Chương 44: Nghe lén

Vừa phải điều tra, lại không thể gây chú ý, khiến cho tuần hoàn bắt đầu lại trước thời hạn, Lumen chỉ có thể bắt đầu suy xét từ rìa vấn đề, từng bước từng bước thâm nhập vào sâu. Suy nghĩ bước đầu của cậu là chiều hôm nay tìm những tình nhân của mục sư, lợi dụng việc nghe lén, hỏi vặn xem bọn họ có biết gì không, nếu như không có thu hoach hoặc tạm thời không có cơ hội, vậy thì đến giáo được xem có gặp được mục sư hay không, nói chuyện về cuộc sống trong thôn với hắn. Mục tiêu đầu tiên của Lumen là Sybil Berry, cô ta cũng là tình nhân của mục sư Guillaume Besne, lại là chị em với người chăn cừu Pierre Berry, có quan hệ mật thiết với hai nhân vật có bất thường, có lẽ sẽ biết gì đó. Nhóc Guillaume bạn của Lumen cũng chính là anh em họ xa của Guillaume Berry và Pierre. Berry, đến cả màu tóc cũng không giống nhau, không hề sống chung. Sybil Berry năm nay 24 tuổi, đã lấy chồng, chồng tên là Jean Mori, là một người đàn ông trung niên sắp bốn mươi tuổi. Hắn đã độc thân hơn 30 năm, sở dĩ lấy được Sybil Berry là vì không có yêu cầu gì về của hồi môn. Mà Sybil Berry lại bằng lòng chỉ cần một số tài sản rất ít xuất giá, Lumen hoài nghi do lúc đó cô ta đã là tình nhân của mục sư, cần một người chồng làm cha cho đứa con có thể đến bất cứ lúc nào, mục sư chắc đã âm thầm đồng ý gì đó. Tuy Intis cởi mở, hiện tượng con riêng thường thấy, không ít chồng hoặc vợ sau khi biết, giận thì giận nhưng vẫn bằng lòng để con riêng của bạn đời ở lại nhà, dù sao đây cũng có nghĩa sau này có thêm một nam hầu hoặc nữ hầu không cần trả lương, hơn nữa bọn chúng không có quyền được phân chia tài sản, nhưng nhân viên đảm nhiệm chức thần ở giáo hội ‘Mặt trời vĩnh hằng’ không cho phép kết hôn sinh con, bọn họ phải tìm cho con mình một người cha hờ. Lumen đi thẳng đến nhà Jean Mori, là một căn nhà thấp bé ở vùng rìa thôn Cordouan. Căn nhà màu xám trắng, chỉ có một tầng, phía sau nhà bếp là phòng ngủ, bên khác liên thông với tầng hầm, vừa để thùng gỗ bảo quản đồ, lại vừa là phòng khách và nhà ăn. Về phòng tắm thì không hề có, chỉ dựng tạm cái lều phía sau. Lumen không gõ cửa đi vào mà lặng lẽ sang góc nhà, ngồi xổm bên cửa sổ phòng ngủ. Lúc này bên trong có người ngồi, Lumen nghe được tiếng hít thở của hắn, hơi nữa phán đoán được độ cao tương ứng. Không bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phòng bếp đến phòng ngủ. Không cần tính toán, Lumen thân là “Thợ săn” trong đầu tự nhiên biết được thể trọng của chủ nhân bước chân. Đây là một người phụ nữ, có khả năng chính là Sybil Berry. Trong ấn tượng của Lumen, Sybil Berry tóc đen mềm mại, không thích vấn lên như những người phụ nữ khác, chỉ đơn giản thả xuống hoặc buộc thành đuôi ngựa, cho người ta một cảm giác như người chưa kết hôn vẫn còn là thiếu nữ. Ngũ quan của cô ta không quá xuất chúng, nhưng mềm mại mượt mà, có cảm giác rất có thịt. Lúc này, Jean Mori vẫn luôn yên lặng ngồi trong phòng ngủ không nói chuyện đột nhiên rầu rĩ nói: “Mục sư buổi chiều hôm nay từng tới?” Giọng nói của hắn giống như hắn, đều có vẻ buồn buồn. Hắn là loại người mà lúc nói chuyện phiếm dưới bóng cây ở quảng trường người ta nói bốn năm câu hắn mới đáp một câu, với lại mái tóc đen thường xuyên lười xử lý, mắt nâu không có ánh sáng gì, chòm râu không sạch sẽ, cả người trông rất âm u. “Từng tới.” Giọng nói của Sybil Berry mang theo sự trong trẻo của con gái. Trời sinh cô ta đã như vậy. Jean Mori im lặng thêm một lúc mới hỏi: “Hai người có làm chuyện kia không?” “Làm rồi.” Sybil trả lời rất thản nhiên. Jean Mori lại im lặng, lúc Sybil đi về phía nhà bếp mới nói: “Với mục sư anh không có gì để nói, nhưng em phải đề phòng người đàn ông khác, nhất là Pato Russell.” Pato Russell là chồng của Madena Besne, vợ hắn cũng là tình nhân của mục sư. Bên ngoài cửa sổ, Lumen nghe được âm thầm líu lưỡi. Quan hệ cũng thật hỗn loạn. Cậu phải đánh giá cao với dục vọng của mục sư, buổi chiều vừa đến tìm Sybil Berry, buối tối lại muốn hẹn hò với phu nhân Pouaris, có thể nhận được danh hiệu chiến sĩ thi đua yêu đương vụng trộm. Chỉ cần hắn có thể chia một chút sức lực về mặt này cho công việc của giáo hội, kết hợp với tâm cơ của hắn, sớm đã có thể tăng lên thần phẩm, trở thành người phi phàm. Thần phẩm là cấp bậc của nhân viên giáo hội ‘Mặt Trời Vĩnh Hằng’, bậc một gọi là Tư môn viên, bậc hai là Tụng kinh viên, bậc ba là Tán tụng viên, bậc bốn là Tương lễ viên, còn gọi là Phụ tế viên, bậc năm là Phó trợ tế, bậc sáu là Trợ tế, còn gọi là mục sư, thần phủ hoặc là giáo sĩ, bậc bảy chính là Giám mục, ở một vài nơi cũng gọi là cha cố, tư tế, bậc tám là Đại giám mục, bậc chín là Hồng y giáo chủ, Giáo hoàng không nằm trong hàng ngũ thần phẩm. Trong đó, từ bậc sáu bắt đầu được gọi là cấp cao, dùng cách nói của Aurore chính là rất có khả năng có năng lực phi phàm, mà ba cấp thấp chủ yếu làm việc tạp vụ ở giáo đường, hỗ trợ nghi thức, mấy trăm năm gần đây đã chỉ còn lại cái vỏ bên ngoài, không được coi là nhân viên thần chức thực sự nữa, Tương lễ viên bậc bốn thường là học sinh vừa tốt nghiệp học viện thần học, Phó trợ tế bậc năm có thể đại diện cho mục sư thực sự chủ trì giáo đường của một khu vực. Tình hình ở thôn Cordouan cũng giống vậy, từ một Phó trợ tế bậc năm đảm nhiệm mục sư, một Tương lễ viên bậc bốn làm phó Mục sư, lại thêm mấy người hầu, tạp dịch. Guillaume Besne chỉ cần thăng lên một bậc sẽ là mục sư thực sự. “Em biết rồi.” Sybil Berry đơn giản đáp lại lời dặn dò của chồng. Jean Mori thay đổi đề tài. “Pierre anh em của em trở về rồi?” “Đúng vậy, sau này có nghi thức quan trọng cần anh ấy hỗ trợ.” Sybil thuận miệng giải thích. Nghi thức? Lumen nghe xong nheo mắt. Jean Mori tiếp tục truy hỏi: “Lễ mừng lễ Mùa Chay hả?” “Không phải, nghi thức của thần.” Sybil mất kiên nhẫn đáp: “Anh không cần hỏi nhiều, đến lúc đó sẽ biết.” Jean Mori "ừm" một tiếng: "Ca ngợi Mặt trời!" Sybil không đáp lại ra khỏi phòng ngủ, đi vào nhà bếp. Lumen lập tức có suy đoán: Sybil có hiểu biết nhất định với việc âm thầm cấu kết của mục sư và người chăn cừu Pierre Berry, mà chồng của cô ta Jean Mori hoàn toàn không biết nội tình! Nghi thức trong lời nói của cô ta không phải là “hiến tế” trong lễ Mùa Chay, rất có khả năng liên quan đến đêm thứ mười hai. Lumen thu hoạch được vài tin tức rời khỏi nhà Mori đi về phía nhà hai tầng Pato Russell và Madena Besne ở. Khác với Sybil, Madena Besne có mang theo phần tài sản thuộc về mình xuất giá, Pato Russell cũng được chia phần thuộc về mình, vì vậy bọn họ có thể xây được một căn nhà không tệ, và có hơn hai mươi con cừu giao cho người chăn cừu chăm sóc. Madena trở thành tình nhân của mục sư lúc nào, Lumen không rõ lắm, cậu chỉ biết một năm gần đây, trước khi thông đồng với phu nhân Pouaris, mục sư thích nhất đi tìm Madena, có lẽ sự cấm kị về thân phận mang đến loại nhiệt huyết máu chó gì đó. Lúc này, Pato Russell học viên quản lý hành chính để hai chỏm râu đang thong thả bước trong phòng bếp, hắn ta hỏi Madena đang bận rộn chỉ huy nữ hầu: “Khi nào mời mục sư đến làm khách?” Mặt hắn ta nhiệt tình, hy vọng có thể làm thân được với người có thực quyền ở thôn Cordouan kia. Madena nhìn con gái riêng của cha Pato, cũng chính là người hầu đang nấu cơm, giọng điệu hơi khó hiểu: “Em không biết, cái này phải xem tâm trạng của ông ấy.” Với cả tình trạng cơ thể của hắn nữa đúng không? Lumen ở bên ngoài nấp nghe lén không tiếng động nói thầm một câu. “Không phải gần đây em thường xuyên đến giáo đường cầu nguyện sao? Có thể thuận tiện hỏi ông ấy luôn.” Pato Russell không chịu bỏ cuộc. Thường xuyên đến giáo đường? Lumen nhíu mày. Đám người mục sư đang mưu tính việc gì đó ở giáo đường? Thực sự không nể mặt “Mặt Trời Vĩnh Hàng’ và Saint Sith mà. Lại nghe thêm một lúc, cậu đi về phía giáo đường gần quảng trường, hi vọng có thể gặp mặt mục sư nói chuyện. Nhưng lúc cậu đến giáo đường, mục sư Guillaume Besne đã không còn ở đây, chỉ có phó mục sư Michel Garrigou đứng trước thánh đàn. Đây là một người xứ khác, đến từ Darliege, tốt nghiệp thần học viện Bigorre, vì vậy năm ngoái được Giám mục phái đến thôn Cordouan làm trợ thủ cho Guillaume Besne, bình thường hay bị xa lánh, chỉ phụ trách đang ký cho người chết, kết hôn, sinh con. Trong lần tuần hoàn trước, Lumen vào trong giáo đường vừa hay gặp mục sư đang rời đi, mà đối phương bảo cậu hôm sau lại đến cầu nguyện, hoàn toàn không cho Michel cơ hội nghe tín đồ cầu nguyện cùng xám hối. Michel vóc người cao, không thấp hơn Lunmen trước đây (bởi vì uống ma dược “Thợ săn”, Lumen cảm giác nhìn cao thêm hai ba centimet, sắp 1m8), là một là thanh niên trẻ tuổi có tóc quăn màu nâu. Nhìn Michel Garrigou khoác trường bào màu trắng viền vàng, Lumen trực tiếp mở hai tay ra: "Ca ngợi Mặt trời!" Hành lễ xong, cậu nhìn thẳng vào Michel, muốn xem vị mục sư này có phản ứng gì với nghi thức của giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng”. Nếu xuất hiện chần chờ, vậy Lumen có thể phán đoán hắn đã bị đám người mục sư dụ dỗ. Michel. Garrigou lúc này cũng đáp lại bằng tư thế tương tự: "Ca ngợi Mặt trời!" Hắn chẳng hề do dự, đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy vui sướng cùng chờ mong. Từ lời của Madena Besne, đám người mục sư thường xuyên thương lượng việc ở đây, là phó mục sư, Michel hẳn sẽ phát hiện ra gì chứ? Lumen không trực tiếp hỏi mà nhìn trái phải rồi mới nói: “Mục sư không ở đây?” “Đã đi một lúc rồi.” Michel đáp: “Mười lăm phút trước có ba người xứ khác đến tìm ông ấy nhưng không thấy.” Ánh mắt của vị phó mục sư này rất nhiệt tình, giống như đang nói có cần xưng tội không. Suy xét đến khả năng mục sư sau khi dạo một vòng sẽ lại trốn trở về giáo đường, chờ phu nhân Pouaris mang bữa tối đến, lúc này đang nghe lén đối thoại của cậu và Michel Lumen cố ý thở dài: “Vậy thôi, ngày mai tôi lại đến cầu nguyện.” Mắt Michel mất đi một chút ánh sáng. Lumen xoay người ra khỏi giáo đường, định đợi đêm tối sẽ lặng lẽ đến chỗ ở của Michel, xem có hỏi được tin tình báo gì hữu dụng không. Thấy mặt trời sắp xuống núi, cậu trở về nhà, nói với Aurore đang dọn bàn ăn: “Chị có phái hiện gì không?” Aurore nhẹ nhàng gật đầu: “Ngoài những cái bất thường em từng nói, chị còn phát hiện phó mục sư Michel Garrigou có vấn đề.” “A?” Lumen không che giấu sự kinh ngạc của mình.