Chương 66: Giường trẻ con

Nhìn vào người đàn ông trong bức ảnh, Leah giống như đang trầm tư suy nghĩ: “Chúng tôi khởi hành muộn hơn hai ngày so với khi nhận được thư yêu cầu giúp đỡ vì để thu thập các thông tin liên quan. “Phu nhân Pouaris tên đầy đủ là Pouaris De Roquefort, đúng không?” Cô ta dừng lại một chút mới nói: “Chúng tôi đã điều tra gia tộc Roquefort ở vùng Darliege rồi, phát hiện không có người tên Pouaris này.” Ở Intis, phụ nữ sau khi lập gia đình có thể không cần phải đổi thành họ của chồng, hơn nữa nếu có chữ “De” trong tên họ, điều đó thể hiện lúc trước mình đã từng là quý tộc. “De” của Intis có nghĩa là “Đến từ”, còn lại phía sau là đất phong lúc trước của bọn họ. “Không có?” Mumen vô cùng ngạc nhiên. Anh biết phu nhân Pouaris có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn, nhưng không thể ngờ được rằng có lẽ ngay cả thân phận của bà ta cũng giả tạo. Ryan gật đầu: “Ở Darliege, Roquefort là một gia tộc lớn, số lượng đông đâỏ, thậm chí còn cho ra một nghị sĩ của tỉnh, chúng tôi đang vội vàng nên không có thời gian để điều tra chi tiết hơn, chỉ có thể bước đầu xác nhận rằng không có người nào như Pouaris này, thay vào đó là có một người đàn ông tên Preet đã mất thích hơn một năm nay.” “Preet?” Lumen lập tức hỏi thêm: “Hắn ta và phu nhân Pouaris có mối quan hệ như thế nào, tôi cảm thấy có liên quan.” Ryan lắc đầu: “Không có đủ thông tin để suy đoán. “Những gì chúng tôi biết là Preet De Roquefort tôn sùng “Chủ nghĩa Dandy (dandyism)” phổ biến nhất của Trier, sinh ra rất nhiều đứa con ngoài giá thú, bị nhiều người oán hận và căm ghét, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn ta phải rời khỏi hoặc bị buộc phải rời khỏi làng Darliege.” “Chủ nghĩa Dandy?” Lumen cảm thấy hơi xa lạ với cụm từ này. Những cuốn tạp chí hoặc tờ báo mà Aurore đặt mua hoặc là thiên hướng về phái nữ, các câu chuyện, hoặc chủ yếu đưa tin về các sự kiện trọng đại của quốc gia, xen sẽ với một số cuốn sách siêu nhiên kỳ quái, chứ không có liên quan gì đến xu hướng của phái nam. Leah cười một tiếng rồi nói: “Nói một cách đơn giản chính là một anh chàng dân chơi ăn mặc sành điệu, nói năng tao nhã và làm việc phóng đãng.” “Vẫn là người Trier biết ăn chơi, đóng gói chuyện yêu đương vụng trộm thành một hệ tư tưởng, một chủ nghĩa và một xu hướng lưu lành.” Lumen cảm thán một tiếng, nhân tiện trào phúng một câu. Xét về quan điểm tu dưỡng bản thân yêu đương vụng trộm hay chung thuỷ của người Trier, mục sư gì đó, hoặc ở trước mặt người Trier vẫn chỉ là một đứa nhỏ. … “Trong vòng một năm trở lại đây, người Trier đã xây dựng rất nhiều nhà lớn mái vòm.” Trong toà nhà hai tầng kiểu bán ngầm, Aurore nhấp một ngụm hồng trà hầu trước, nói với đám người phu nhân Pouaris, Na Alayza về xu hướng thịnh hành mới nhất: “Cái gì gọi là nhà thờ lớn mái vòm, chính là bịt kín hẳn một con phố, mái che trên đỉnh được làm bằng thuỷ tinh, dưới sàn lát bằng đá cẩm thạch, hai bên là các cửa hàng sang trọng lộng lẫy, ban ngày sẽ có ánh nắng mặt trời từ trên đầu chiếu xuống, buổi tối sử dụng đèn khí đất, xe ngựa không được phép tiến vào, nhà thờ mái vòng nổi tiếng nhất chính là Opera House…” Phu nhân Pouaris đang bưng tách trà bằng sứ tráng men màu trắng đựng hồng trà, đôi mắt màu nâu sáng ngời vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Aurore, mỉm người nghe cô nói chuyện. “Thoạt nghe có vẻ thú vị nhỉ…” Na Alayza cảm khái một câu. Cách miêu tả trực quan kia khiến người ta cảm nhận được sự tao nhã, mới mẻ và sạch sẽ sáng ngời. Việc có thể nghe được các xu hướng thịnh hành mới nhất ở Intis từ trong miệng Aurore chính là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ bằng lòng đi uống trà chiều. Sau một hồi trò chuyện, chủ đề được chuyển đến trên tác phẩm của Aurore, tập trung về phương diện tình cảm. “Tình cảm thực sự là một khiếu khiến người ta không thể cân nhắc, không thể nắm bắt…” Phu nhân Pouaris giống như đang cảm thán từ tận sâu trong lòng. Cho nên đây cũng chính là nguyên nhân bà nảy sinh tình cảm với rất nhiều người đàn ông cùng một lúc? Trong lòng Aurore không nhịn được lẩm bẩm một câu. Phu nhân Pouaris nhìn về phía cô, nở một nụ cười nhàn nhạt rồi thở dài nói: “Đôi khi, sẽ vì đối phương phạm lỗi mà tức giận, hận không thể giết chết anh ta, muốn anh ta chết đi, nhưng khi đối phương thực sự đối mặt với cái chết, lại không kìm lòng được muốn đi cứu anh ta, nhưng vẫn không chịu nói cho anh ta biết, có lẽ, đây chính là tình yêu. … Biệt thự hành chính, trong phòng ngủ chính của chủ nhân. “Có lẽ phu nhân Pouaris cũng đã từng yêu Preet - Người tin vào “Chủ nghĩa Dandy” và đó là một đoạn tình cảm cấm kỵ, cho nên không còn được gia tộc nhắc đến, chỉ có thể tuỳ tiện tìm một người nào đó để kết hôn, và vận dụng mối quan hệ trong nhà để dành được chức quan điều hành thôn Cordouan giúp đối phương.” Lumen kết hợp những câu chuyện và tình tiết được chị viết để đưa ra một phỏng đoán nhất định. Điều này có thể giải thích cho việc tại sao địa vị của viên quản lý hành chính Boest ở nhà tương đối thấp. “Có thể lắm.” Lone đáp lại một cách đơn giản rồi nói: “Tiếp tục điều tra, nhưng không cần phải cố gắng mở két sắt hay gì đó, để tránh gây ra loại báo động nào đó.” Đám người Lumen lập tức tản ra và tìm kiếm những địa phương khác. Có thể là do năng lực quan sát dấu vết của “Thợ săn” rất yếu, nên Lumen gần như không có bất cứ thu hoạch nào. Đám người Leah cũng như vậy. Không còn cách nào khác, bọn họ đành phải chuyển đến những nơi như phòng đọc sách, kiên nhẫn tìm kiếm. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bốn người đến cuối hành lang, nơi này có một căn phòng đóng kín, đối diện với phòng phơi nắng đang rộng mở, bên cạnh là một cầu thang dẫn lên những toà nhà hình tháp. Sau khi tìm kiếm trong phòng phơi nắng xong, Ryan đưa mắt nhìn về phía Leah. Leah đưa tay lên chạm vào chiếc chuông bạc nhỏ treo trên tấm màn che, đi về phía cánh cửa gỗ đóng chặt giống như đang tự lẩm bẩm một mình. Lần này, không có bất cứ tiếng chuông nào trong số bốn tiếng chuông vang lên. Leah thở phào nhẹ nhõm một hơi, nắm lấy cánh tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra. Đây là một căn phòng trống rỗng, ở chính giữa phòng đặt một chiếc giường trẻ con có thể lắc lư. Chiếc giường trẻ con kia được làm bằng gỗ màu nâu, đóng trong một khung gỗ, những chiếc tã lót bằng bông vải màu trắng sạch sẽ nhưng hơi cũ kỹ, bên trong trống trỗng. Nếu nói đây là phòng trẻ con của hai đứa con phu nhân Poiaris từng ở, thì trong phòng này ngoại trừ chiếc giường kia ra thì không còn bất cứ món đồ chơi nào nữa khác, chỉ có lúa mì, lúa mạch, gạo, lúa mạch đen, yến mạch và các loại lương thực khác nằm rải rác trên mặt đất. Hơn nữa, những loại lương thực này được bảo quản rất tốt, giống như vừa mới được đưa vào mấy ngày. Trên người Valentine loé lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt, đi vào trong phòng đi vòng quanh một lần. Chẳng bao lâu sau, anh ta đã đi đến cửa, lắc đầu với Ryan và Leah: “Không có hơi thở tà ác.” “Được rồi.” Leah nhìn về phía Lumen: “Tiếp theo chúng ta đi đến toà nhà hình tháp?” Lumen vẫn luôn tò mò về hai toà nhà hình tháp kia, cậu chưa bao giờ nghĩ hôm nay sẽ có cơ hội “đi thăm”. Valentine bước ra khỏi căn phòng trẻ con kỳ quái kia, Ryan cầm lấy nắm tay cửa, đang định đóng cửa phòng lại, khôi phục nguyên trạng. Đúng vào lúc này, Lumen theo bản năng liếc nhìn vào bên trong một lần nữa. Chiếc giường trẻ con được làm bằng gỗ màu nâu kia đang nhẹ nhàng lắc lư! Nhưng cánh cửa sổ của căn phòng này và ô cửa sổ sát đất của căn phòng tắm nắng ở phía đối diện đều đóng chặt, trên hành lang cũng không có gió thổi qua! “Cái này…” Hai mắt Lumen đồng thời mở to. Nhận thấy sự bất thường của anh, Leah cũng nghiêng người sang một bên, chuyển dời tầm mắt vào trong. Chiếc giường trẻ con kia vẫn đang nhẹ nhàng lắc lư, thực sự giống như có một đứa trẻ vô hình không thể nhìn thấy đang nằm trên lớp tả lót màu trắng bằng bông kia vậy. Leah theo bản năng đưa tay phải lên, xoa xoa giữa hai hàng chân mày, giống như đang muốn giảm bớt sự mệt mỏi của ánh mắt. Ngay khi cô ấy đang chuẩn bị mở linh thị của mình ra để nhìn xem rốt cuộc bên trong có cái gì. Thì đúng vào lúc này, bốn chiếc chuông nhỏ bạc trên khăn che mặt và giày của cô ấy đột nhiên vang lên tiếng đinh đinh đang đang, dồn dập kịch liệt giống như sắp nổ tung. Sắc mặt Ryan ngưng đọng, lúc này nhỏ giọng quát một tiếng: “Rời khỏi nơi này!” Trong lúc nói chuyện, anh ta nhanh chóng bước vào trong phòng tắm nắng, nghiêng người sang một bên, đập mạnh về phía cửa sổ sát đất. Anh ta đang muốn mở một lối đi trực tiếp rời khỏi toà nhà! Bịch! Ryan chạm mạnh vào ô cửa sổ sát đất, nhưng không có tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên! Trên dãy cửa sổ kia đột nhiên xuất hiện một loạt gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của trẻ nhỏ, một số hình như chỉ mới chào đời. Sắc mặt của chúng trở nên trắng xanh, không hiểu tại sao lại khiến người ta sợ hãi. Sau khi bị “Ryan” chạm mạnh vào, chúng đồng loạt hé miệng, bật khóc “oa oa.” Cùng với tiếng khóc này vang lên, toàn bộ tầng thứ ba của toà lâu đài trở nên cực kỳ u ám, bên trên những bức tường và những tấm thuỷ tinh khác nhau đều có khuôn mặt trong suốt của trẻ con xuất hiện. Chúng có đứa đang khóc lớn, một số lại chớp chớp đôi mắt, đờ đẫn nhìn về phía đám người Lumen, Leah, Valentine và Ryan. Chỉ mới bị nhìn chằm chằm như vậy, Lumen đã cảm thấy cơ thể mình trở nên lạnh lẽo, vô thức bắt đầu run sợ, trong lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi. Trong một giây tiếp theo, trên người Valentine loé lên thứ hào quang màu vàng. Vầng hào quang này giống như nước, nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài dưới dạng một chiếc nhẫn, chẳng bao lâu sau đã bao phủ Lumen, Leah và Valentine vào trong đó. Một cảm giác ấm áp dâng lên, sự lạnh lẽo trong cơ thể Lumen nhất thời biến mất. Cậu không còn run sợ nữa, trong lòng cũng tràn ngập dũng khí, trở tay rút chiếc rìu sắc màu đen kia ra. Cùng lúc đó, cơ thể của Ryan dường như cao lớn hơn rất nhiều, quần áo căng phồng đầy ắp. Từng chút từng chút ánh sáng giống như ánh nắng ban mai hiện ra xung quanh người anh ta, nhanh chóng ngưng tụ thành một bộ giáp toàn thân màu bạc bên ngoài người anh ta, đồng thời tạo thành một thanh kiếm ánh sáng vừa rộng vừa dày trong tay anh ta. Ryan giơ cao thanh kiếm kia lên, giống như một người khổng lồ chém về phía cửa sổ sát đất trước mặt mình. Một trong những khuôn mặt trắng xanh thuộc về trẻ con phát ra tiếng hét thảm thiết rồi nhanh chóng biến thành một làn khỏi nhẹ dưới thanh kiếm ánh sáng khổng lồ. Nhưng cánh cửa sổ thuỷ tinh cũng không vì thế mà vỡ nát, càng nhiều khuôn mặt trong suốt khác hiện ra hơn nữa, dùng tiếng khóc sắc bén tra tấn lỗ tai và tâm hồn của đám người Lumen. “Là ai đã xâm nhập vào toà nhà?” Một giọng nói cao vút của người phụ nữ vang lên, vang vọng tầng tầng lớp lớp. Gần như cùng một lúc, Lumen nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở phía bên kia hành lang, đi lên từ tầng hai. Bà ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo không tệ, không có một nếp nhăn nào, chính là người phụ nữ đã “đỡ đẻ” cho Louis Lund trước đây. Lúc này, bà ta mặc một chiếc váy dài màu xám trắng, trong tay cầm một chiếc kéo khổng lồ giống như có thể cắt đứt đầu người, hình như vừa mới đi cắt tỉa cành hoa trong vườn trở về. Bà ta nhìn đám người Lumen, trầm giọng nói: “Mấy người đáng chết.” … Trong toà nhà hai tầng kiểu bán ngầm. Phu nhân Pouaris đột nhiên ngẩn ra một chút, sắc mặt có chút thay đổi. Bà ta lập tức đặt tách trà bằng sứ tráng men trắng trong tay xuống, mỉm cười nói với Aurore: “Thực sự xin lỗi, tôi đột nhiên nghĩ đến trong nhà có chút việc, phải lập tức trở về.” “Hả?” Trong lòng Aurore hoảng hốt. Pouaris đứng dậy với vẻ mặt tiếc nuối: “Lúc đầu tôi còn định ở lại sau buổi trà chiều, tiếp tục trao đổi về các tác phẩm và tình yêu đẹp đẽ trong sáng ẩn chứa trong đó với cô.” “Tôi rất hoan nghênh.” Aurore lập tức đưa ra câu trả lời. “Không được.” Phu nhân Pouaris lắc đầu: “Chuyện này có liên quan đến các con của tôi.”