Chương 50: Quan sát

Nhìn thấy em trai mở to mắt, Aurore vốn định an ủi cậu "danh sách loại không thi pháp ít nhất phải thử vài lần mới có thể minh tưởng thành công, thậm chí có thể luyện tập năm sáu ngày, nửa tháng", lại phát hiện trán Lumen thấm ra mồ hôi lạnh rậm rạp, trong đôi mắt lưu lại sợ hãi rõ ràng. "Sao vậy?" Aurore quan tâm hỏi. Lumen thở hổn hển hai hơi, càng hồi tưởng lại càng sợ: "Em minh tưởng thành công, tinh thần giống như phiêu lên, xung quanh là các loại màu sắc tùy tiện chồng cùng một chỗ cùng sương mù xám nhàn nhạt, một ít thứ gì đó em không cách nào hình dung cụ thể qua lại nơi nơi, trên bầu trời có vài đạo ánh sáng đặc biệt sáng ngời đặc biệt tinh thuần, không, không nhất định là bầu trời, có lẽ là một nơi rất xa, em không thể xác định." "Dựa theo miêu tả của em, quả thật đã thành công." Aurore ngưng giảng giải nói, " 'Tinh linh thể' của em nhìn thấy hoặc là nói cảm ứng được chính là Linh giới, ở nơi đó, rất nhiều khái niệm hiện thực hoặc không tồn tại hoặc lộn xộn ở cùng nhau, cho nên em mới có thể cảm thấy như ở trên trời cao, lại ở nơi rất xa. "Bảy đạo ánh sáng nọ là chỉ Linh giới thất quang được nhắc tới ở trong sách cổ nào đó, được cho rằng có cấp bậc tiếp cận thần linh, không gì không biết, hơn nữa thuộc về tồn tại bí ẩn coi như thân thiện, nếu em có thể nắm giữ tôn danh đầy đủ của họ, có thể khẩn cầu về phía họ, đáng tiếc là, chị cũng không biết. "Mấy cái qua lại ở các nơi, không cách nào hình dung kia thuộc về sinh vật linh giới, nhưng em 'thấy' tựa như không nhiều lắm, cũng không đủ rõ ràng, đây là cực hạn của danh sách 'Thợ săn', linh tính còn chưa đủ cao, ừm... Đợi lát nữa mở linh thị nhắm chừng có vẻ khó, cuối cùng hiệu quả khẳng định cũng không quá tốt, ha ha, có vẫn là tốt hơn so với không có." Cô vẫn quan sát trạng thái của em trai, chuẩn bị gián đoạn giảng giải bất cứ lúc nào để trợ giúp. Thấy Lumen dần dần khôi phục bình thường, cô mới một hơi nói ra những thứ nên giải thích, sau đó dò hỏi: "Nhưng nhìn thấy cũng không đến mức dọa em chứ, ngươi không phải có danh hiệu là 'Lumen gan lớn' sao? Gần đây còn kiến thức thời gian tuần hoàn, người biến thành cừu, đàn ông sinh con, 'Dạ Phu Nhân' đi dạo các chuyện ly kỳ, hoang đường, mang theo ô nhiễm tinh thần, vậy sinh vật linh giới sao có thể dọa được em?" Nghe chị nhắc tới chuyện kia, mạch máu trên trán Lumen khẽ giật giật, không quá muốn hồi ức, nhất là bộ phận có liên quan tới phu nhân Pouaris. Cậu thở hắt ra nói: "Em cảm giác chỗ sâu trong Linh giới hoặc là nói nơi rất cao rất cao, có thứ gì đó đang nhìn chăm chú vào em. "Mới chỉ là nhìn chăm chú, đã khiến cho em cực kỳ sợ hãi, không thể khắc chế, trực tiếp thoát ly trạng thái minh tưởng." Aurore đôi mắt khẽ nhúc nhích, có chút suy nghĩ nói: "Chị hoài nghi là có liên quan tới hai phù hiệu quỷ dị trước ngực mà nhắc tới, chúng nó liên quan tới tồn tại bí ẩn nào đó, vừa có khả năng chỉ hướng ngọn nguồn làm cho Cordouan lâm vào tuần hoàn, cũng có khả năng đại biểu cho 'đặc thù' khiến em bảo trì thanh tỉnh cùng sức mạnh ở trong mơ cùng trong tuần hoàn. "Làm 'Thợ săn', em ở lần đầu tiên thử minh tưởng hoàn chỉnh đã thành công, đại khái có hai phù hiệu kia gây ảnh hưởng." Lumen một bên nghe một bên gật đầu, tán đồng cách nói của chị. Điều này làm cho cậu có chút uể oải: "Như vậy mà nói, em cũng không thể minh tưởng, chỉ cần thành công, sẽ bị nhìn chăm chú, sẽ không thể không thoát ly loại trạng thái này, hơn nữa, em cảm thấy, luôn bị nhìn chăm chú không phải là chuyện tốt gì." "Em cho là hiện tại sẽ không bị nhìn chăm chú sao?" Aurore bật cười nói, "Chỉ là chưa đi vào trạng thái minh tưởng, thì không cảm ứng được mà thôi. Nếu không có cách nào trốn tránh, tất nhiên sẽ bị thương tổn, còn không bằng thử nhiều lần, tăng lên kháng tính tương ứng, để cho thời gian có thể minh tưởng dần dần dài ra, mà tương lai lúc đối mặt tình huống nào đó, cái này nói không chừng có thể mang đến ưu thế cho em, đương nhiên, trước khi trở thành danh sách 7 'Kẻ phóng hỏa', 'Thợ săn' ít cần minh tưởng chiều sâu, em nên chờ sau khi linh tính thu được tăng lên thì hãy thử." "Nghe qua sao có chút thảm." Lumen đã điều tiết lại tâm thái, cười nhạo bản thân, "Không thể phản kháng, đành phải hưởng thụ." Aurore "a" một tiếng: "Dưới tình huống như vậy, chị tình nguyện có loại đặc thù của em, chẳng sợ vì vậy sẽ đối mặt rất nhiều nguy hiểm cùng khó khăn không biết, nhưng ít ra vào tuần hoàn lần sau, chị có thể bảo trì ký ức, không cần em nhắc lại, sẽ quên đi rất nhiều chi tiết." Cô lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ đã sớm tối đen xuống: "Nên dạy em làm thế nào để mở linh thị. "Em tiếp tục ngồi, lại thử minh tưởng, không cần hoàn toàn tiến vào loại trạng thái suy nghĩ trôi nổi này, tuy làm vậy sẽ có lợi cho mở ra linh thị, nhưng không phải có tồn tại bí ẩn nào đó nhìn chăm chú sao?" "Ừm." Lumen dựa vào ghế dựa, thả lỏng thân thể, đầu tiên là phác thảo Mặt trời ở trong đầu, tiện đà thay thế bằng hình tròn mà chị vẽ đại ra kia. Cậu không ngừng lặp lại phác thảo phù hiệu kia, đợi thân tâm đều trở nên yên tĩnh thì ngừng lại. Aurore quan sát trạng thái của cậu, ôn nhu nói: "Tốt, ở trạng thái hiện tại nâng hai tay lên, hướng mắt của em về phía trước, em có thể mở to mắt." Lumen vẫn duy trì thể xác và tinh thần yên tĩnh, thong thả mở hai mắt ra, phát hiện chị không biết khi nào đã tắt đèn dầu hoả, để cho lầu một lâm vào trong bóng tối, chỉ dựa vào một chút ánh trăng đỏ rực ngoài cửa sổ chiếu ra hình dáng các đồ vật. Thích ứng một chút, cậu miễn cưỡng thấy được hai tay của mình. "Ngón trỏ cách không tiếp cận nhau, tới gần nhưng không đụng vào nhau..." Aurore bắt đầu chỉ đạo, "Sau đó, đưa tiêu cự đặt ở phía sau tay ở một điểm nào đó, chờ hoàn thành một bước này, thì chậm chậm di động ngón tay, để cho chúng bảo trì trạng thái song song nhưng không đụng vào nhau, ừm, cũng không thể rời khỏi tầm mắt của em." Lumen hoàn toàn nghe theo, để cho tầm mắt dừng ở hư không phía sau tay, rồi di động ngón tay. Dời qua lại không biết bao nhiêu lần, cậu thủy chung không phát hiện có biến hóa gì. Không bao lâu, cậu không chống đỡ được trạng thái minh tưởng, nên lui ra ngoài. "Có thấy gì không?" Aurore hỏi. Lumen lắc lắc đầu. " 'Thợ săn' là có vẻ khó, không cần có áp lực tâm lý, lần sau không được có thể lần sau nữa, hôm nay không được có thể ngày mai." Aurore trấn an, "Yên tâm, người thường linh tính cao chút trải qua một đoạn thời gian luyện tập chuyên nghiệp cũng có thể mở ra linh thị, huống chi là người phi phàm, đương nhiên, hiệu quả thế nào lại là chuyện khác." Tuần hoàn lần này không được có thể tuần hoàn lần sau, nhưng tuần hoàn lần sau còn không được thì vị tất có lần sau nữa... Lumen ở trong lòng nói thầm một câu. Cậu vẫn là người rất có tính dẻo dai cùng kiên nhẫn, hơi nghỉ ngơi, khôi phục chút tinh thần, lại tiếp tục thử. Sau khi nhiều lần thất bại, cậu rốt cuộc thấy hư không ở giữa hai ngón trỏ có một chút màu sắc đỏ lửa nhảy ra. Thành công rồi? Lumen trong lòng vui mừng, nghiêng đầu đi, nhìn về phía chị. Cậu chợt thấy trên người Aurore phát ra một chút ánh sáng đỏ, bao phủ ở mặt ngoài. "Không phải nói có thể nhìn thấy các loại màu sắc 'dĩ thái thể' sao?" Lumen nghi hoặc hỏi. Aurore vui mừng hỏi lại: "Thành công rồi?" Lumen gật đầu, miêu tả thể nghiệm của bản thân. "Quả thật đã thành công." Aurore nhẹ nhàng thở ra, "Em xem như là rất tốt rồi, nhắm chừng là vì trên thân có loại 'đặc thù' kia thêm vào, đổi lại 'Thợ săn' khác, không có mười ngày nửa tháng luyện tập sẽ mở không ra được linh thị, thậm chí sau khi tấn thăng danh sách 8 mới có vẻ thoải mái. Ừm, em nhìn thấy là 'dĩ thái thể' cực kỳ mơ hồ hóa, màu đỏ thể hiện chị đang khỏe mạnh, về phần khác, 'Thợ săn' sẽ không thể nhìn, cường độ 'tinh thần thể' của em không cho phép." Cô lập tức xuất ra cái bình mực đen nhỏ kia, khẽ hé nắp bình: "Thử xem có thể thấy 'giấy trắng' hay không." Lumen ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy chỗ miệng bình trồi lên một cái bọt khí mơ hồ gần như trong suốt. Cái này rất giống cái loại mà cậu dùng nước xà phòng thổi ra, lớn chừng nắm tay, nhân ánh trăng chiếu vào mà nhiễm lên sắc thái đỏ rực. Lumen thực miễn cưỡng mới có thể thấy thứ này, có loại cảm giác mình chỉ cần nháy mắt là sẽ mất đi tung tích đối phương. Bọt khí nọ lơ lửng ở giữa không trung, bay về phía bàn tay Aurore, Aurore nâng nó, dùng ngón cái gãi gãi nó. Bọt khí trong suốt nhất thời co rút vào bên trong, lại chậm rãi mở ra, lặp lại động tác này. Lumen lấy lại bình tĩnh, mang hình ảnh mình thấy được nói cho chị. "Rất mơ hồ à?" Aurore lắc lắc đầu, "Linh thị của 'Thợ săn' quả thật không quá tốt, 'dĩ thái thể' chỉ có thể nhìn thấy khái niệm cơ bản nhất, sinh vật linh giới cũng chỉ có thể phát hiện loại 'giấy trắng' này, đại bộ phận em đều không nhìn thấy." "Có vẫn tốt hơn so với không có." Lumen dùng câu nói của chị vừa rồi trả lại cho chị. Đối với người chưa kiến thức qua linh thị mạnh hơn như cậu thì tình huống hiện tại là vẫn có vẻ hài lòng. Aurore cũng không nhiều lời, chỉ đạo Lumen thông qua lần nữa minh tưởng, kiềm chế tinh thần, lặp lại nói cho linh tính bản thân đình chỉ đến đóng linh thị lại, cùng luyện tập cậu ở trạng thái minh tưởng vừa rồi không ngừng ám chỉ bản thân để bố trí động tác mở ra cùng đóng linh thị giản tiện. Lumen lần lượt luyện tập, thuần thục phương pháp nắm giữ mở ra cùng đóng linh thị, nhưng "phím tắt" mà Aurore nói, cậu thủy chung không có thành công, chỉ mơ hồ đụng đến điểm mấu chốt. "Tốt rồi, em nghỉ ngơi đi, chúng ta đợi lát nữa quan sát mục sư có vấn đề gì không." Aurore thấy sắc mặt em trai đã trắng bệch, linh tính tiêu hao rất lớn, vội để cho cậu ngủ một lúc. Hai người lên lầu hai, đến phòng sách mở ra cái đèn điện kia. Lumen lên ghế bành nhanh chóng ngủ đi, Aurore thì tùy ý đọc sách, chờ đêm càng sâu một chút. Không bao lâu, Lumen tiến nhập cảnh trong mơ, nhưng cậu không vội thăm dò, bắt buộc bản thân tiếp tục ngủ. Rốt cuộc, cậu bị Aurore đánh thức: "Có thể quan sát mục sư rồi." "Ừm." Lumen ngồi bật dậy, nhìn về phía chị. Aurore mở ra cái bình mực nhỏ kia, dùng tay phải vuốt ve "giấy trắng", đôi mắt nhanh chóng trở nên u ám mà thâm thúy. Mượn dùng khế ước liên hệ, cô dùng tiếng Hermes thấp giọng tụng niệm: "Sinh vật khế ước của ta, chịu tải ánh mắt đặc thù của ta đi." Bên cạnh Lumen vừa nghe không hiểu, cũng nhìn không thấy, bởi vì cậu không mở "Linh thị", chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Cũng chỉ vài giây, Aurore thu hồi bàn tay, ngồi xuống, nói với Lumen: " 'Giấy trắng' đi nhà mục sư rồi." Lumen cẩn thận nhìn lên, phát hiện trong đôi mắt chị chiếu ra không phải cảnh tượng phòng sách cùng bóng dáng của mình, mà là cho cành lá cây cối nhẹ nhàng lay động trong bóng tối. Cây cối này nhanh chóng rút lui về phía sau. Đây là hình ảnh mà "giấy trắng" thấy? Lumen có chút hiểu ra. Aurore cầm lấy một tấm gương thủy ngân ở sau lưng, lấy ra bột phấn màu trắng nhạt rải lên trên. Bột phấn này rất nhanh nở rộ ra hào quang, để cho gương giống như bao phủ một tầng nước gợn. Trong nước gợn, mục sư Michel. Garrigou xuất hiện ở trong hình ảnh. "Giấy trắng" đã đi vào bên ngoài nhà mục tiêu, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn hắn. Lúc này, Michel Garrigou đã đi vào giấc ngủ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp bằng phẳng. Aurore cùng Lumen rất kiên nhẫn chờ đợi, mượn dùng "giấy trắng" tiến hành quan sát từ các góc độ. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đột nhiên, Michel đang ngủ say hơi hơi mở miệng ra, một bóng dáng mơ hồ trong suốt đi ra từ nơi đó. Đó là một thứ gì đó dạng thằn lằn.