Chương 67: Tà thuật

Valentine cũng đã nhìn thấy người phụ nữ mặc bộ váy dài màu xám trắng này, anh ta giang rộng hai tay ra với ánh mắt hận thù và vẻ mặt lạnh lùng, làm ra tư thế giống như đang ôm mặt trời. Một chùm ánh sáng cực kỳ trong suốt và chói mắt rơi xuống từ trên không trung, đáp xuống trên người mục tiêu chính là người phụ nữ đang cầm kéo kia. Xung quanh ngay lập tức được thắp sáng, những khuôn mặt trong suốt trên tường và trên tấm kính thậm chí còn không kịp phát ra tiếng hét thảm thiết đã tiêu tán không còn một mảnh. Mà cơ thể của người phụ nữ kia rõ ràng đã bốc cháy và đang bốc hơi lên, nhưng rồi lại đột nhiên biến mất. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lumen cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi anh ta săn giết con quái vật có xúc tu trước đó, đối phương cũng có cùng loại biểu hiện này. Ẩn thân! Đương nhiên, người phụ nữ kia có lẽ đã mất hình mất dạng, nhưng chắc chắn vẫn chưa chết, cho nên Lumen không hề tỏ ra vui vẻ, mà thay vào đó là tiến lại gần Ryan hơn một chút. Ryan đang mặc áo giáp toàn thân màu trăng bạc và cầm một thanh kiếm ánh sáng khổng lồ trong tay chính là người mà anh ta cảm thấy có thể tin cậy nhất trong số những người có mặt ở đây. Vừa nhìn đã biết có thể chiến đấu và rất am hiểu chiến đấu! Lúc này, sau lưng Leah, trên bề mặt bức tường gần lối vào toàn nhà hình tháp, khuôn mặt xanh trắng của những đứa trẻ trong đó đột nhiên chui ra ngoài, hoá thành người phụ nữ mặc chiếc váy dài xám trắng kia. Chiếc kéo khổng lồ trong tay bà ta trực tiếp kẹp chặt lấy cổ Leah. Răng rắc! Đầu Leah rơi xuống, nhưng không có máu chảy ra, cơ thể và đầu của cô ấy nhanh chóng thu nhỏ lại rồi trở nên mỏng manh, biến thành một người giấy vỡ tan, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hình bóng của cô ấy trong chiếc váy nhung không nếp gấp được phác hoa trong không khí cách đó không xa. Cùng lúc đó, Ryan với khuôn mặt đang được giáp màu trắng bạc kia che khuất giơ “kiếm Thần Hi” trong tay lên, bước đến vị trí Leah vừa mới đứng, chém mạnh vào người phụ nữ kia bằng một nhát chém chéo. Người phụ nữ kia giơ cây kéo lên, có ý định chống đỡ, lại bị cứng rắn đánh cả người lẫn vũ khí vào vào trong vách tường. Bóng dáng của bà ta lại biến mất. Phía sau lưng Valentine đang mặc áo khoác màu xanh lam, một khuôn mặt sưng tấy trắng xanh ngay lập tức biến thành người phụ nữ kia. Bà ta thò người ra, cầm kéo cắt về phía cổ Vanlentine. “Cẩn thận!” Người phụ nữ kia vừa xuất hiện, Leah đã cao giọng hét lên một câu, nhắc nhở đồng đội chú ý. Lúc này, Valentine “hừ” một tiếng, hai bàn tay vốn dĩ đã mở ra lại hơi khép lại. Không khí xung quanh cơ thể hắn bỗng nhiên xuất hiện những ngọn lửa màu vàng óng hư ảo, chúng gắn kết lại với nhau khiến hành lang đó thành một đại dương toả ra hơi thở của mặt trời. Người phụ nữ kia bị bao phủ bên trong, trên mặt lộ vẻ đau đớn, cơ thể cũng đang bốc cháy dữ dội. Bà ta lùi lại “vào trong” vách tường một lần nữa, trở lại với khuôn mặt trắng xanh sưng vù như cũ. Khuôn mặt trong suốt đó ngay lập tức tan thành từng làn khí đen trong ngọn lửa màu vàng hư ảo, rồi bốc hơi lên từng đợt từng đợt. Rào rào! “Kiếm Thần Hy” của Ryan lại đánh vào nơi này, khiến cả toà lâu đầu giống như đang rung động. Nhưng anh ta vẫn chậm một bước, không thể ngăn cản được người phụ nữ kia. Lumen đã có thể nhìn rõ tình hình trước mắt, người phụ nữ đỡ đẻ cho Louis. Lund kia chắc chắn có liên quan đến khuôn mặt trong suốt của những đứa trẻ trên tấm thuỷ tinh và vách tường kia, bà ta vừa có thể khiến một trong số chúng trở thành bản thân mình, lại có thể chuyển trở lại thành trạng thái của vong linh quỷ hồn, do đó, có thể né tránh được công kích và chuyển dời thương tổn. Nói cách khách, bà ta có thể phát động một cuộc tấn công từ bất cứ vách tường hay tấm kính thuỷ tinh nào trên tầng ba toà nhà này, khiến các cuộc phản công của đám người Leon không thể nào thực sự chạm đến bà ta được. Với suy đoán như vậy, Lumen lập tức đứng tách mình ra khỏi cửa sổ sát mặt đất và các vách tường xung quanh, đi đến chính giữa phòng tắm nắng. Đúng lúc này, trên sàn nhà và trần nhà cũng đột nhiên xuất hiện lỗ hổng hình dạng khuôn mặt giống như quỷ hồn. Người phụ nữ kia ngay lập tức chui ra từ khu vực phía sau chân của Lumen, nhanh chóng nhoài người về phía đùi cậu. Trong lòng Lumen chợt động, trào dâng một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt. Cậu không quan tâm đến việc xác nhận hướng tấn công đến từ phía nào, không chút dụ dự lập tức bật lên không trung, nhảy sang một bên. Một tiếng phập vang lên, cậu vẫn chậm nửa nhịp, đùi dưới bị rạch một lỗ hổng thật sâu, máu tươi ngay lập tức phun ra ngoài. Từng giọt, từng giọt máu vừa rơi xuống mặt đất, cùng với sự thay đổi vị trí ngón tay của người phụ nữ kia, chúng lập tức ngưng tụ lại với nhau và tạo hành một hình người màu máu mỏng manh. Hình người màu máu kia không chút do dự lập tức trở mình quay về phía Lumen đã đến bên chiếc ghế bành, nhào về phía cậu vẫn đang chảy một lượng máu lớn. Mỗi một giọt máu của Lumen đều trở thành chất dinh dưỡng của nó, khiến hình dạng của nó càng trở nên rõ ràng hơn nữa. Cùng lúc đó, Lumen không chỉ phải chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt mà còn cảm thấy máu trong người mình đang không chịu kiểm soát. Gần như chỉ trong nháy mắt, Ryan nhảy mạnh về phía này. Anh ta giơ cao thanh kiếm ánh sáng ngay khi còn đang ở giữa không trung, dứt khoát đâm mạnh vào bóng người màu máu kia, “đóng đinh” nó ở trên mặt đất và đạp nát những khuôn mặt trong suốt xung quanh mình. Không biết từ lúc nào, Leah đã lăn đến bên cạnh mình, đưa tay phải lên đè vào miệng vết thương trên đùi cậu. Sau đó, Lumen ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng miệng vết thương của mình đang di chuyển một cách thần kỳ dọc theo lòng bàn tay phải của đối phương, chuyển xuống bên bắp chân, nơi vốn không có nhiều mạch máu. Lượng máy chảy ra nhất thời giảm xuống. Người phụ nữ đột nhiên thò đầu xuống từ trên trần nhà, đôi mắt màu nâu trở nên sâu thẳm, bên trong giống như có một ngọn lửa sinh mệnh đang thiếu đốt dữ dội. Lượng máu nhỏ chảy ra từ bắp chân Lumen ngay lập tức bốc cháy, ngọn lửa rực rỡ giống như ánh nắng mùa xuân bốc lên, chúng nhanh chóng lan đến chỗ sâu của vết thương và các mạch máu trong cơ thể. Trong khoảnh khắc này, Lumen của cảm giác giống như sinh mệnh đang trôi nhanh. Một tiếng cạch vang lên, Ryan cắm thanh kiếm khổng lồ được ngưng tụ từ ánh sáng kia xuống mặt đất. Xung quanh anh ta, cũng chính là khu vực Lumen và Leah đang đứng, vầng hào quang giống như ánh nắng ban mai từng chút từng chút hiện ra, lấp đầy toàn bộ không gian. Trong ánh nắng bình minh này, hình bóng màu máu còn sót lại nhanh chóng tan biến, ngọn lửa rực rỡ trong bắp chân của Lumen cũng nhanh chóng bị dập tắt. Một giây thiêu đốt lúc nãy đã khiến cho miệng vết thương của hắn dính lại với nhau, nhưng lại bước đầu có hiện tượng chảy máu không ngừng. Ryan rút thanh kiếm ra, trầm giọng hét lên: “Hoàn cảnh ở đây có gì đó không thích hợp, phải rời khỏi thôi.” Ý của anh ta là người phụ nữ kia cũng không mạnh giống như những gì cô ta thể hiện ra bên ngoài, gần như không thể giết chết được, không thể tập trung được, lý do chính là môi trường đặc biệt của tầng ba toà lâu đài này đã khiến đối phương càng thêm sức mạnh. Không đợi đồng đội khác đáp lại, Ryan đã bắt đầu truy đuổi người phụ nữ kia. Mặc dù anh ta luôn chậm hơn so với kẻ địch có thể mượn dùng những gương mặt trong suốt xuất hiện này, nhưng anh ta hoàn toàn có thể không chút ngần ngại sử dụng sức lực của mình mà đâm ngang chém dọc, khiến đối thủ mỗi lần thò đầu ra cũng không dám dừng lại lâu, chỉ cần tấn công một chút thì sẽ nhanh chóng chuyển đổi vị trí. Kết hợp với thánh quang Valentine triệu hồi lúc nãy tạo ra ngọn lửa màu vàng, cả hai người tạm thời trấn ám người phụ nữ kia, nhờ đó Leah và Lumen không bị tấn công nhiều. Nắm bắt lấy cơ hội này, Leah nhảy lên chiếc ghế bành, không ngừng chạy tới chạy lui xung quanh ghế số pha, bàn và các đồ gia dụng cung quanh… Để không tiếp xúc với mắt đất. Trong quá trình này, những chiếc chuông bạc trên mũ trùm đầu và giày của cô không ngừng vang lên, lúc dữ dội, lúc táo bạo. Lumen không dám nằm trên mặt đất nữa, cậu đứng ở trên bàn, vừa chú ý đến sàn nhà trên đỉnh đầu và sàn nhà bên dưới, vừa đánh giá hành động của Leah. Có kinh nghiệm trước đó, anh đoán rằng đối phương đang kiểm tra xem con đường nào có thể trốn thoát. Chẳng bao lâu sau, Leah dừng hành động chạy như đang diễn ảo thuật: “Toà nhà hình tháp, đi đến toà nhà hình tháp!” Cô ấy vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã thò người ra khỏi trần nhà, lớn tiếng quát: “Đám người chết tiệt này!” Mỗi một câu một chữ bà ta thốt ra, từng câu từng chữ giống như đang vang lên trong đầu đám người Lumen, khiến nhịp tim bọn họ tăng tốc, hoa mắt chóng mặt, cực kỳ ghê tởm. Valentine cố kìm nén cảm giác khó chịu, lại giang rộng hai cánh tay ra. Một vầng hào quang rực rỡ và tinh khiết nhất trực tiếp nhấn chìm trần nhà. “Đi!” Ryan ra lệnh. Lumen ngay lập tức nhảy xuống khỏi bàn, cố kìm nén cảm giác khó chịu ở bắp chân, dẫm lên khuôn mặt trong suốt kia dẫn đầu đi về phía toà nhà hình tháp, Leah và Valentine đi theo sát sau đó, chỉ có Ryan đang mặc áo giáp toàn thân màu trắng bạc không vội vã rời đi, mà giơ “kiếm Thần Hi” đâm vào cơ thể người phụ nữ đang thò ra trở về, không cho bà ta ngăn cản đồng đội chạy trốn. Chờ đến khi đám người Leah bước vào cầu thang dẫn đến toà nhà hình tháp, anh ta mới xoay người một cái, đuổi theo. Người phụ nữ kia lại thò đầu ra từ một khuôn mặt trong suốt nào đó trên vách tường, phát ra tiếng kêu sắc bén. Cùng với tiếng kêu sắc bén này, bên ngoài lớp áo giáp màu trắng bạc của Ryan bốc lên một ngọn lửa tà ác màu đen. Ryan lập tức cảm giác được thể lực mình đang cạn kiệt một cách nhanh chóng. Không chút do dự, anh ta cởi bỏ lớp “khải giáp Lê Minh” kia. Vầng hào quang giống như ánh nắng ban mai cùng với ngọn lửa màu đen toả ra xung quanh rồi biến mất giữa không trung. Ryan cầm theo thanh kiếm ánh sáng, nhân cơ hội nhảy lên, hoàn toàn rời khỏi tầng ba của toà nhà, đi vào cầu thang. Lúc này, Lumen biết rõ sức mạnh của mình còn kém xa đến không thể tận dụng hoàn cảnh đang chạy ở vị trí thứ hai, phía trước là Leah đang nhẹ nhàng rung chiếc chuông bạc lên. Sau khi chạy một hồi, Leah đột nhiên dừng bước. Lumen vội vàng dừng “xe”, bên tai nghe thấy thanh âm líu ríu. Cậu lập tức nhìn về phía trước, cả người có chút ngây dại. Toà tháp này không lớn lắm, thậm chí có thể coi là nhỏ hẹp, có cầu thang dẫn đến bốn cổng bắn khác nhau. Trên vách tường nơi này chi chít những đứa nhỏ. Bọn chúng mặc những bộ quần áo khác nhau, có đứa giống như vừa mới chào đời, có đứa đã ba bốn tuổi, tay chân giống như móng chin, chiếc mũi nhọn hoắt vô cùng sắc bén. Nhờ vào “móng chim” của riêng mình, những đứa nhỏ này giống như chú chim trong rừng, tất cả đều sống ở trên tường và chiếm gần hết chỗ. Khuôn mặt, cơ thể của những đứa trẻ này là người bình thường, “móng chim” lại sắc bén và tà dị, sự kết hợp của hơn một trăm móng vuốt trong số chúng và chỗ nghỉ ngơi không bình thường khiến Lumen nhìn thấy mà da đầu tê dại, đồng thời có cảm giác giống như nhìn thấy ánh mắt, tinh thần và tâm hồn của đứa nhỏ Louis Lund mới sinh đều sẽ bị ô nhiễm. Những “đứa nhỏ” kia vẫn chưa nhận ra có người đã xâm nhập, một số ít người đang trao đổi các chủ đề khác nhau: “Bầu trời bên ngoài thật xanh.” “Em muốn đi ra ngoài.” “Không được.” “Mẹ đã nói rồi, chỉ khi chúng ta có thể thu hồi hoàn toàn móng vuốt giống như một người bình thường, mới có thể đi ra ngoài…” Lúc này, Ryan đã đuổi kịp ba người kia sau, gấp gáp nói: “Các cậu tránh xa một chút!” Anh ta lập tức xoay người lại, cầm “kiếm Thần Hi trong tay”, giống như một người khổng lồ chặn ngang lối vào của toà nhà hình tháp. Leah và Valentine không hỏi tại sao, lần lượt chạy như điên tìm kiếm những chướng ngại vật như cầu thang gì đó để che chắn cơ thể, mặc dù Lumen không hiểu, nhưng kinh nghiệm sinh tồn của cậu nói với cậu rằng chỉ cần nghe theo là được. “Tụi mày cút xuống đây!” Giọng nói sắc bén của người phụ nữ kia vang lên. Từng câu từng chữ chui vào trong lỗ tai đám người Lumen, khiến bọn họ đồng thời trở nên suy yếu. Ngay sau đó, người phụ nữ mặc váy dài màu xám xuất hiện ở trong góc cầu thang, toàn bộ toà nhà hình tháp này đều tràn ngập hơi thở sinh mệnh, không còn gương mặt trong suốt xanh trắng kia nữa.