Chương 70: Thông linh

Trong khoảnh khắc nhìn thấy “bà mụ”, trái tim Lumen giống như ngừng đập. Bà ta còn sống? Rõ ràng mình đã tận mắt nhìn thấy bà ta bị Lion giết chết, linh hồn cũng đã bị tàn phá! Lumen nhớ rất rõ ràng, cuối cùng “bà đỡ” đã biến thành những mảnh thịt nhỏ và máu vương vãi khắp mặt đất, thậm chí có một số bộ phận không thể tìm thấy. Cái này con mẹ nó không phải là va vào quỷ rồi chứ! Không đúng, có tiếng hít thở! Lumen liên tưởng đến một số đoạn ngắn trong những cuốn tiểu thuyết của chị gái mình, trái tim từ đình trệ ngay lập tức chuyển sang đập điên cuồng. Nếu không phải “bà đỡ” kia thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, chăm chú tỉa cành cây hoa thì có lẽ cậu đã kích động đưa ra phản ứng rồi. Soàn soạt, soàn soạt, những cành cây mảnh khảnh mọc lộn xộn rơi xuống mặt đất, đánh thức Lumen đang ngây dại. Cậu theo bản năng cất bước về phía trước, đi về phía nơi hoa tulip đang nở rộ. “Bà đỡ” cũng không ngăn cản cậu, thậm chí còn không xoay người lại. Lumen lại không nhịn được lén lút nhìn bà ta một cái, chỉ cảm thấy sắc mặt của bà ta chăm chú, động tác cũng nghiêm túc, góc nghiêng bị bóng đen do cây cối hoa cỏ tạo thành làm nổi bật lên thực sự đen tối và u ám. Lumen không dám dừng lại, hái được mấy bông hoa tulip rồi rời khỏi toà nhà của quan hành chính. Mãi cho đến khi quay trở lại trong thôn, trái tim cậu vẫn cứ đập thình thịch loạn xạ giống như trước. Sau khi bình tĩnh lại, thấy thời gian vẫn còn sớm, chưa đến lúc Aurore chủ động kích hoạt tuần hoàn, Lumen đi về phía nhà của Raymond Craig. Đây cũng là một toà nhà hai tầng, nhưng so với nhà của Lumen và Aurore, nó rõ ràng cũ kỹ, dột nát và nhỏ hẹp hơn nhiều, bên ngoài vách tường nổi bật với đá ốp màu xám, không ít cây xanh bò lổm ngổm. Lúc này, cánh cửa lớn nhà Craig đang mở rộng, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy bếp lò bên trái, bàn ăn ở bên phải và một đám thùng gỗ đặt ở phía sau. Theo trí nhớ của Lumen, những chiếc thùng gỗ này chỉ dùng để đựng đồ, trong một khoảng không gian tách biệt với chúng có đặt hai chiếc giường gỗ đơn giản, lần lượt thuộc về Raymond và em gái của cậu ta. Lumen không gõ cửa và trực tiếp đi thẳng vào nhà Craig giống như thường lệ. Chị gái và em gái của Raymond đang giúp đỡ mẹ mình chuẩn bị bữa tối, trong khi cha của Raymond, Pierre Craig đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn gỗ, rầu rĩ uống một loại rượu nho rẻ tiền. “Nghe nói không thấy Raymond đâu cả?” Lumen đi đến trước mặt Pierre Craig hỏi, vẻ mặt thân thiết. Pierre Craig giống như già đi vài tuổi so với trước đi, những nếp nhăn vốn dĩ không nhiều trên khuôn mặt càng ngày càng lộ rõ. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lumen, vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên hỏi: “Cậu không biết?” Lúc này, mẹ, chị gái và em gái của Raymond đều dừng công việc đang làm trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lumen. Lumen nói một sự thật không thể thật hơn được nữa: “Trong khoảng thời gian này cháu bận chút chuyện riêng, mấy ngày rồi không gặp Raymond.” Pierre Craig đã hỏi thăm rồi nên biết Lumen đang nói thật, nếu không ông ta sẽ nghi ngờ là thằng nhóc khốn khiếp này xúi giục Raymond bỏ nhà chạy trốn, chiều nay đã đến cửa chất vấn đối phương. “Chiều tối hai ngày trước, bọn họ nói rằng đó là ngày 29, sau khi Raymond rời khỏi nhà thì không thấy trở về nữa.” Pierre Craig mặt ủ mày ê nói: “Chúng tôi vẫn luôn đi tìm nó, hiện giờ hai người anh em của nó vẫn đang ở bên ngoài tìm kiếm, cậu cảm thấy nó sẽ đi đâu?” Lumen suy nghĩ một chút rồi nói: “Bình thường cậu ấy luôn miệng nói rằng mình không muốn đi học chăn cừu, vừa hay lại không có tiền, không thể nào tự mình bỏ nhà rời đi, để cháu nhìn xem cậu ấy để lại thứ gì.” Cậu vừa nói vừa vô cùng tự nhiên đi đến những chiếc thùng gỗ ở cuối tầng một, xuyên qua những kẽ hở của chúng và đi đến trước giường ngủ của Raymond. Chiếc giường ngủ này thoạt nhìn có vẻ rất đơn sơ, giống như được ghép thành từ nhiều tấm gỗ, nhưng những thứ như ga trải giường màu xanh xám, gối nhồi rơm và chăn bông đầy vết may vá đều vô cùng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết chúng thường xuyên được giặt rửa. Điều này là do Aurore thực sự rất thích sạch sẽ, không cho phép trong nhà và trên người mình xuất hiện những thứ như chấy rận gì đó, ngay cả Lumen cũng đã hình thành thói quen này, vì thế khi thường xuyên chơi đùa với đám bạn thân, cậu cũng có ý thức đốc thúc bọn họ vệ sinh cá nhân sạch sẽ, không chơi với những người ngày ngày bẩn thỉu và có rận bọn chó. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi, nếu đám người Raymond bị Lumen phát hiện trên người mình có rận, chắc chắn sẽ chịu đủ mọi trò đùa giai, thậm chí có thể bị ép buộc đẩy xuống sông, không tắm cũng phải tắm. Sau vài năm bị áp bức, Raymond đã có thói quen dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở mỗi khi trở về. “Chúng tôi không tìm được tin nhắn để lại của nó.” Pierre Craig đi theo đến, nói với vẻ mặt sầu khổ. Lumen ngồi xuống trên giường Raymond, duỗi tay luồn xuống dưới gối đầu. Nơi đó có hai thứ, lần lượt là một cây bút máy màu đỏ sẫm đã nứt nẻ và một cuốn bài tập đã được viết rất nhiều từ đơn lên đó. Raymond rất khao khát được học hỏi kiến thức, nhưng lại không có cơ hội được học hành. Vào thời đại của đại đế Russell, những vùng nông thôn như Cordouan đều thành lập các trường học thị trấn bắt buộc, địa điểm nằm ngay trong các toà nhà nơi các nhân viên hành chính làm việc - Đồng thời nó còn thành lập các tổ chức khác như văn phòng nghĩa vụ quân sự, uy ban kiểm tra sức khoẻ tân bình, nhưng chỉ có một số nhân viên hành chính đi đi lại lại. Trong mấy chục năm gần đây, rất nhiều nông thôn đã không còn trường học nữa, ở những nơi dân cư đông đúc hơn một chút, giáo hội còn có thể tổ chức các trường học Chủ Nhật, những vùng như Cordouan chỉ có thể dựa vào các bậc phụ huynh - Những người lúc trước đã từng được đi học bớt chút thời gian rảnh rỗi dạy dỗ đám trẻ, sau một thế hệ, có những người trẻ tuổi đã trở thành kẻ thất học. Những lúc tâm trạng tốt, Lumen luôn tuyên bố mình phải kiếm tiền uống rượu, vì thế cậu đã bán bút máy cũ và sách bài tập lại cho đám người Raymond, Ava với giá thấp, nhân tiện dạy bọn họ biết một số từ đơn. Mỗi khi học tập, Raymond đều vô cùng nghiêm túc, giống như những lúc luyện tập võ thuật đánh nhau và lên núi làm pho mát giúp người chăn cừu để kiềm tiền vậy. Cậu ta cố gắng như vậy chính là để thay đổi vận mệnh của mình. Lumen lấy chiếc bút máy và cuốn sách bài tập kia ra, lật xem chúng, một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích gì. “Tôi đã tìm mục sư hỏi qua rồi, ông ấy nói những chữ này đều là từ đơn đơn giản, không thể tạo thành câu.” Pierre Craig thở dài nói. Lumen lật xem cuốn sách bài tập kia, chỉ thấy những chữ viết trên đó thay đổi theo số trang, từ lộn xộn đến mức dần dần trở nên xấu xí khó có thể chấp nhận được. “Qủa thực không có lời nhắn lại.” Cậu đầu tiên là phụ hoạ Pierre Craig một câu, lại nói tiếp: “Nhưng cháu cũng không chắc đây có phải là mật mã có thể dịch thành một câu nào đó hay không? Có lẽ chú cũng từng nghe nói đến một câu chuyện tương tự rồi đúng không, Aurore đã từng dạy học cho rất nhiều đứa nhỏ, bọn họ về nhà có nhắc đến không?” Bọn họ này bao gồm cả em trai và em gái của Raymond. “Có nhắc đến.” Pierre Craig cũng gật đầu. Những người dân trong thôn Cordouan không có tiền đến quán bar thì ban đêm sẽ thường xuyên tụ tập trong nhà bếp, nói chuyện đùa giỡn và kể chuyện, những người lần đầu tiên được mời đến nhà làm khách cần phải tuân theo lễ tiết giống như những nơi ở Intis, mang theo một chai rượu vang và có thể rất rẻ tiền. Pierre Craig đã từng nghe đứa con trai nhỏ kể chuyện như vậy trong bữa tụ hội kiểu đó. Lumen quang minh chính đại hợp tình hợp lý giơ cuốn sách bài tập kia lên: “Cháu sẽ cầm nó đưa cho Aurore, để xem chị ấy có thể phát hiện ra được gì hay không?” “Được.” Pierre Craig không nghĩ đó là thứ gì quý giá. Sau khi rời khỏi khu vực được bao quanh bởi những chiếc thùng gỗ, Pierre Craig lại ngồi xuống một lần nữa. Vừa mới đi được vài bước, Lumen lại nghe thấy Pierre Craig thở dài nói: “Nếu nó không muốn đi học chăn cừu thì có thể nói với chú mà, tại sao phải rời đi.” “Sau một thời gian nữa, nhà chú sẽ phát tài, không cần phải đi học chăn cừu nữa.” Phát tài? Trong lòng Lumen chuyển động, xoay người lại làm ra vẻ tò mò hỏi: “Nhà chú có cơ hội phat tài gì à?” Pierre Craig không nhìn cậu, mà cúi đầu, rầu rĩ nói: “Chòm sao của gia đình chú sắp thay đổi rồi, vận may sẽ trở nên tốt hơn.” Điều này khiến Lumen nghe thấy mà hoảng hốt trong lòng: “Ai nói cho chú những điều này?” Cậu hỏi một câu. Pierre Craig không trả lời cậu, vẫn ngồi đó tự oán tự trách. Về đến nhà, Lumen nói với chị gái tin tức “bà đỡ” vẫn còn sống đầu tiên. Aurore nhíu chặt chân mày màu vàng của mình: “Chưa chắc đã là người sống.” “Hả?” Lumen ngẩn ra một chút. Aurore vừa suy nghĩ vừa nói: “Chẳng phải trước đó chúng ta đã thảo luận rồi sao? Con đường mà phu nhân Pouaris có thể có sức mạnh khống chế vong linh, có lẽ người kia chỉ là một vong linh.” “Nhưng em không mở linh thị cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa, trên người bà ta cũng không có dấu vết may vá, trước đó bà ta đã bị Lion chém thành nhiều mãnh vụn.” Lumen nhớ lại nói: “Còn nữa, em còn nghe thấy có tiếng hít thở.” Nói đến đây, Lumen dừng lại một chút: “Nhưng bà ta thực sự hơi ngây dại, vẻ mặt vô cùng tăm tối, ánh mắt cũng không đủ nhanh nhạy, rất giống, rất giống Na Roca! Na Roca chính là người mà em đã nhìn thấy vào ban đêm trong vòng tuần hoàn trước, người đã chủ động đi vào thế giới bỉ ngạn!” Một Na Roca với sắc mặt xanh trắng và ánh mắt đờ đẫn. Đương nhiên, “bà đỡ” rõ ràng càng gần với người sống hơn một chút. Aurore nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đó là một trạng thái đặc biệt hơn, càng tiếp cận với vong linh hơn?” Cô ấy không thể đoán được câu trả lời, đành phải ra hiệu cho Lumen nói đến chuyện khác. Lumen kể lại chi tiết tình trạng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ở lâu đài và những lời cha của Raymond nói. Aurore yên tĩnh nghe xong, gật đầu nói: “Có vẻ như phu nhân Pouaris không muốn truy cứu chuyện xảy ra ở lâu đài lắm, cũng không biết đang kiêng kỵ điều gì nữa.” “Còn nữa, những phát hiện của tụi em thực sự đã chứng minh được một số điều bất thường trong thôn làng có liên quan đến bà ta, nhưng hình như bà ta không liên quan gì đến tuần hoàn.” Ý của cô là, những điều bất thường trong mối quan hệ của phu nhân Pouaris chủ yếu là sinh dục, tử vong, linh hồn và thế giới bỉ ngạn, không bao gồm thời gian tuần hoàn. “Em cũng cảm thấy như vậy.” Những thăm dò trước đó đã khiến Lumen đúc rút được kinh nghiệm: “Xem ra người đứng sau đám mục sư có lẽ không phải là phu nhân Pouaris.” Cậu liên kết với những lời cha của Raymond nói, tự phán đoán: “Chính là người đã tung tin có thể thay đổi chòm sao và gặp may mắn kia sao?” Aurore “ừm” một tiếng: “Ngày mai hẵng điều tra, để xem tối nay chị có thể thông linh với Raymond hay không?” Sau khi dùng bữa tối xong, vào đêm khuya, Aurore thấy thời gian cũng đã thích hợp, nên bắt đầu sắp xếp tế đàn. Lần này, cô vẫn khẩn cầu về phía bản thân, cho nên chỉ đặt một ngọn nến duy nhất, nhưng ngọn nến đó đã được thay thế bằng loại được làm bằng hoa văn màu sậm và các loại nguyên liệu khác. Sau khi thắp nến theo trình tự, Aurore thánh hoá con dao găm bạc để tạo ra một bức tường linh tính, sau đó nhỏ thuần lộ làm từ cỏ dạ hương và hoa nguyệt lượng lên ngọn lửa màu cam, kích khởi một làn sương mù. Thấy công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Aurore đưa mắt nhìn quyển sách trên tế đàn, lùi một bước, dùng tiếng Hermes cổ nói: “Tôi!” Cùng với từ đơn này được thốt ra, ánh mắt cô trở nên sâu thẳm, giống như có một ngọn gió vô hình đang bao xung quanh. “Tôi lấy danh nghĩa của tôi để triệu hồi:” Đây là câu thứ hai cô thốt ra, đổi thành tiếng Hermes. Bởi vì cô không biết linh hồn của Raymond đang ở nơi nào, cho nên không thể trực tiếp thông linh, chỉ có thể dùng biện pháp triệu hồi thử một chút, mà cô là người phi phàm hoang dại, không dám khẩn cầu với “Hắc Dạ Nữ Thần” phụ trách lĩnh vực này, chỉ có thể dựa vào bản thân mình nên xác suất thành công không được cao lắm, trừ phi linh hôn của Raymond thực sự đang ở một nơi nào đó trong thôn Cordouan, khoảng cách rất gần. Aurore tiếp tục niệm chú: “Linh hồn đang lang thang ở thôn Cordouan; “Tên là Raymond Craig, giới tính nam; “Chủ nhân của cuốn bài tập này.” Ngọn lửa nến màu cam đột nhiên lay động, hấp thụ sương mù xung quanh, trở nên lớn hơn một chút. Ánh sáng của nó theo đó tạo thành từng gợn sóng, nhiễm một màu xanh nhạt. Trên trán Aurore đổ đầy mồ hôi, bắt đầu mượn sức mạnh từ rất nhiều vật liệu khác nhau. Trong tiếng gió rít gào, một bóng người xuất hiện trên ngọn lửa màu xanh u ám. Trong đôi mắt linh thị sớm đã mở ra của Lumen, bóng dang của người đang ở trong trạng thái nửa trong suốt, tóc nâu mắt nâu, dung mạo bình thường, chính là Raymond Craig. Cậu ta thực sự vẫn đang ở trong thôn. Lúc này, cơ thể Raymond phồng lên, khuôn mặt trắng bệch, khoé mắt còn đọng những giọt nước mắt màu máu. Điều này khiến Aurore ngẩn cả người. Sau khi tuần hoàn được khởi động lại, Raymond chỉ mới bị mất tích chứ chưa bị chết đuối, sao linh hồn của cậu ta lại trở nên như thế này? Cũng đúng, nếu cậu ta không bị chết đuối, sao có thể trở thành linh hồn? Điều này mâu thuẫn với nhau. Trong lúc nghi ngờ, Aurore mở miệng hỏi: “Raymond Craig, tại sao cậu lại mất tích?” Sắc mặt của Raymond đột nhiên trở nên dữ tợn, cậu ta hét lên sắc bén: “Bọn họ dìm chết tôi!”