Chương 60: “Vũ đạo gia”

Lumen cũng không vội vàng đi tìm ba người xứ khác là Ryan, Leah và Valentine, mà đi thẳng đến Quán rượu cũ, muốn thử vận may của mình. Nếu cô gái thần bí kia xuất hiện, cậu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi! Dù sao cũng đã tiếp nhận những món quà miễn phí rồi, sau này chắc chắn sẽ phải trả một cái giá thật đắt, chi bằng cứ như Aurore nói, nhân cơ hội này lấy thêm một chút lông cừu. Vừa mới bước vào Quán rượu cũ, mắt Lumen đã sáng rực lên. Cô gái bí ẩn kia đang ngồi ở chỗ cũ trong góc, trước mặt đặt hai ly rượu ngải cứu màu xanh lục bảo. Hai ly? Cô ta biết mình sẽ đến? Lumen đi về phía đó, mỉm cười chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.” Hôm nay cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng có viền cổ áo, kết hợp với một chiếc váy dài rộng màu vàng nhạt, bên tay đặt một chiếc mũ nữ màu đỏ nhạt. Lumen đã bị ảnh hưởng bởi các cuốn tạp chí khác nhau của chị, nên biết rõ đây là xu hướng mới nhất ở Trier. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái: “Không còn sớm nữa, sắp đến giữa trưa rồi.” Đây chẳng phải là để phù hợp với lịch nghỉ ngơi của cô sao? Lumen lẩm bẩm một câu. Nhìn thấy cô gái bí ẩn này ngay lập tức khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Cậu ngồi xuống, vô cùng trực tiếp nói: “Khoảng thời gian này tôi gặp phải không ít chuyện.” Cô gái kia đẩy một ly rượu ngải cứu cho Lumen, thứ chất lỏng màu xanh lá cây lắc lư giống như nữ thần vui vẻ trong lòng mỗi người. Cô ta không nói có thể nói, cũng không nói không thể nói. Lumen bưng ly rượu kia lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương rượu nồng đậm, trong sảng khoái mang theo vị đắng nhẹ, có hơi khác so với rượu ngải cứu mà cậu đã uống trước đó. “Đây là?” Cậu nghi hoặc hỏi. “Một loại rượu ngải cứu khác, đang được thịnh hành ở Trier trong khoảng thời gian này, có chút khác biệt so với các loại ngải cứu trước đó, người ta càng thích gọi nó là ngải cứu Anisette, các nhà văn, hoạ sĩ và nhà thơ đều vô cùng tôn sùng nó.” Cô gái cũng nhấp một ngụm nhỏ. Trong ly thuỷ tinh trong suốt, thứ chất lỏng màu xanh lục kia giống như mang theo màu sắc mê hoặc. Ba thành phần chính của ngải cứu chính là ngải cứu, hồi hương cùng hồi cần, ngải cứu do các nhà máy rượu khác nhau sản xuất có công thức pha chế hơi khác nhau, thậm chí có người còn cho thêm những thứ như tinh dầu chanh vào. Mấy ngày trước đó cô ta không xuất hiện là vì đi Trier, chỉ để mang theo chút rượu ngải cứu Anisette này về? Lumen không thể nào hiểu được hành vi của cô gái đối diện. Cậu cũng không hỏi thêm nữa mà kể lại những chuyện mình đã trải qua trong khoảng thời gian này, bao gồm cả hiện thực và cảnh trong mơ. Cô gái kia nhấm nháp ly rượu ngải cứu Anisette, lẳng lặng nghe Lumen kể. “Chuyện là như vậy, cô có cách nào có thể khiến tôi nắm giữ điệu nhảy thần bí kia trong khoảng thời gian ngắn nhất không?” Lumen đi thẳng vào trọng điểm. Còn về phần mấu chốt để giải trừ tuần hoàn và bí mật trong mơ, bởi vì có kinh nghiệm trước đó nên cậu tin rằng cho dù có hỏi cũng không nhận được câu trả lời. Cô gái lắc lư thứ chất lỏng màu ngọc lục bảo trong ly, cười cười nói: “Không thu được tăng lên tính chất siêu phàm ở trên tính mềm dẻo, cậu vĩnh viễn sẽ không thể học được.” “Đương nhiên, cậu có thể cố gắng nhảy một đoạn, nhưng chắc chắn sẽ chịu tổn thương cơ thể như dứt dây chằng, rách cơ vân vân, vậy làm sao có thể săn quái vật?” Lumen vô cùng nhạy cảm với những ý nghĩa tiềm tàng trong câu nói của người khác: “Vậy có cách nào để tăng lên đáng kể tính dẻo dai của cơ thể tôi không?” Cô gái khẽ mỉm cười nói: “Cái này phải hỏi chính bản thân cậu chứ?” “…” Lumen lại lần nữa bị đánh bại bởi lời nhắc nhở mơ hồ. Nếu đối diện là một người vừa quen thuộc vừa không thần bí như vậy, cậu chắc chắn sẽ đáp trả vài câu: “Cô nói rõ ràng cho tôi một chút đi!” “Đừng để tôi quỳ xuống cầu xin cô.” Dường như có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng cậu, cô gái mỉm cười bổ sung: “Cách để tính mềm dẻo siêu phàm của cậu tăng lên nằm ở ngay trên người cậu.” “Hả?” Lumen mặt ngơ ngác. Cô gái kia nhấp một ngụm rượu ngải cứu Anisette, thở dài nói: “Chị của cậu không dạy cho cậu nghi thức ma pháp sao?” Lumen phát hiện ra thứ cảm xúc kỳ quái kia lại loé lên trong mắt cô ta. “Có dạy.” Trong lòng Lumen chợt động: “Khẩn cầu về phía bản thân?” Cô gái đánh giá cậu từ trên xuống dưới, mỉm cười rồi nói: “Cậu cho rằng mình là ai chứ, khẩn cầu về phía bản thân có thể có tác dụng gì?” “Cậu thậm chí chỉ có thể lựa chọn những sinh vật linh giới yếu ớt nhất để triệu hồi, linh cảm tăng lên có liên quan tới nhục thân.” Ví dụ như trực giác về sự nguy hiểm? Có lẽ Lumen đã hiểu rõ đại khái về cách nói của cô gái bí ẩn: Linh tính của “Thợ săn” thực sự đã được nâng cao, nhưng chủ yếu vẫn tập trung vào phương diện trực giác, không thể thoả mãn được những nhu cầu của các công việc thần bí như nghi thức ma pháp gì đó. “Vậy phải làm sao giờ?” Lymen hỏi thêm. Cô gái thở dài: “Cậu đã học Nhị nguyên nghi thức pháp chưa?” “Học rồi.” Lumen gật đầu. Cô gái “ừm” một tiếng: “Cũng may cậu còn có chị, nếu không tôi đã phải bận rộn dạy cho cậu nghe về những kiến thức thần bí học, quá mệt mỏi, quá mệt mỏi!” Thì ra cô không nói về nghi thức ma pháp, minh tưởng linh thị, khế ước sinh vật, ngôn ngữ siêu tự nhiên, là vì ngại phiền? Chờ Aurore nói xong, cô sẽ xuất hiện? Lumen ngay lập tức có cảm giác như máu nóng dồn lên, mắc kẹt nơi yết hầu. Cậu hít hơi thật sâu hai lần rồi nói: “Nhị nguyên nghi thức pháp yêu cầu các vật phẩm có liên quan chặt chẽ đến thần linh hoặc tồn tại bí ẩn, nhưng tôi không có gì cả.” Nói đã nói xong, Lumen im lặng. Cô gái cười nói: “Anh có đó. “Sao vậy, nhớ ra chưa?” Lumen chỉ vào ngực mình: “Phù hiệu bụi gai cùng phù hiệu màu xanh đen kia?” Cô gái đầu tiên là gật đầu, sau đó nhắc nhở: “Không cần suy xét tới phù hiệu màu xanh đen, dùng nhị nguyên nghi thức pháp để được đáp lại bản chất là lấy ra lực lượng thần tính ẩn chứa bên trong vật phẩm mục tiêu, nếu sức mạnh của nó giảm đi, cân bằng thân thể cậu vất vả mới đạt thành sẽ nghiêng về phía xấu, đến lúc đó …” Cô ta không nói hết câu, nhưng vẻ mặt đã khiến Lumen dễ dàng nhận ra lời ngầm có nghĩa là gì. Theo cách nói quen thuộc của Aurore chính là: “Không thể cứu được, chờ chết đi!” “Là phù hiệu màu xanh đen bảo hộ tôi, để tôi không hoàn toàn bị ô nhiễm?” Lumen đã có một lượng kiến thức thần bí học nhất định nên biết rõ tình huống trước mắt gọi là ô nhiễm. “Là tồn tại vĩ đại mà tôi đã nhắc đến kia bảo vệ cậu.” Cô gái kia nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Chờ đến khi cậu mở được bí mật của phế tích trong mơ, tôi sẽ nói cho cậu biết tôn danh của ngài, cậu có thể trực tiếp khẩu cầu về phía ngài.” Là lực lượng của tồn tại vĩ đại nào đó đánh xuống, phong ấn phù hiệu bụi gai đại biểu ô nhiễm ở vị trí trái tim mình, không để nó hoàn toàn ô nhiễm mình? Lumen không biết tồn tại vĩ đại kia là tốt hay xấu, có mưu đồ tà ác nào không, nhưng ít ra ở chuyện này đã khiến cậu có cảm giác thân cận. Cậu suy nghĩ một chút rồi suy đoán: “Dùng nhị nguyên nghi thức pháp đánh cắp sức mạnh mà phù hiệu bụi gai này đại biểu? “Nếu sức mạnh kia trở nên yếu đi, việc ô nhiễm cũng giảm bớt, phong ấn sẽ càng thêm vững chắc?” “Sao có thể gọi là đánh cắp?” Cô gái phản bác: “Đây là khẩn cầu vị thần nào đó ban ân, chẳng qua hắn vừa vặn có bộ phận lực lượng ở gần đó, căn cứ nguyên tắc ở gần hưởng ứng, mà tồn tại vĩ đại phong ấn cùng vách tường nào đó suy yếu, khiến chủ thể không thể nhận thấy được.” Cũng là loại người nói chuyện chỉ nói một nửa như cô sẽ nói như vậy, chứ cái này có khác gì đánh cắp chứ? Lumen lẩm bẩm trong lòng. Kết hợp thần linh ban ân mà cô gái nói với con đường không bình thường, cậu có chút suy nghĩ hỏi: “Thông qua nhị nguyên nghi thức pháp, khẩn cầu lực lượng đối ứng với phù hiệu bụi gai, cầu xin nó ban ân, để tính dẻo dai của tôi tăng lên trên diện rộng?” “Đại khái là vậy.” Cô gái gật đầu: “Nói đúng ra là nhờ nó ban cho cậu sức mạnh của một “Vũ đạo gia”.” “Vũ đạo gia?” Lumen nghĩ đến màn biểu diễn của “người mì sợi”. Cô gái nhấp một ngụm rượu ngải cứu rồi nói: “Đối với những con đường siêu phàm ngoài 22 con đường kia, chúng tôi vẫn chia chúng theo thứ tự từ 9 đến 0 để tiện cho việc lý giải, đối chiếu và tham khảo. “Ừm, theo một ý nghĩa nào đó, sự phân chia thứ tự này phù hợp với các quy tắc cấp thấp nhất của thế giới.” ““Vũ đạo gia” tương ứng với danh sách 9 của phù hiệu bụi gai, giống như “Người trong vòng” tương ứng với danh sách 4?” Lumen hỏi một hơi mấy câu: “Nó có thể làm tăng tính mềm dẻo của tôi, tăng cường linh tính của tôi, để tôi có thể dễ dàng nắm giữ được vũ đạo thần bí kia?” Cô gái vui mừng cười nói: “Qủa nhiên sau khi có được nền tảng thần bí học, việc giao tiếp thoải mái hơn rất nhiều, không cần tôi phải giải thích thêm.” Lumen có chút hưng phấn hỏi: “Vậy danh sách 8, danh sách 7, danh sách 6, danh sách 5 đối ứng là gì?” “Danh sách 8 là “Tăng lữ khất thực”, danh sách 7 là “Người chịu khế”, ai da, cậu cần biết nhiều như vậy làm gì? Nắm giữ nghi thức trước đi, cố gắng trở thành “Vũ đạo gia” càng sớm càng tốt.” Cô gái cũng không quá kiên nhẫn. Nghe thấy hai cái tên “Tăng lữ khất thực” và “Người chịu khễ” này, Lumen lập tức có rất nhiều liên tưởng. “Tăng lữ khất thực” là một chức nghiệp ở hiện thực, chủ yếu là thành viên của một số giáo hội lớn nào đó. Giống như giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng”, nó sẽ được chia thành nhiều nhóm nhỏ khác nhau do có những quan nhiệm khác nhau, trong đó, có hai nhóm chính, một là “Bố đạo huynh đệ hội", hai là "Tiểu huynh đệ hội”, hay còn được gọi là “hội Tăng lữ khất thực”. Nhóm đầu tiên được rất nhiều nhân viên thần chức trong giáo đường và những người “Người tịnh hóa” ở tòa án tôn giáo làm chủ, cường điệu đả kích tàn khốc cùng thanh lý đối với dị đoan, tà giáo đồ, người phi phàm hoang dã, để tuyên dương giáo lí chính thống "Mặt Trời Vĩnh Hằng". Các thành viên của nhóm thứ hai chủ yếu tập trung tại các tu viện, cũng có một số thành viên của giáo đường xin tham gia, ủng hộ việc tiết chế dục vọng, khất thực khổ hạnh, truyền giáo đến những nơi nghèo khổ để càng nhiều người tin vào “Mặt trời vĩnh hằng”. Cho nên nhắc đến “Tăng lữ khất thực”, Lumen lập tức cảm thấy chuyện này có liên quan đến vấn đề truyền giáo, khổ hạnh và các nghi thức ma pháp đặc thù. Về phần “Người chịu khế”, người đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là mục sư, ấn ký màu đen trên người quái vật thổi hơi. Aurora nói rằng đó có thể là dấu vết khế ước đặc thù để lại. “Quái vật mà tôi đã giết nguyên bản là “Người chịu khế”?” Lumen ngạc nhiên hỏi lại. Mình thực sự đã giết một quái vật tương đương với danh sách 7? Cô gái nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, “Người chịu khế” chính là mượn dùng khế ước đặc thù cùng thần tính chứng kiến của tồn tại kia cung cấp, từ sinh vật khác nhau thu được lực lượng khác nhau, một cái khế ước đối ứng một loại năng lực. “Việc họ có mạnh hay không được quyết định vào những năng lực mà bọn họ có được, và có bao nhiêu năng lực, nếu trật đường thì việc bị người bình thường giết chết cũng là chuyện có thể xảy ra. “Trên thực tế, lĩnh vực siêu phàm cũng có những tình huống tương tự, một số người phi phàm không có năng lực chiến đấu bị người cấp thấp hơn giết chết cũng là chuyện thường tình. “Năng lực rất quan trọng, đầu óc cũng rất quan trọng, chuẩn bị trước cũng quan trọng không kém.”