Chương 69: Anh ta?

Đối mặt với sự quan tâm của chị gái, Lumen lắc đầu: “Không sao?” Cậu nhìn xung quanh một vòng: “Đi vào rồi nói sau.” Sau khi đến gần bếp lò, đầu tiên cậu kể lại ngắn ngọn về quá trình thăm dò của mình và đám người Ryan, sau đó nói với chị rằng, lát nữa nếu phu nhân đến tấn công bọn họ thì tuyệt đối không cần phải do dự, nhanh chóng đầu hàng và bán đứng ba người xứ khác kia. Dựa vào những gì cậu nhìn thấy và đủ loại hiện tượng trong toà nhà, Lumen không biết nếu hai chị em liên thủ với nhau có thể đánh thắng được phu nhân Pouaris hay không, bọn họ chưa chắc đã có thể đối phó với “bà đỡ” kia. Aurore im lặng nghe xong, không nhịn được mở một nụ cười: “Xét về mặt lý trí mà nói, đối sách của em thực sự tốt nhất, nhưng không hiểu tại sao lại mang đến chị một cảm giác kỳ quái, giống như trở thành một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, nhưng không phải là nhân vật phản diện chính, là loại có sức quyến rũ kia.” “Quang trọng nhất là kết quả.” Lumen nhấn mạnh với chị gái mình: “Theo cách nói của chị chính là, phải chịu sự vũ nhục, gánh vác trách nhiệm nặng nề, giữ mạng sống và chờ đợi thể hiện giá trị của mình trong tương lai.” Aurore không nhịn được đưa tay lên đỡ trán: “Có phải bình thường chị đã dạy cho em quá nhiều chuyện kỳ quái rồi không?” “Đúng vậy.” Lumen “thành thật” gật đầu. Aurore liếc mắt xem thường: “Được rồi, chị hiểu rồi, nếu không đến thời điểm mấu chốt, chị sẽ không đánh với phu nhân Pouaris.” “Lúc nãy khi phu nhân Pouaris phát hiện ra báo động và xúc động muốn rời đi, chị cũng không cố gắng ngăn cản bà ta lại, chỉ biểu hiện ra sự không nỡ và nói chuyện với bà ta thêm một phút đồng hồ nữa.” “Ừm, hãy nói rõ cho chị nghe về chi tiết cuộc điều tra của các em nào?” Cô vừa đi đến bên cạnh bàn ăn vừa ngồi xuống, bày ra dáng vẻ giống như đang lắng nghe, vừa chú ý đến xung quanh, đề phòng phu nhân Pouaris mang theo lửa giận đến đây chất vấn. Lumen kéo ra một chiếc ghế dựa từ phía bên kia bàn ăn, nói rõ từ đầu đến cuối về quá trình thăm dò thu hoạch và quá trình chiến đấu của mình. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Aurore dần dần trở nên có chút cổ quái, càng ngày càng cổ quái. “Có chuyện gì vậy?” Lumen chú ý đến sự bất thường của chị gái. Aurore cân nhắc một chút rồi hỏi ngược lại với vẻ mặt cổ quái: “Trong phòng ngủ của phu nhân Pouaris có bức ảnh của một người đàn ông, mà dung mạo của người đàn ông kia có vẻ giống với bà ta, nghi ngờ là anh em của bà ta?” “Ừm, ba người xứ khác kia nói rất có thể là một thành viên mất tích của gia tộc Roquefort, có tên là Pulitzer.” Lumen thuật lại lời nói của ba người kia, bao gồm cả “Chủ nghĩa Dandy” và một lượng lớn con ngoài giá thú. Cuối cùng anh còn bổ sung thêm một câu: “Căn cứ vào cuộc điều tra của ba người xứ lạ kia, trong gia tộc Roquefort không có người nào như Pouaris.” Aurore nhẹ nhàng gật đầu, thở hắt ra: “Vậy chị về cơ bản đã có thể xác định được suy đoán của mình là đúng rồi.” Biểu cảm kỳ quái hiện lên trên khuôn mặt cô vẫn chưa biến mất, ngược lại càng thêm rõ ràng hơn nữa. “Suy đoán gì cơ?” Aurore liếc mắt nhìn anh một cái rồi nói: “Có lẽ phu nhân Pouaris chính là Pulitzer mất thích trước kia.” “Hả?” Lumen khiếp sợ không thôi: “Bọn họ một là nam, một là nữ, hơn nữa phu nhân Pouaris đã từng sinh hai người con mà!” “Ai biết có phải là do bà ta tự mình sinh hay không? Có lẽ là chức quan hành chính kia sinh thì sao?” Aurore cười nhạo phản bác một câu: “Cho dù thực sự là phu phân Pouaris sinh đi chăng nữa thì cũng không giải thích được gì cả, thế giới thần bí học kia, tất cả mọi thứ đều có khả năng, em thử nghĩ lại xem, một người đàn ông như Louis Lund cũng có thể sinh con, việc Pulitzer biến thành phụ nữ cũng không phải là không thể.” “Về mặt đạo lý thì đúng là như vậy, nhưng…” Lumen vẫn không thể chấp nhận được. Aurore nở một nụ cười chế nhạo: “Sở dĩ chị dám đoán như vậy, là vì ba người xứ khác kia không có linh cảm giống nhau, bởi vì chị đã từng nghe nói rằng, không, đã từng chứng kiến một việc. “Em còn nhớ rõ con đường liền kề của “Thợ săn” là gì không? “Thích khách.” Lumen không chút do dự trả lời. Lúc trước, cậu còn dễ dàng rung động trước cái tên này hơn là “Thợ săn”. “Trong tổ chức của tụi chị, ừm, chính là Hội nghiên cứu khỉ đầu chó lông xoăn, có một người rất thích làm “Sát thủ” nên đã chọn con đường này.” Aurore nói với vẻ mặt kỳ quái: “Sau đó, trong một lần tụ tập, hắn bày ra vẻ mặt u sầu và khổ sở nói với bọn chị rằng, “Thích khách” đến danh sách 7, cần uống một ma dược gọi là “Vu nữ”.” “Vu nữ?” Sau khi nghe thấy cái tên ma dược này, Lumen đã dự cảm được tiếp theo sẽ xảy ra được điều gì? “Đúng vậy, “Vu nữ”, trong thế giới thần bí học, “Vu sư” và “Vu nữ” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, lúc trước em vẫn luôn nhầm lẫn, thường xuyên nói chị là “Vu nữ”, chị nghe thấy cũng cảm thấy trong lòng là lạ.” Aurore nhân cơ hội giáo dục một câu: “Thực hiển nhiên, sau khi uống xong ma dược “Vu nữ” sẽ biến thành vu nữ, sắm vai vu nữ, cơ thể cũng sẽ hoàn toàn biến thành phụ nữ.” “Hic”, Lumen nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm thấy vô cùng may mắn khi tài nguyên đầu tiên mình đạt được chính là đặc tính phi phàm của “Thợ săn”. Nếu những thứ cậu lấy được có liên quan đến “Thích khách”, với bản tính vội vàng không muốn đưa ra sự lựa chọn của cậu trước đó, có lẽ sẽ dấn thân vào con đường một đi không trở lại kia. “Sau đó thì sao? Người kia có uống không?” Cậu không nhịn được hỏi. Aurore mỉm cười trả lời: “Anh ta cảm thấy khó xử một lúc lâu, vừa không muốn biến thành phụ nữ, cũng không muốn từ nay về sau mình chỉ dừng lại ở danh sách 8, mãi cho đến khi có người khuyên anh ta một câu, “Đời người quá ngắn, ngại gì mà không thử một lần?” “Sau đó, trong một bữa tiệc tiếp theo, chị gặp lại anh ta, à không, lúc đó phải là cô ta mới đúng, một người phụ nữ rất xinh đẹp và quyến rũ.” “…” Lumen nhất thời không thể nói nên lời. Aurore mỉm cười nói với anh: “Sau này, khi em đạt đến danh sách 5, nếu không lấy được tài liệu danh sách 4 về con đường “Thợ săn”, có thể suy nghĩ đến danh sách 4 con đường “Ma nữ”, à đúng rồi, con đường “Thích khách” còn được gọi là con đường “Ma nữ”.” Cô ấy bày ra dáng vẻ giống như xem náo nhiệt không chê lớn chuyện. “Ma nữ” Lumen cảm nhận sâu sắc sự quyến rũ về cái tên thật của “Thích khách”. Thế giới thần bí học này tràn ngập nguy hiểm khắp nơi. Anh kéo chủ đề trở về đúng quỹ đạo: “Như vậy xem ra, phu nhân Pouaris rất có thể à Pulitzer ăn chơi kia.” Ngay cả Thích khách cũng có thể biến thành Ma nữ, một con đường có thể khiến cho đàn ông sinh con đại khái cũng có thể khiến đàn ông biến thành phụ nữ. Aurore gật đầu, cảnh giác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chị nghi ngờ phu nhân Pouaris cũng đạt đến danh sách nào đó mới có thể biến thành phụ nữ, không thể không dùng cách mất tích để rời khỏi gia tộc, để tránh bị chính quyền phát hiện ra điều bất thường, ừm, theo cách nói của cô gái thần bí kia, thì sức mạnh được ban ân bởi các vị thần linh cũng có thể phân chia theo cấp bậc. “Con đường không bình thường của bà ta có lẽ bao gồm cả sức mạnh để thúc đẩy khả năng sinh dục, lợi dụng sinh mệnh và khống chế vong linh.” “Lợi dụng sinh mệnh và khống chế vong linh” là những gì cô suy đoán được trận chiến giữa đám người Lumen và “bà đỡ” kia. Điều này cũng phù hợp với màn thể hiện của “Dạ phu nhân” ở thế giới bên kia khi được đông đảo vong linh đi theo, mà dáng vẻ ấy trông rất giống phu nhân Pouaris. Nói đến đây, Aurore đột nhiên “a” lên một tiếng. “Có chuyện gì vậy?” Lumen dè dặt hỏi. Không lẽ chị đang nghĩ đến chấn tướng sự thật đáng sợ nào nữa đấy chứ? Aurore nhíu mày nhìn em trai, nói: “Trong buổi trà chiều ngày hôm nay, phu nhân Pouaris đột nhiên nói cái gì mà tình yêu tình cảm thực sự là một khiếu khiến người ta không thể cân nhắc, rõ ràng là vì đối phương phạm lỗi, hận không thể giết chết anh ta, muốn anh ta chết đi, nhưng khi đối phương thực sự đối mặt với cái chết, lại không kìm lòng được muốn đi cứu anh ta, nhưng vẫn không chịu nói cho anh ta biết. “Lúc đó chị cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không để ý nhiều, bây giờ nghĩ lại, có phải bà ta có ẩn ý gì đó nên mới cố ý nói như vậy không?” Lumen cũng nghi hoặc: “Bà ta cứu người, bà ta cứu người lúc nào.” Đột nhiên, anh ngừng lại, nhìn về phía Aurore. Hai chị em đồng thời nhớ đến chuyện trong thế giới bên kia, “Dạ phu nhân” dẫn đám vong linh kia đi, gián tiếp cứu bọn họ. “Nhưng chuyện đó đã xảy ra vào chu kỳ trước.” Lumen đang định phủ nhận, nhưng lại không thể nói tiếp. Cậu và Aurore đưa mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đều tràn ngập sự khiếp sợ và sợ hãi. Nếu phu nhân Pouaris thực sự đang ám chỉ chuyện này, vậy có nghĩa là bà ta có thể giữ lại được ký ức sau những vòng tuần hoàn, ít nhất là một phần ký ức. “Không thể nào.” Aurore nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bỏ đi, cứ cho rằng đó là sự thật đi, thì thà nghĩ kẻ địch lợi hại một chút chứ tuyệt đối không thể sơ ý.” Lumen tỏ vẻ đồng ý, tiếp tục nghĩ đến một chuyện: “Aurore, ừm, chị, kết hợp với việc phu nhân Pouaris có thể vốn dĩ là đàn ông, người mà bà ta yêu thương kia chính là chị?” “Chị không làm gì sai cả, rõ ràng chính em mới là người đã rình coi quá trình Louis Lund sinh con, phu nhân Pouaris phải yêu em mới đúng.” Aurore kích động phản bác lại. Lumen theo bản năng nói: “Có lẽ bà ta cho rằng em bị chị sai khiến.” “Bình thường em không tiếp xúc nhiều với bà ta, cho dù là chuyện dẫn người đã phá vỡ chuyện bà ta yêu đương vụng trộm với linh mục đi chăng nữa thì cũng chỉ bà ta trêu đùa một chút, mà chị lại thường xuyên thảo luận các tác phẩm văn học, xu hướng thịnh hành, thỉnh thoảng còn đi đến nhà bà ta mượn ngựa cưỡi.” “Ồ.” Aurore cao giọng, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy bà ta còn giới thiệu đối tượng kết hôn cho chị? Chẳng phải em đã nói tất cả đều không được tốt lắm, thậm chí còn rất kém sao?” Lumen suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ bà ta muốn lợi dụng cách thức này để phá huỷ hứng thú của chị với đàn ông, đồng thời từ từ dụ dỗ chị đến với bà ta.” “Em bình thường đều đọc những thứ kỳ quái gì vậy?” Aurore tức giận trừng mắt nhìn em trai một cái. Lumen không những rất khẳng khái mà còn rất can đảm: “Tiểu thuyết của chị đấy. “Trong tiểu thuyết của chị có viết những đoạn như vậy.” “Phải không” Aurore rơi vào trầm tư. Một lát sau, cô nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Đã lâu như vậy rồi, phu nhân Pouaris vẫn chưa tìm đến chúng ta hỏi chuyện, vòng tuần hoàn cũng chưa lặp lại.” “Có lẽ bà ta không muốn giết chết ba người xứ khác kia, một khi thành viên do phía chính phủ cử đến điều tra thực sự bị giết chết, có lẽ sẽ gây ra nhiều rắc rối hơn nữa.” Lumen suy đoán: “Mà bà ta cũng không biết có em tham dự vào, vốn dĩ cũng không nghi ngờ chị.” Nhân chứng đã chết, những người khác đều không phát hiện ra. Aurore gật đầu nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra, tự giễu một câu: “Cứ thế này chị cũng không có tâm trạng để chuẩn bị bữa tối.” Lumen đột nhiên có linh cảm: “Hay là để em đến toà nhà xem thử?” “Người phạm tội trở lại hiện trường sao?” Aurore mỉm cười một tiếng. Lumen gật đầu: “Em sẽ đi xem tình hình bên toà nhà đang như thế nào, dù sao có lẽ phu nhân Pouaris cũng không nghi ngờ em.” “À phải rồi, em vẫn chưa hái hoa tulip, vừa khéo có thể lấy cớ chị muốn làm nước hoa và xin bọn họ mấy bông.” Ngoài mặt, Aurore và phu nhân Pouaris là bạn bè, Lumen làm như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì. Aurore suy nghĩ vài giây rồi nói: “Có thể thử xem sao, nhưng đợi thêm một chút đi, bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn xác định liệu phu nhân Pouaris có đến gây rắc rối không? “Ừm, nếu nửa tiếng sau vẫn chưa thấy em trở về, chị sẽ đi đến rìa làng kích hoạt vòng tuần hoàn, trực tiếp khởi động một lần nữa.” “Vâng.” Lumen đồng ý. … Lúc cậu đi đến toà nhà của viên quản lý hành chính kia một lần nữa thì mặt trời đã lặn xuống sau ngọn núi, chân trời nhuốn những đám mây đỏ ửng. Lumen đi xuyên qua khu vườn, đi đến bên ngoài cánh cửa chính đang rộng mở và nói với người hầu nam đang đứng canh giữ ở đó. “Chị của tôi là Aurore muốn điều chế một loại nước hoa, không biết có thể mượn phu nhân Pouaris mấy đoá hoa tulip được không?” Nguời hầu nam mặc áo đỏ quần trắng trả lời không chút dị thường: “Tôi đi hỏi phu nhân.” Anh vội vàng đi vào chuyển lời, một lúc lâu sau mới đi ra. “Phu nhân nói anh cứ trực tiếp đi đến vườn hái hoa là được.” Thực sự không nghi ngờ mình? Hơn nữa, Lumen- người cũng vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, không có ý định bước vào toà nhà mà đi đến hoa viên tìm kiếm hoa tulip. Khi cậu nhìn thấy những đoá hoa tulip thì cũng phát hiện có một người hầu gái đang đứng dưới bóng râm cắt tỉa cảnh cây. Trên đường đi ngang qua, Lumen vô tình liếc mắt nhìn người hầu gái kia một cái. Đột nhiên, ánh mắt anh đọng lại. Người hầu gái kia khoảng chừng hơn 40 tuổi, tóc nâu mắt nâu, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nên không có bất cứ nếp nhăn nào, rõ ràng chính là “bà đỡ” đã chiến đấu với đám người Vanlentien một hồi, cuối cùng đã bị Ryan giết chết kia! Giờ khắc này, rõ ràng bà ta đang đứng bên cạnh Lumen, khuôn mặt giống như bị bóng râm của cây cối nhiễm một tầng bóng đen.