẫn đến mất khống chế không?” Cô gái cười nhìn Lumen lắc đầu một cái nói: “Sẽ có xung đột nhất định nhưng không quá lớn.” “Cậu nghĩ xem sức mạnh được ban ơn sẽ khiến thân thể của cậu hướng về phía người ban ơn, mà thân thể của cậu vốn đã thích ứng với trạng thái phi phàm tồn tại, một khi thay đổi quá lớn chắc chắn sẽ xảy ra sự xung đột với đặc tính phi phàm, đến tận khi tìm được điểm cân bằng mới.” “Bởi vì loại xung đột này không liên quan đến linh hồn và tinh thần, vì vậy trong tình huống bình thường sẽ không khiến cậu mất khống chế, trừ khi khoảng thời gian đó tinh thần của cậu đã gần như sụp đổ.” “Vấn đề duy nhất chính là, có thể cậu phải học được cách bình tĩnh nhìn bản thân mọc ra mắt thứ ba, tay thứ tư.” “Đương nhiên, tiền đề là sức mạnh được ban ơn tồn tại lâu dài trong cơ thể cậu, cấp bậc tương ứng cũng rất cao, nếu không chút thay đổi đó của cơ thể cậu có thể bỏ qua không quan tâm.” Lumen ‘ừm’ một tiếng: “Nếu như ban ơn đến từ bản thân hoặc từ con đường gần thì sao?” Cô gái gật gật đầu: “Cái này quả thực có thể dẫn đến sự xung đột.” Cô lập tức cười cười: “Nhưng không có nghĩa sẽ không xuất hiện sự thay đổi của thân thể.” Câu này có nghĩa gì? Lumen vốn định hỏi lại, cô gái đã cười nói: “Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu biết người trong tuần hoàn xong sẽ gấp gáp lập tức hỏi vấn đề liên quan đến thời gian tuần hoàn, kết quả cậu quan tâm kiến thức không biết liệu tương lai sau này có dùng đến không.” “Như vậy không giống cậu.” Lumen lộ ra nụ cười tự giễu: “Vốn ban đầu tôi còn định hỏi cô xem có cách gì phá vỡ thời gian tuần hoàn hay không, nhưng tôi nhớ ra một vài lời trước đây cô từng nói.” “Cô nói, trả giá cho việc cô giúp đỡ giải quyết vấn đề là hủy diệt toàn bộ thôn Cordouan, tất cả mọi người sẽ chết hết, muốn tranh thủ kết quả tốt nhất thì bản thân phải tự mày mò.” “Trước đó thực ra tôi không thể hiểu nồi, bây giờ đã đoán được nguyên nhân đại khái.” “Người không phải người trong tuần hoàn như cô muốn phá vỡ tuần hoàn nơi đây chỉ có cách trực tiếp hủy diệt.” Cô gái hơi hài lòng gật đầu: “Quả thật là như vậy.” “Vậy sao trước đây cô không nói rõ?” Lumen không nhịn được hỏi ngược lại một câu. Chuyện này cũng chẳng phải chuyện nói ra sẽ tạo thành hủy diệt. Hoặc là nói, cô gái này đã quen nói một nửa giấu một nửa? Cô gái lập tức cười một tiếng: “Lúc đó tôi nói cho cậu biết cả cái thôn này đều rơi vào thời gian tuần hoàn, cậu sẽ tin sao?” Lumen trầm tư một lúc: “Không.” Trước khi ‘đích thân thể nghiệm’, ai sẽ tin câu chuyện hoang đường li kỳ này có thật? “Cho nên.” Cô gái cười nói: “Vì sao tôi phải nói rõ? Nếu nói rõ ra tôi còn phải mất thời gian giải thích cho cậu.” “…” Lumen im lặng. Cậu nhân cơ hội hỏi thêm: “Cô có biết điểm mấu chốt để phá vỡ tuần hoàn là gì không?” “Tôi nên theo hướng nào?” Cô gái lại lắc đầu lần nữa: “Bói toán ở đây chuyện rất nguy hiểm.” “Hả?” Lumen nhất thời nghe không hiểu. Cô gái đành phải bổ sung: “Nếu như tôi biết điểm mấu chốt ở đâu, tôi chắc chắn sẽ nói cho anh, giải quyết sớm tôi cũng có thể sớm kết thúc hành trình này.” Cô lập tức thở dài: “Lúc nào mới có thể đi du lịch mà không cần làm việc đây?” Làm việc? Lumen thấy không lấy được ‘gợi ý’ từ cô gái thần bí này đành dò hỏi: “Có phải chỉ cần không giết chết mục sư thì thời gian sẽ không bắt đầu tuần hoàn?” “Không phải.” Cô gái kia đưa ra đáp án chính xác: “Tuần hoàn còn có rất nhiều điểm đột phá, bao gồm thời gian đến đêm thứ 12, những cái khác cậu phải tự mình tìm hiểu.” Cách đêm thứ 12 vẫn còn không ít thời gian để điều tra, Lumen suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì kích phát đặc thù của cơ thể, cho nên sau mỗi lần tuần hoàn tôi đều có thể giữ lại ký ức và đặc tính phi thường?” Thấy cô gái kia gật đầu, cậu hỏi tiếp: “Nếu như là như thế, vậy chỉ cần tôi có thể bảo đảm bản thân sống, không ngừng tuần hoàn, không ngừng mở điều tra, sớm muộn có thể tìm được điểm mấu chốt kết thúc tất cả.” Đây là một loại ứng dụng của ‘phương pháp toàn diện’ Aurore từng nói. “Lý luận như thế không sai.” Lumen cảm thấy trong mắt cô gái cảm xúc lẫn lộn khó có thể phân biệt lại hiện lên: “Nhưng cậu cũng phát hiện ra, chỉ có thôn Cordouan và khu vực xung quanh đang tuần hoàn, những nơi khác không hề tuần hoàn, cũng có nghĩa là thời gian ở bên ngoài đang trôi bình thường, thời gian không giống ở thôn Cordouan.” “Vậy ba nhân viên điều tra cứ cách một thời gian lại gửi một bức điện báo ra bên ngoài, miêu tả bản thân và tình huống của thôn, một khi bọn họ nhắc đến thời gian, bên chính quyền Intis có thể nhận ra được sự bất thường nơi này.” “Cho dù mỗi lần tuần hoàn nhân viên điều tra đều chưa kịp gửi điện báo hoặc là không nhắc đến thời gian tương ứng, nhưng thời gian trôi đi, bên chính quyền chắc chắn cũng có thể phát hiện vấn đề, đến lúc đó cậu cảm thấy bọn họ sẽ sử dụng cách nào để giải quyết sự tuần hoàn của thôn Cordouan?” Lumen im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc là sẽ giống như phương án dự phòng của cô, trực tiếp phá hủy.” “Như vậy có thể ngăn ngừa dị thường khuếch tán thật hiệu quả, tránh ảnh hưởng đến những người khác.” Cô gái cảm khái nói: “Sau này nếu như cậu có cơ hội đến biển Sunia, có thể hỏi thăm cảng Bansi, nơi đó bị giáo hội Gió Bão trực tiếp hủy diệt do bị ô nhiễm, không có ai thoát được.” Lời nói này khiến Lumen càng kiên định với quyết tâm tự tìm điểm mấu chốt của tuần hoàn. Cậu lại trào phúng bản thân: “Xem ra thời gian còn lại cho tôi không nhiều.” Nhiều nhất cũng chỉ còn có ba bốn lần tuần hoàn, hơn nữa không phải lần tuần hoàn nào cũng có thể đến đêm thứ 12. Cô gái đứng dậy bình thản nói: “Ít nhất cậu vẫn còn cơ hội cứu vãn, có người ngay cả cơ hội cũng không có.” Ra khỏi quán rượu lâu năm, Lumen đứng bên trên đường, nhìn xung quanh người đi lại không nhiều và căn nhà kia, chỉ cảm thấy thôn Cordouan rất bình thường, mọi người có vui vẻ, có tức dận, có nguyện vọng, có tình cảm, không khác gì người ở nơi khác. Nhưng cái thôn trông có vẻ vừa tồn tại sự yên tĩnh và ồn ào, yên bình và ầm ĩ cùng tồn tại, lại ẩn dấu sự đáng sợ có lòng tưởng tượng được, thời gian ở đây, mỗi con người ở đây đều rơi vào tuần hoàn, không ngừng trải qua vài ngày giống nhau. Mà ngoài vài người như mục sư Guillaume. Besne, người chăn cừu Pierre Berry, Pont Besne, Ava Lizzie, Lumen tạm thời vẫn chưa thể phán đoán được ai khác thường, ai là người vô tội. Đến cả Raymond, cái người bình thường ngốc nghếch không có tâm tư gì, cậu cũng không thể chắc chắn 100% đối phương hoàn toàn không có vấn đề. Mà sau lễ Mùa Chay, những biểu hiện khác thường của đa số thanh niên cũng có thể là do bị ảnh hưởng của sức mạnh phi thường do mục sư gây ra, chứ không phải là do trước đó có vấn đề. Nhất thời trong một khoảng thời gian ngắn, Lumen có cảm giác thôn Cordouan như rừng rậm nguyên thủy, nơi nào cũng đầy nguy hiểm, mà cậu không thể phân biệt được ai là người đi săn, ai là người bị săn. Cẩn thận và kiên nhẫn là yếu tố đầu tiên giúp mình có thể sống sót trong hoàn cảnh này, năng lực, gan dạ, trí tuệ và kinh nghiệp đều xếp sau. Như này cũng gần giống như sống sót khi lưu lạc, lại có sự khác biệt rõ ràng. Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Lumen đột nhiên cảm giác ‘thợ săn’ ma dược xuất hiện dấu hiện tiêu hóa. “Đây là bước đầu tiên của việc ‘sắm vai’.” “Nhanh thật, mình còn tưởng rằng phải hai tháng mới có thể nhập môn.” Nghĩ đến đây, Lumen đột nhiên hưng phấn. Có thể tiêu hóa ‘thợ săn’ ma dược trong một hai lần tuần hoàn không? Đến lúc đó, phối hợp với việc săn bắn ở phế tích trong mơ, không chừng mình rất nhanh có thể trở thành danh sách 8 ‘Kẻ khiêu khích’, có được sức mạnh lớn hơn, tăng xác suất thành công giải quyết vấn đề thời gian tuần hoàn. Lumen vừa suy nghĩ vừa bước đi, rất nhanh đã đến quảng trường thôn. Dự định trước mắt của cậu là tìm mục sư ‘nói chuyện’, thử ông ta xem có thể phát hiện được điểm bất thường gì không để lấy manh mối. Đúng vào lúc này,cậu nhìn thấy một bóng dáng đi về phía giáo đường. Người nọ mặc quần áo màu nâu sẫm đội mũ trùm đầu, eo thắt một sợi dây thừng, chân đi một đôi giày mới tinh chất da mềm mại, đúng vậy, là người chăn cừu Pierre Berry. Lumen bước nhanh đến cố ý hỏi: “Pierre, sao cậu đã trở lại rồi?” Pierre Berry lúc này tóc đen bết dính, chòm râu trên mặt vừa nhìn đã biết đã lâu chưa cạo. Nghe thấy câu hỏi của Lumen, anh ta vui mừng đáp: “Không phải là do lễ Mùa Chay sắp đến rồi sao? Tôi đã nhiều năm không tham gia, năm nay dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ.” Đôi mắt màu lam của anh ta đầy ý cười dịu dàng, ấn tượng sâu sắc để lại khác hoàn toàn so với người chăn cừu trước kia trong đầu Lumen. A, đổi một nơi, đổi một người khác hỏi, đáp án lại có sự khác biệt so với lần tuần hoàn trước, mặc dù không thay đổi bản chất, nhưng một số từ sẽ không giống, Lumen nghiêm túc nghe xong, cúi đầu nhìn giày mới của Pierre cười nói. “Phát tài à?” “Không tính là vậy, chỉ có thể nói là chủ thuê lần này rất tốt, chia cho tôi không ít đồ.” Pierre vô cùng vui vẻ: “Tối mời cậu uống rượu.” “Được.” Lumen đồng ý rồi chỉ về phía giáo đường: “Anh đi cầu nguyện?” “Đúng, lâu lắm rồi không đến giáo đường cầu nguyện với thần.” Pierre cảm thán. Những lời này vốn chẳng có gì, nhưng bây giờ Lumen càng nghe càng thấy không đúng lắm. Chăn cừu cũng không phải thành trấn hoàn toàn rời xa nhân loại, xung quanh đồng cỏ bình nguyên có rất nhiều thôn xóm, núi cao đồng cỏ lại rất hoang vắng, nhưng người chăn cừu cứ cách một thời gian sẽ xuống núi bổ sung thêm đồ, sao có thể không tìm thấy giáo đường? Đương nhiên nếu Pierre Berry lần này chuyển đến Feineibote hoặc là Rumberg, vậy thì quả thực không tìm thấy giáo đường ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’, chẳng qua Lumen chủ động, cảm thấy mỗi một câu của Pierre Berry đều có vấn đề. Pierre Berry lại hỏi: “Cậu cũng đi giáo đường?” “Không phải.” Lumen lắc đầu phủ định: “Tôi tưởng rằng trên quảng trường sẽ có người nói chuyện, ai mà ngờ chưa ai đến.” Cậu lập tức xua xua tay: “Tôi về nhà trước.” “Tối gặp.” Pierre. Berry cũng vẫy tay theo. Nhìn người chăn cừu này đi về hướng giáo đường, Lumen quay về thôn. Cậu thay đổi chủ ý tìm mục sư nói chuyện phiếm, mục đích kế tiếp là: Nhà của người chăn cừu Pierre Berry.