Chương 51: Mốc thời gian

Thứ chui ra từ miệng phó mục sư Michel Garrigou rất dài và nhỏ, bao trùm vảy xanh, giống như một con thằn lằn trong suốt. Vừa rời khỏi cơ thể Michel, mắt màu xanh lục của nó xoay qua xoay lại, đánh giá xung quanh, có vẻ rất cảnh giác. Trong quá trình này, nó thậm chí nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không phát hiện ‘giấy trắng’, ngược lại khiến cho Lumen và Aurore cảm nhận được sự lạnh lẽo và lạnh nhạt trong mắt nó. “Đây là thứ gì?” Lumen hỏi. Aurore lắc lắc đầu: “Không biết, giống một loại linh đặc thù.” Lumen lập tức phán đoán: “Hẳn không phải thứ tốt lành gì.” Cho dù cách ‘giấy trắng’ và kính mắt, thứ sinh vật như thằn lằn kia vẫn khiến cậu cảm thấy không thoải mái, tóc gáy dựng đứng. Aurore nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhắc nhở: “Loại ‘Thằn lằn’ này dường như đã bị ô nhiễm tinh thần nhất định, khiến cho người ta nhìn từ xa cũng thấy không thoải mái, nhìn lâu có thể còn xuất hiện vấn đề về tinh thần, em phải chú ý, lúc trạng thái không thoải mái nghiêm trọng thì lập tức nhắm mắt lại, thử minh tưởng, chốc nữa lại nhìn tiếp.” “Tạm thời vẫn ổn.” Lumen ‘ừm’ một tiếng: “Chị thì sao, chị không cảm thấy khó chịu sao.” Aurore cười cười: “Là ‘Kẻ nhìn trộm bí mật’, chị còn từng nhìn thấy thứ bẩn thỉu hơn cả thứ này, sức kháng cự cao hơn em nhiều.” “Hơn nữa, không phải thi thoảng chị sẽ nổi điên sao, càng điên hơn, càng thường xuyên hơn hình nhưng cũng chẳng là gì.” “Em cảm thấy bắt buộc phải kiểm tra trạng thái tinh thần của chị sau khi nói câu nói này.” Lumen nửa quan tâm nửa trêu đùa nói. Aurore cười ha ha: “Cái này gọi là tự chế giễu.” “Có lúc, không phải chị không muốn xem là có thể không cần xem, đặc điểm của mắt ‘Kẻ nhìn trộm bí mật’ không thể nào phong ấn toàn bộ, chỉ có thể miễn cưỡng khiến nó không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Lúc hai chị em nói chuyện, sinh vật mơ hồ như ‘Thằn lằn’ kia đã xuyên qua vách tường và sàn nhà đi về phía tầng chót của nhà, tốc độ cực nhanh. Trên tường đối diện với cửa đang treo mấy cái xương sọ động vật, lần lượt là sói, hươu và lợn rừng. Phó mục sư Michel Garrigou không phải người bản địa ở thôn Cordouan, vốn dĩ nên trực tiếp ở trong giáo đường, nhưng bị Guillaume Besne tìm lý do từ chối, chỉ có thể thuê ở trong nhà thợ săn Sabate. Con ‘Thằn lằn’ kia chui vào trong xương sọ của sói, ra vào trong hốc mắt. Không bao lâu sau, nó đổi sang chui vào trong xương sọ của lợn rừng, làm chuyện tương tự. Sau khi ra khỏi xương sọ của hươu, con ‘Thằn lằn’ kia trèo ra ngoài phòng với tốc độ như ngựa chạy, ‘giấy trắng’ lặng lẽ trôi trong không trung giữa bóng đêm, theo dõi nó. “Thằn lằn’ đi thẳng ra ngoài thôn, cuối cùng đến quảng trường. Nó vòng qua giáo đường, đi vào nghĩa trang, chui đầu vào phần mộ nào đó. Mười giây sau nó lại chui ra, vào một phần mộ khác. Cứ như vậy sinh vật cổ quái như ‘thằn lằn’ ra vào các phần mộ khác nhau, thậm chí Lumen có thể tưởng tượng được cảnh tượng nó ra vào các loại quan tài khác nhau vào các bộ xương khác nhau. Cảnh tượng như vậy khiến da Lumen nổi lên vô số da gà da vịt, cậu không nhịn được hỏi: “Cái thứ này đang làm gì?” Không thể hiểu nổi. Aurore thong thả lắc lắc đầu: “Nó nằm ở điềm mù tri thức của chị.” “Dạo” hết nghĩa trang, sinh vật trong suốt dạng ‘Thằn lằn’ theo đường cũ trở về, vào trong phòng phó mục sư Michel Garrigou. Cọ cọ hai cái, nó lại chui vào trong miệng Michel, biến mất không thấy. Qua khoảng hai mươi ba mươi giây, Michel Garrigou mở to mắt, ngồi dậy, cầm cốc nước trên tủ đầu giường lên uống ừng ực, có vẻ vô cùng khát nước. Buông cái cốc xuống, lau miệng, hắn ta ngã xuống tiếp tục ngủ. Aurore nghiêng đầu nhìn về phía Lumen nói: “Thế nào, hắn ta quả thực có vấn đề đúng không?” “Cái này không phải chỉ là chút vấn đề, đây là vấn đề rất lớn.” Lumen không hề che giấu cảm xúc trước mặt chị gái: “Người chăn thả nhân loại Pierre Berry, mục sư là điểm mấu chốt của thời gian tuần hoàn, phu nhân Pouaris khiến đàn ông sinh con, Na Roca đến thế giới bỉ ngạn, con cú mèo không biết đã sống bao nhiêu năm, cộng với phó mục sư có con ‘Thằn lằn’ trong cơ thể, nhân tài ưu tú ở thôn Cordouan có phải quá nhiều rồi hay không?” Trong tuần hoàn trước đó, cậu còn oán trách ba nhân viên điều tra Ryan, Leah, Valentine không phát huy được tác dụng gì, bây giờ ngẫm lại, cái này sao có thể trách bọn họ? Sự bất thường ở thôn Cordouan thật sự không bình thường. Bọn họ có lẽ có làm gì đó, nhưng kết cục đại khái không quá tốt. Aurore liếc mắt nhìn em trai một cái, nửa nhắc nhở nửa trêu chọc: “Nhân tài ưu tú nhất em vẫn chưa nhắc đến.” “Người duy nhất trong toàn thôn có thể giữ lại ký ức trong tuần hoàn, có được phế tích mộng cảnh đặc biệt.” "..." Lumen không nói gì, chỉ cảm thấy đau đầu. Aurore chuyển đầu qua, nhìn về phía chiếc gương đặt trên bàn cân nhắc một lúc rồi nói: “Chỗ phó mục sư chắc không còn thay đổi gì nữa, mặc dù chị phải đi sâu vào nhìn ‘Tinh linh thể’ của hắn ta, nhưng làm vậy nguy hiểm không ít.” “Chị xảy ra chuyện vì việc đó cũng không là gì, lần tuần hoàn sau lại là một Vu sư vẫn còn sống, nhưng chúng ta bây giờ vẫn còn thiếu rất nhiều tin tình báo, đợi sưu tập đủ nhiều tin tức thì do thám thêm, tránh tuần hoàn lặp lại trước, lãng phí thời gian giải thích và trao đổi. Lumen không có ý kiến gì, đây cũng là suy nghĩ của cậu. Aurore lập tức nói: “Chị định cho ‘giấy trắng’ đi quan sát mục sư.” “…” Lumen ngẩn ra: “Không phải chị nói không đi sâu xem xét, không chạm đến những điều dẫn tới dị thường sao?” Mục sư chính là mấu chốt trong mấu chốt, vấn đề trong vấn đề, cứ như vậy lỗ mãng đi qua? Aurore mỉm cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Chị làm như vậy chắc chắn có nắm chắc không xảy ra vấn đề.” Thấy Lumen vừa khó hiểu vừa lo lắng, cô giải thích cụ thể: “Em từng nói, ngày mùng 1 tháng 4 trong lần tuần hoàn trước trước nữa, em nghe trộm được cuộc nói chuyện riêng của mục sư và Pont Besne, lúc ấy, mục sư nói mình vẫn là một người thường, nhưng nếu như là người phi phàm như chị đối phó với ông ta, ông ta có cách giải quyết.” “Suy xét đến hoàn cảnh tương tự, suy xét đến lúc đó lừa một người bình thường như em chẳng có ý nghĩa gì ngược lại dẫn đến bất thường, chị nghiêng về việc trước ngày 1 tháng 4 mục sư vẫn là một nhân loại bình thường, còn chưa có năng lực siêu phàm, mà hôm nay là ngày 29 tháng 3, do thám ông ta chắc sẽ không có vấn đề gì.” “Cũng phải.” Lumen yên tâm hơn. Aurore tiếp tục nói: “Từ đối thoại giữa mục sư và Pont Besne có thể phân tích được, ngày 1 tháng 4 ông ta đã nắm giữ được phương pháp có năng lực siêu phàm nhanh chóng, vừa phát hiện tình hình không đúng lập tức biến thành người phi phàm, đương nhiên, có lẽ chỉ là lợi dụng vật phẩm nào đó, cảm thấy có thể đối phó với chị.” “Kết hợp với thực lực của mục sư thể hiện trong lễ mừng lễ Mùa Chay hoàn toàn không giống cấp 9, chị hoài nghi con đường ông ta đi là con đường ngoài con đường của thần mà cô gái thần bí kia nói, cũng chí là khẩn cầu với vị thần nào đó, hi vọng được ban ân, nếu không chỉ trong vài ngày ngắn ngửi không đến mức thay đổi thực lực lớn như vậy, hơn nữa không xảy ra hiện tượng mất khống chế quá rõ ràng. Lumen im lặng nghe xong đột nhiên nhớ tới một việc: “Trong lần tuần hoàn đó, sáng lễ Mùa Chay, em vừa trở thành ‘Thợ săn’, gặp Pont Besne định đánh hắn để luyện tay, kết quả hắn cứ như biết trước em đã trở thành người phi phàm, lập tức chạy mất.” “Có khả năng, hắn cũng được ban ân, có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm…” Nói tiếp nói tiếp, Lumen lại bổ sung thêm một điểm mấu chốt: “Đại khái khoảng ngày mùng 3 tháng 4, tang lễ của Na Roca, em ở cách đó không xa nhìn thấy Pont Besne đi vào nhà cô ta.” “Nếu Pont Besne đã được ban ơn, với sự sắc bén hắn thể hiện trong buổi sáng ở lễ Mùa Chay, không đến mức không phát hiện ra sự dò xét của một người bình thường như em.” Aurore gật gật đầu: “Nói cách khác, đám người Mục sư rất có khả năng trở thành người phi phàm trong hai ngày lễ Mùa Chay sau tang lễ của Na Roca.” Chũng chính là từ ngày 3 tháng 4 đến sáng sớm ngày 5 tháng 4. “Đương nhiên, không ngoại trừ khả năng được ban ơn dần dần.” Aurore lại bổ sung thêm một câu. Thảo luận như vậy, sự việc mạch lạc hơn nhiều, Lumen vỗ mạnh đầu mình a một tiếng. "Làm sao vậy?" Aurore nghi hoặc hỏi. Lumen khen từ đáy lòng: “Em hẳn nên sớm trao đổi những việc này với chị, năng lực phân tích của chị tốt hơn em nhiều.” Aurore bật cười: “Em đấy, chỉ biết đổi cách khen chị, thực ra kinh nghiệm em ít, trải nghiệm không đủ mới không thể lập tức nghĩ đến, từ từ sẽ phát hiện những chi tiết này.” Đối với lời khen của em trai, ngoài miệng cô thì đả kích, vẻ mặt lại rất hưởng thụ. Nhận ý niệm của Aurore, ‘giấy trắng’ bay về phía nhà Besne. Cả thôn Cordouan, ngoài giáo đường và biệt thự của quan hành chính đã được cải tạo, nhà Besne được sửa cao nhất, xa hoa nhất. Đó là một căn nhà ba tầng màu xám, ống khói nằm trên đỉnh. Là gia chủ nhà Besne, mục sư Guillaume ở phòng cao nhất rìa phía đông, lúc này, rèm cửa màu xám đóng chặt, chủ nhân dường như đã ngủ. Cái này chẳng thể làm khó ‘giấy trắng’, nó xuyên qua vách tường dung hòa vào bóng tối. Trong phòng, Guillaume Besne lén lút với phu nhân Pouaris xong đã sớm về nhà, đổi sang áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh lam nhạt, quần ngủ, đang ngồi trên ghế bành, im lặng gần như ngẩn người nhìn rèm cửa. Ánh mắt Aurore lại sâu thẳm hơn, khí tức quanh người Guillaume Besne lập tức lộ ra. Nhiều loại màu sắc đỏ, xanh, tím, lam khiến Lumen nhìn xong hoa cả mắt. Nhớ lại kiến thức chị dạy, cậu cố gắng phân biệt, phát hiện mục sư ngoài dục vọng tăng lên, thân thể cũng coi như khỏe mạnh. “Ông ta đang trầm tư điều gì, ngày mai hẹn tình nhân nào?” Tuy mục sư không nghe thấy nhưng Lumen vẫn trào phúng một câu. Cũng vào lúc này, Guillaume Besne đứng lên, một quyền đánh về không khí phía trước, oán hận nói: "Đều tại ngươi!"