Chương 43: Thẳng thắn

Quả nhiên lại tuần hoàn rồi, nghe được câu trả lời của Aurore, Lumen không hề bất ngờ. Đến nay, đây đã là lần thứ ba tuần hoàn cậu nhớ được rồi, kết hợp với những điều bản thân trải qua và nhắc nhở của cô gái bí hiểm kia, cậu đã có tổng kết ban đầu: “Tuần hoàn thời gian nhiều nhất là mười hai đêm.” “Khu vực tuần hoàn là thôn Cordouan và khu vực xung quanh.” “Nhân vật tuần hoàn tuyệt đối không thể giết chết là mục sư.” “Đây là ba điểm mấu chốt của tuần hoàn.” Nghĩ đến đây, Lumen nhìn về phía Aurore, cậu trầm ngâm rồi hỏi: “Chị, nếu chị viết một cuốn tiểu thuyết về thời gian tuần hoàn, chị sẽ đặt điểm mấu chốt đểu giải trừ tuần hoàn ở đâu?” “Đột nhiên hỏi một câu hỏi, lại còn ngoan ngoãn gọi chị.” Aurore khó hiểu đánh giá Lumen: “Nghĩ đến một câu chuyện mới để lừa người khác?” “Coi như vậy đi.” Lumen thành khẩn trả lời. Aurore hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Từ góc độ một tác giả hoặc là nói từ góc độ logic bình thường, phần mấu chốt của tuần hoàn chắc chắn nằm ở cảnh cuối cùng, bởi vì nó vốn là kết thúc của tuần hoàn, cũng là bước đầu của tuần hoàn sau, chính là nút thắt liên kết giữa kết cục và bắt đầu, không có nó, sẽ không thể khiến cho thời gian hình thành một vòng lặp.” “Em ngẫm lại xem, tuần hoàn ngược dòng sẽ có lần đầu tiên, lúc đó đương nhiên đã xảy ra chuyện gì đó vào lúc cuối cùng mới dẫn đến thời gian lặp lại.” Đêm thứ mười hai sao? Lumen tán thành phỏng đoán của chị gái, cậu gật đầu hỏi tiếp: “Vậy vì sao điều quan trọng nhất không xảy ra vào ngày đầu tiên của tuần hoàn? Dù sao cũng phải xem xem vì sao lại là bắt đầu từ lúc nào?” Aurore cười nói: “Bịa ra một câu chuyện ngắn tạm thời lừa vào người là thế mạnh của em, nhưng loại chuyện cần logic chặt chẽ và kiến thức phong phú, em không được.” “Ngày đầu tiên của tuần hoàn là ngày đầu tiên có lẽ cũng chỉ vì sức mạnh tạo thành tuần hoàn, hoặc là năng lượng, từ ngày cuối cùng chỉ có thể bao phủ đến ngày này, cũng giống như việc tuần hoàn không thể bao trùm cả thế giới, mà là ở một nơi nào đó vậy, không phải không muốn, mà là không làm được.” Thực ra Lumen có nghĩ đến điều này, cậu chỉ là cảm thấy chị gái kiến thức uyên bác, kinh nghiệm nhiều sẽ nghĩ ra đáp án khác. Aurore ngẫm nghĩ lại bổ sung thêm: “Nếu tuần hoàn không phải là một vòng tròn hoàn toàn khép kín, vẫn còn tồn tại giao tiếp giữa người ngoài vòng và trong vòng, ví dụ như tin tức bên trong có thể gửi ra ngoài, người bên ngoài có thể đi vào nhưng không thể rời khỏi, vậy ngày đầu tiên của tuần hoàn có lẽ chính là ngày đầu tiên có người bên ngoài đi vào, bọn họ không có ‘vị trí’, đương nhiên cũng có thể khiến cho người bên ngoài bắt đầu từ ngày đầu tiên không làm gì bắt đầu làm những việc sau này lên làm, câu chuyện tương tự có quá nhiều cách viết.” Lumen nghe xong mắt sáng lên, rất muốn lên tiếng ca ngợi chị gái. Cậu hoài nghi Leah, Ryan, Valentine đi vào mới dẫn đến tuần hoàn bắt đầu từ chiều ngày 29 tháng 3. Nếu như thực sự như vậy, đêm thứ mười hai có lẽ đã biến thành đêm thứ mười, đêm thứ chín, đương nhiên cũng có khả năng vốn dĩ là đêm thứ mười ba, bởi vì có sự ‘xâm nhập’ của người bên ngoài nên biến thành đêm thứ mười hai. Đây đều là chuyện có khả năng, cần Lumen tự mình nghiệm chứng. Cậu hoàn toàn tán thành với suy đoán của chị gái, chắc chắn ‘đêm thứ mười hai’ đã xảy ra chuyện gì đó mới dẫn đến việc tuần hoàn, chỉ cần làm rõ lúc đó xảy ra chuyện gì mới có thể tìm được mấu chốt giải trừ tuần hoàn. Vì vậy, Lumen quyết định lần tuần hoàn này cố gắng không làm bất cứ điều gì bất thường, lễ Mùa Chay cũng tìm cớ không tham gia vào đội ngũ tuần du chúc phúc, ‘yên phận’ đợi đêm thứ mười hai. Nhưng cậu cũng không thể không làm gì cả, thời gian không cho phép. Trừ phi lần này Lumen vượt qua đêm thứ mười hai liền có thể giải quyết tuần hoàn, nếu không đến lần tuần hoàn sau, cậu phải chạy đua với thời gian. Một lần tuần hoàn hoàn chỉnh là mười hai ngày, đợi sau lần tuần hoàn này, xác suất thế giới bên ngoài phát hiện ra sự bất thường của thôn Cordouan sẽ tăng lên theo đường thẳng, thời gian nhiều nhất cho Lumen giải quyết vấn đề cũng chỉ còn một lần tuần hoàn hoàn chỉnh, thậm chí không đến. Mà nếu muốn ngăn chặn bất thường trong lần tuần hoàn này, cậu bắt buộc phải nắm được đầy đủ tình báo, có sự hiểu biết đầy đủ về tin tức toàn thôn. Vừa không gây ra bất thường, lại phải điều tra ra vấn đền, Lumen không nhịn được cười nhạo mình trong lòng. Cái này có khác gì thằng hề đi trên dây thép bên bờ vực đâu? Vừa cần thế này lại cần thế này cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Aurore thấy cậu mãi không nói gì, dường như đang bịa chuyện, liền xua tay nói: “Suýt chút nữa quên mất làm bữa tối.” “Đợi đã.” Lumen với vẻ mặt nghiêm trọng nghiêm túc nhìn về phía Aurore. Aurore lập tức ‘chậc’ một tiếng: “Chị nghe được thấy mùi đùa dai.” Lumen trực tiếp nói: “Aurore, à, chị, thật ra chúng ta đã rơi vào một đoạn tuần hoàn.” “Ha, vừa học được đã dùng luôn vào chị gái em?” Aurore vừa bực mình vừa buồn cười. Có lúc, con người vẫn nên có chút đáng tin cậy, Lumen vừa âm thầm cảm thán vừa cười nói: “Ít nhất chị nghe hết câu chuyện em bịa ra được không?” “Nếu không thì thuận tiện chấm điểm luôn?” Aurore nhìn sắc trời ngoài cửa sổ vẫn còn đang sáng trong: “Cũng được.” Lumen bắt đầu nói từ lúc gặp mấy người Leah, dùng hình thức nói tổng thể để nói ra mình duy trình sự tỉnh táo trong mơ, rơi vào một khoảng phế tích đặc biệt, thông qua săn bắn quái vật, có được đặc tính phi phàm, trở thành ‘thợ săn’. Cậu không hề giấu diếm đồ án vòng tròn bụi gai trước ngực, bởi vì đây có thể là điểm mấu chốt liên quan đến thời gian tuần hoàn. Cậu nhìn thấy ký hiệu tương tự ở chỗ mục sư, mà giết chết mục sư dẫn đến thời gian quay vòng lại sớm hơn. Aurore ban đầu còn cười cười, cảm thấy em trai bịa rất sáng tạo, nhưng càng nghe, vẻ mặt của cô càng nghiêm túc hơn, bởi vì rất nhiều kiến thực không phải là cái Lumen có thể biết được. Lúc Lumen nói mình đã trở thành người phi phàm, cô rốt cuộc có hành động, cô nâng tay phải lên khẽ xoa hai bên huyệt thái dương. Đôi mắt màu xanh lam nhạt của cô lập tức trở nên sâu thẳm, nhưng không nhìn ra bất cứ bóng dáng ai. Cô nhìn lumen một lúc, khẽ gật đầu nói: “Thân thể em có sự thay đổi rất lớn, năng lượng sinh mệ và trạng thái cơ thể đều hơn người bình thường rất nhiều.” “Tinh thần có thay đổi nhất định nhưng không lớn.” “Quả nhiên là ‘Thợ săn’ sở trường đánh nhau chứ không phải thi triển pháp thuật.” “Phù hiệu kia và sự thay đổi liên quan chị không nhìn ra, cũng không dám xem sâu hơn.” Nói tới đây, Aurore hơi khó hiểu hỏi ngược lại: “Chắc em sẽ không phải vì muốn chị chấp nhận em trở thành người phi phàm nên cố ý bịa ra một câu chuyện hoang đường như này chứ?” Đây là phong cách điển hình của Lumen. Lumen không giải thích trực tiếp giảng về tri thức thần bí học cô gái ở quán rượu kia nói cho mình. Đương nhiên, cậu chỉ nói danh xưng, chứ không giải thích tường tận. Không phải vì cậu rất có đạo đức, rất có nguyên tắc, lúc vẫn chưa được cô gái kia cho phép, đến chị gái cũng không được cho biết, mà là vì đối phương rõ ràng rất mạnh, thực sự tiết lộ tri thức trân quý sẽ khiến cô tức giận, vậy thời gian tuần hoàn có thể giải quyết được, chỉ là không còn người nữa. “Định luật bất diệt, định luật tụ hợp, cách sắm vai.” Aurore ngây người. Em trai mù tịt về lĩnh vực thần bí học lại nắm giữ tri thức trân quý như vậy. Từ lúc cô trở thành người phi phàm đến bây giờ đã phải hơn năm năm, ban đầu dựa vào nhật kí Đại đế Russell, sau đó gia nhập vào tổ chức, thêm với những kiến thức tượng trưng cho lĩnh vực thần bí học cô từng trải, mới nắm giữ được “Cách sắm vai”, “Định luật đặc tính phi phàm bất diệt”, “Định luật đặc tính phi phàm cố định”, đây là ba định luật cơ sở cấu tạo nên thế giới siêu phàm, vì vậy người phi phàm tự xưng là kinh nghiêm đầy đủ, kiến thức uyên bác mới hơn người khác mấy con phố. Mà hiện tại, em trai chưa bao giờ tiếp xúc với thần bí học lại có thể nói ra những điều này, hơn nữa còn có cái cô không biết là “Định luật đặc tính phi phàm tụ hợp”. Đây đã loại bỏ khả năng Lumen xem trộm bút ký Vu thuật của cô. Là người phi phàm theo con đường “Kẻ nhìn trộm bí mật”, Aurore vừa đè xuống tâm tư muốn biết nội dung cụ thể của “Định luật tụ hợp”, vừa nhìn em trai, nghi ngờ lại kinh ngạc, lo lắng hỏi cậu: “Rốt cuộc em phải bỏ ra cái gì cô gái kia mới dạy em những tri thức này?” Phối phương ma dược là miễn phí đưa tặng. Cô lại đánh giá Lumen từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, muốn tìm ra rốt cuộc trên người đối phương thiếu cái gì. “Không có gì cả.” Lumen cười tự giễu, “Như vậy mới đáng sợ, em cũng không biết sau này sẽ phải trả giá gì vì điều đó, ừm, em nghi ngờ có liên quan đến phù hiệu trên ngực và phế tích giấc mơ của em, cô gái đó chắc muốn em giải bí mật tương ứng.” Aurore “ừm” một tiếng: “Em nói tiếp đi.” Cô dùng thái độ nghiêm túc chờ mong “câu chuyện” phía sau. Lumen nói về con cú mèo kia, nói về sự bất thường của lễ Mùa Chay, nói về những điều hai chị em trải qua trong lần tuần hoàn thứ hai, nói về chuyện hai người thử rời khỏi thôn Cordouan, tuần hoàn trực tiếp bắt đầu lại. Aurore nghiêm túc nghe xong, khó thể tin được lẩm bẩm: “Hoặc là chị từng bị em thôi miên, cái gì cũng nói cho em, hoặc là thời gian thực sự đang tuần hoàn.” Cô bắt đầu tin Lumen, bởi vì “Ghim cài chính trực” của cô là do cô đặt, hơn nữa không ghi ở bất cứ đâu, trừ phi do cô tự mình nói cho em trai, nếu không Lumen không thể nào biết được, mà cô lại chẳng có ấn tượng gì với việc này. Lumen rèn sắt khi còn nóng: “Em còn có thể tiên đoán ba người bên ngoài kia tối nay sẽ xuất hiện ở quán rượu lâu năm, tiên đoán mục sư đêm nay sẽ vụng trộm với phu nhân Pouaris, tiên đoán người chăn cừu Pierre Berry sắp trở về thôn, mang theo ba con cừu có vấn đề.” Aurore càng nghe càng chăm chú, một lúc lâu sau cô mới nói: “Vậy ba người từ bên ngoài kia vào thôn buổi chiều, lúc đó em đang luyện võ thuật với chị, sau đó nghỉ ngơi, căn bản không ra ngoài.” “Ừm, trong khóa học chiến đấu bình thường, em vẫn còn là một người thường.” Cô đã chấp nhận cách nói thời gian tuần hoàn của Lumen. Đổi thành người khác, Lumen sẽ cười nói một câu “tin rồi, tin rồi, chị vậy mà lại tin câu chuyện huyền ảo như này”, nhưng đối mặt với Aurore, cậu vẫn vô cùng kìm chế. Cậu lập tức đề nghị: “Bây giờ em đi dạo quanh thôn, xem có thể thu thập được nhiều tình báo hơn không.” Aurore gật gật đầu: “Chị sẽ dùng “mắt” của mình nhìn khắp nơi xem, nhưng có hạn chế rất lớn, hơn nữa vô cùng nguy hiểm, chị không chắc sẽ có thu hoạch.” Lumen xua xua tay, tỏ vẻ đã biết, sau đó cậu đi ra ngoài cửa. Đi được vài bước, cậu quay đầu nhìn Aurore đứng trong nhà bếp, liên tưởng đến cảnh tượng đối phương đẩy mình về phía khu vực an toàn khi bị vô số vong linh vây quanh, cậu đột nhiên lại xuất hiện cảm giác đau lớn khi xa rời. Cậu hỏi theo bản năng: “Chị, vì sao lúc trước chị lại nhận nuôi em?” Aurore lập tức đáp lại: “Chị cũng không muốn.” “Chị chỉ có lòng tốt cho em ít đồ ăn, kết quả em cứ đi theo chị, đuổi cũng không đi, còn rất ngoan ngoãn giúp chị làm cái này cái nọ, chị nhất thời mềm lòng, ai mà biết em lớn lên lại thành như vậy.” “Một thiếu nữ như chị lúc đó nuôi một đứa trẻ vất vả như nào em có biết không?” Nghe xong lời đáp của Aurore, Lumen vốn định nói cảm ơn, khen chị một câu, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn ở đó, dường như muốn trào về phía mắt và mũi. Cậu quay đầu đi về phía thôn.