Chương 59: Lại đến

“Người mì sợi” lại nhảy múa một lần nữa. Lần này Lumen đã có thể xác nhận rằng vũ điệu bí ẩn này thực sự có thể khiến cho biểu tượng bụi gai màu đen trên ngực mình thì kích phát không hoàn toàn, một khi hoa văn xuất hiện thì thứ âm thanh khủng bố kia gần như biến mất, chỉ còn lại một chút tiếng thì thầm hư ảo không rõ. Chuyện này có lợi rất lớn để cậu sử dụng “đặc thù” ở trong mơ. Nhưng cùng lúc đó, cậu lại phát hiện ra hai vấn đề: Thứ nhất là các động tác vũ đạo của “người mì sợi” này thực sự rất khó, thậm chí có một số động tác vi phạm cấu trúc cơ thể con người, chỉ có loại quái vật sở hữu tính mềm dẻo phô trương đến mức giống như không có xương và gân cốt như nó mới có thể hoàn thành, cho dù Lumen là người phi phàm, hơn nữa thân thể “Thợ săn” cũng được tăng cường trên diện rộng, nhưng cũng không mấy tự tin đối với bản thân, nếu không phải đứt dây chằng thì cũng là cơ bắp tổn thương, nói không chừng còn có thể bị gãy xương. Thứ hai, vũ đạo thần bí này tựa như thực sự có thể dẫn động các lực lượng tự nhiên, có chứa ý nhị siêu phàm, cho nên sau khi Lumen ghi nhớ thì phát hiện linh lực của mình đã bị tiêu hao đi rất nhiều. “Sau khi xem xong lần này, nhất định phải trở về nghỉ ngơi.” Lumen nhìn “người mì sợi” nhảy điệu nhảy điệu nhảy thần bí, thở dài không tiếng động. Linh tính của “Thợ săn” thật không dùng được mà! Nhưng sau khi trải qua sự việc hôm nay, cậu gần như có thể xác nhận tồn tại bí ẩn tương ứng với biểu tượng bụi gai kia có quan hệ mật thiết với phế tích trong mơ này. Ở đây không chỉ ấn ký màu đen trên người mục sư mà còn có quái vật với điệu nhảy có thể kích phát biểu tượng bụi gai, nói không có quan hệ gì với tồn tại bí ẩn kia mới làm cho người ta kinh ngạc! Nghĩ đến phù hiệu cùng loại trên ngực mục sư, nghĩ đến phế tích trong mơ cũng khởi động lại như trong hiện thực, rơi vào tuần hoàn, Lumen càng ngày càng tin tưởng suy đoán của Aurore: Ở chỗ sâu nơi này khả năng cất giấu mấu chốt giải trừ tuần hoàn, cho dù không phải tất cả, thì cũng có thể là một phần quan trọng. Cho nên cô gái thần bí kia mới ám chỉ mình đi mở khoá bí mật của phế tích trong mơ? Lumen càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, giơ tay trái không cầm rìu tên tạo ra ký hiệu lưu manh “tao xxx mày” đối với biểu tượng bụi gai màu đen kia. Cậu không lo lắng về việc mình có thể chọc giận đối phương hay không, trước không nói đến chuyện tồn tại bí ẩn kia có thể cảm ứng được hay không, có thể thấy được hay không, chỉ với khoảng thời gian này mình đã rơi vào trong thời gian tuần hoàn là do hắn mang đến, những người xung quanh càng ngày trở nên kỳ quái cùng nguy hiểm, đã khiến Lumen cảm thấy vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng. Sau khi xem điệu nhảy ba lần, Lumen hơi xoa xoa cái đầu trống rỗng, lồng ngực hơi nóng bừng, dọc theo đường cũ rời khỏi phế tích, về lại nhà ở bên kia hoang dã. Trước khi thoát khỏi cảnh trong mơ, cậu thử củng cố lại những động tác vũ đạo mà mình đã nhớ, sau đó suýt chút nữa đã gãy thắt lưng, đứt dây chẳng ở đầu gối, rách cơ ở mặt trong của bắp chân. “Cứt chó, đây không phải là điều mà người bình thường có thể hoàn thành.” Lumen mắng một câu rồi nằm xuống giường. Bởi vì linh lực tiêu hao rất nhiều, mệt mỏi cực độ, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ … … Lúc Lumen tỉnh lại, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời vẫn còn chưa mọc, trăng đỏ đã mất đi ánh sáng. Cậu thong thả ngồi thẳng người dậy, có một cảm giác thoả mãn sau một giấc ngủ sâu, linh lực tiêu hao cũng đã được bổ sung hoàn toàn. Lumen đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, để ánh nắng bình minh bên ngoài chiếu rọi vào trong phòng. Giây tiếp theo, ánh mắt cậu đột nhiên ngưng đọng lại. Một con cú mèo lớn hơn cú mèo bình thường một vòng lại xuất hiện trên cây du cách đó không xa, đang nhìn về phía cậu với phong thái từ trên cao nhìn xuống. Lumen nhanh chóng định thần lại, mở miệng: “Aurore! Aurore! Nhanh, kẻ hiềm nghi đã đến! Theo dõi nó! Nghe thấy tiếng hô, con cú mèo kia xoè đôi cánh bay về rìa thôn. Nó càng bay càng thấp, nhanh chóng biến mất trong khu rừng ở rìa thôn Cordouan. Vài giây sau, Aurore trong chiếc váy ngủ bằng lụa trắng bước vào phòng ngủ của Lumen. Cô vẻ mặt ảo não hỏi: “Lại là con chú mèo đó?” “Đúng vậy.” Lumen nhìn ra ngoài cửa sổ: ““Giấy trắng” có đuổi kịp không?” Aurore hất mai tóc dài màu vàng, oán giận nói: “Sao lúc nào nó cũng chọn thời gian dưới âm để xuất hiện vậy?” “Chị đang ngủ say thì bị em đánh thức, còn chưa kịp thả ‘giấy trắng’ ra thì nó đã bay mất rồi.” “Chẳng phải chị nói trong lòng có chuyện nên không thể ngủ ngon sao?” Lumen theo bản năng đáp trả một câu. Aurore liếc mắt: “Nếu lúc nào cũng mất ngủ thì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần, khiến cho những dấu hiệu mất khống chế xuất hiện. “Con người mà, lúc đầu thì bồn chồn căng thẳng, bất an, sợ hãi, một khi quen dần thì sẽ chết lặng, phải ngủ một giấc thật ngon mới có thể duy trì thanh tỉnh cùng lý trí.” “Chỉ có thể để lần sau…” Lumen vô cùng tiếc hận. Aurore suy nghĩ: “Chúng ta hãy tổng kết quy luật xuất hiện của nó, không thể lúc nào cũng canh giữ cọc đợi thỏ đâm vào được, chúng ta còn phải nghỉ ngơi, không thể lúc nào cũng canh giữ được.” Lumen nghĩ lại mấy lần trước đó: “Tất cả đều nằm trong khoảng thời gian từ sau nửa đêm đến sáng sớm…” “Vậy tại sao lại ở trong khoảng thời gian này?” Aurore hỏi tiếp: “Cái này chỉ có thể coi là biểu hiện chứ không phải là quy luật, em hãy suy nghĩ cẩn thận lại, trong mấy lần nó xuất hiện, tương ứng với ban đêm hoặc là sáng sớm, em đã làm cái gì, có lặp lại hành động nào giống nhau không?” “Những lúc đó em đều đang thăm dò phế tích ở trong giấc mơ…” Lumen cũng không giấu diếm chị mình, bắt đầu nhớ lại: “Khi nó xuất hiện lần đầu tiên, em giết chết quái vật đầu tiên ở trong giấc mơ, lần thứ hai xuất hiện, có lẽ em đã thông qua việc minh tưởng để kích phát được phù hiệu trên ngực, tìm được chỗ “đặc thù” của mình. Lần thứ ba, em uống ma dược ở trong giấc mở, trở thành “Thợ săn”, lần thứ tư cũng chính là hôm nay, em, em tìm ra được biện pháp kích phát “đặc thù” trong mơ ở một mức độ ít thương tổn hơn.” “Biện pháp gì vậy?” Aurore bật thốt lên. Lumen kể lại toàn bộ câu chuyện “người mì sợi” và điệu nhảy của nó, cùng mình đã thử như thế nào nói hết một lần. Aurore vừa lắng nghe vừa suy nghĩ đến chuyện con cú mèo, chờ em nói xong, cô mới cân nhắc nói: “Vây con cú mèo kia đến nhìn em dường như có liên quan đến việc em có tiến triển trong việc khám phá cảnh trong mơ…” Ừm… Lumen nghĩ lại, ánh mắt dần dần sáng rực: “Đúng vậy!” “Lần đầu tiên giết quái vật, lần đầu tiên thể hiện “đặc thù”, lần đầu tiên uống ma dược, bước vào con đường siêu phàm, lần đầu tiên tìm được cách có thể lợi dụng sự “đặc thù” kia… “Cùng với sự tiến bộ to lớn, ở trong hiện thực cũng có một số phản ứng nhất định, chắc chắn con cú mèo kia đã nhận ra được và đến quan sát? A, đây là ngửi được à?” Aurore “ừm” một tiếng: “Sau này, chúng ta có thể cố ý tạo ra những cơ hội tương tự, để xem có thể tóm được con cú mèo thích theo dõi này không.” “Em cảm thấy lần xuất hiện tiếp theo của nó có lẽ là khi em nắm giữ được vũ đạo thần bí này, có thể chân chính ở trong mơ lợi dụng được “đặc thù” đến từ phù hiệu trước ngực.” Trong lúc đang suy nghĩ, Lumen nở nụ cười tràn ngập ác ý: “Đến lúc đó, trước khi đi vào giấc mộng thử nghiệm, em sẽ nói cho chị, chị chuẩn bị sẵn sàng.” Aurore suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hy vọng có thể bước đầu hiểu được rốt cuộc con cú mèo kia có liên quan đến người nào, ở sắm vai nhân vật gì trong dị thường tại Cordouan…” Lumen thuận thế hỏi: “Aurore, ừm, chị có biết gì về điệu nhảy kia không?” “Chị cũng biết, em chỉ là một kẻ thất học ở trong lĩnh vực thần bí học.” Aurore kéo chiếc ghế dựa ở trước bàn gỗ của Lumen đến, ngồi xuống, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Có mấy bản bút ký đã nhắc đến, trong thời đại xa xưa, tức là vào đầu kỷ đệ ngũ cùng toàn bộ kỷ đệ tứ, đã có một số nghi thức ma pháp quy mô lớn. “Trong những nghi thức ma pháp này, không chỉ có lượng lớn tế phẩm, mà còn có rất nhiều người tham gia, bọn họ thông qua một số các điệu nhảy đặc thù để lấy lòng tồn tại mục tiêu, đổi lấy sự đáp lại. “Thực ra, đối với bản thân các nghi thức và hiến tế mà nói, ngay từ đầu, đã rất nhiều người tin tưởng rằng các điệu nhảy có thể ảnh hưởng đến tự nhiên, câu thông thần linh, tác dụng tiếp cận với ngôn ngữ Siêu phàm cùng thảo dược, tinh dầu các vật phẩm kết hợp.” Trong thế giới mà Aurore và Lumen đang sống, lịch sử được chia thành năm kỷ nguyên, kỷ đệ nhất là kỷ nguyên hỗn độn, kỷ đệ nhị được xưng là kỷ nguyên bóng tối, kỷ đệ tam gọi là kỷ nguyên tai biến, nhưng Aurore nghe người bạn qua thư từ nào đó đề cập qua, đây còn được gọi là kỷ nguyên quang huy. Kỷ đệ tứ là kỷ nguyên chúng thần, hoặc xưng thời đại chúng thần, kỷ đệ ngũ chính là hiện tại, bắt đầu từ 1358 năm trước, được gọi là thời đại hắc thiết. Trong đó, ba kỷ trước lịch sử đã mất đi khảo chứng, chỉ còn lại có thần thoại truyền thuyết. Kỷ đệ tứ thì thỉnh thoảng có văn hiến, tư liệu, bút ký, phế tích, lăng tẩm, thành cổ … xuất hiện, nhưng lịch sử chỉnh thể thì giống như bao phủ ở trong sương mù, chỉ có một hình dáng nhàn nhạt, mà cái này còn phải nhờ một ít câu chuyện kỷ đệ tứ trong điển tịch thần học của bảy giáo hội lớn thường xuyên đề cập. Sau khi nghe chị giải thích, Lumen đã có chút suy đoán: “ “Người mì sợi” kia dùng điệu nhảy của mình để lấy lòng tồn tại bí ẩn tương ứng với biểu tượng bụi gai? Hy vọng có thể nhận được sự hồi đáp hoặc ban ân?” “Có phải nghi thức của nó đã thiếu một phần rất lớn, nên hiệu quả cực kỳ kém? Hoặc chính vấn đề của phế tích trong mơ đã khiến nó thất bại, chỉ có thể khởi dậy một chút sức mạnh ẩn chứa trong phù hiệu trên người mình?” “Ha ha, biểu hiện này giống như mình là vị thần kia, bởi vì nhìn thấy điệu nhảy của “người sợi mì”, bị nó lấy lòng, cho nên quyết định đột nhiên hiển thị phù hiệu, cho đáp lại nhất định.” Nhưng trên thực tế, cái này lại hoàn toàn không chịu Lumen khống chế, thuộc về phù hiệu bụi gai kia tự phản ứng. Aurore mỉm cười: “Em càng giống như vật dẫn của phù hiệu kia, người công cụ trên ý nghĩa nào đó.” Cô dừng lại một chút, hơi trầm tư suy nghĩ nói: “Chị nghi ngờ điệu nhảy kia được “phát minh” đặc biệt để lấy lòng hoặc giao tiếp với tồn tại bí ẩn tương ứng với biểu tượng bụi gai kia, nếu không cũng không đến mức khiến cho phù hiệu có phản ứng… “Hơn nữa, căn cứ vào miêu tả của em, điệu nhảy này không phải là thứ người bình thường có thể nhảy, phải là người phi phàm có tăng cường đặc thù mới có thể hoàn thành. “Nhưng danh sách 9 và danh sách 8 tương ứng với 22 con đường, chị đều biết chúng tên là gì, hơn nữa còn có một số hiểu biết nhất định, không cái nào có thể nhảy loại điệu nhảy này, 'người mì sợi' biểu hiện lại không giống danh sách cao, bằng không em căn bản trốn không thoát.” “Có lẽ nó không nằm trong 22 con đường kia, mà thuộc về sự ban ân của một tồn tại bí ẩn nào đó?” Lumen nghĩ đến lời nói của cô gái bí ẩn kia. Aurore đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi nói: “Không biết cái này có liên quan gì đến “người trong vòng” kia không, ngang với lực lượng danh sách 9 hoặc danh sách 8? “Có lẽ là vậy.” Lumen bỗng nhiên nở một nụ cười: “Để em đặt tên cho nó đi, danh sách 9 đối ứng “Người trong vòng”, “Người mì sợi”!” Aurore nhịn không được đưa mắt nhìn lên trần nhà. Hai chị em nói chuyện một lát rồi xuống nhà ăn sáng. Sau khi học tiếng Hermes cho đến hơn 10 giờ, Lumen mang theo đạo cụ quan trọng đi ra ngoài.