Chương 72: Tế vũ

“Sức mạnh số mệnh!” Cùng với tiếng Hermes được thốt ra, Lumen đột nhiên cảm thấy ánh sáng bên trong tế đàn trở nên ảm đạm đi rất nhiều, ánh nến màu cam đung đưa dữ dội trong làn gió vô hình, sau đó bị nén lại chỉ còn lớn bằng một hạt tiêu. Cùng lúc đó, lồng ngực cậu bắt đầu nóng lên, đầu óc có chút mê muội, bên tai vang lên tiếng ong ong, giống như sắp nghe được thứ âm thanh đáng sợ từ xa xăm vô tận truyền đến lại gần mình. Lumen lấy lại sự bình tĩnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: Sự ô nhiễm bên trong cơ thể cậu đã bị phù hiệu màu xanh đen kia phong ấn, cho dù cậu xâm nhập minh tưởng, một khi đối mặt với tế vũ, cũng chỉ có thể khiến cho phù hiệu bụi gai đột nhiên hiện ra, tiêu tán một chút khí tức chứ không thể nào điều động được sức mạnh tương đương. Nghi thức hiện giờ có thể vượt qua được phong ấn và hấp thu “ban ân” sao? Trừ phi, chủ nhân của phù hiệu xanh đen, cũng chính là sự tồn tại vĩ đại kia đã ngầm đồng ý. Nghĩ đến thái độ chắc chắn của cô gái bí ẩn đó, trong lòng Lumen cảm thấy hơi kiên định, thậm chí nghi ngờ nghi thức này của mình còn có một phần yêu cầu sự cho phép của tồn tại vĩ đại đó. Về phần là bộ phận nào, trí thức về thần bí học của cậu vẫn chưa đủ nên không thể nào suy đoán được. Bởi vì đang trong quá trình nghi thức nên Lumen không dám trì hoãn, chỉ là những suy nghĩ trong đầu cứ quanh quẩn vài lần, cậu bắt đầu dùng tiếng Hermes cổ niệm câu thần chú tiếp theo: “Ngài là quá khứ, là hiện tại, cũng là tương lai; “Ngài là nguyên nhân, là kết quả, cũng là quá trình.” Từng câu từng chữ này cứ thế vang trong bên trong tế đàn được phong bế kín mít, cho dù là sàn nhà hay dụng cụ đều vặn vẹo có thể nhìn thấy rõ ràng, giống như có vô số dị vật sắp được chui ra, chui vào trong phế tích mộng cảnh này. Vù! Một cơn gió màu đen xuất hiện từ trong không khí, vờn xung quanh Lumen, ngọn lửa nến được nén lại chỉ bằng kích thước của một hạt tiêu kia, mở rộng từng chút một, nhuộm một màu trắng bạc mang theo theo sắc đen. Lumen lại nghe thấy giọng nói khiến cậu cảm thấy cận kề cái chết và mất kiểm soát kia một lần nữa, nhưng một làn sương mù màu xám gợn sóng kia không biết đã xuất hiện ở trong tế đàn từ lúc nào, tất cả đều tập trung bên cạnh cậu. Điều này khiến cậu cảm thấy giống như rơi vào giữa hai tình huống minh tưởng chiều sâu cùng nhìn thấy vũ đạo của “người sợi mì” trước đó, không đến mức gần chết, nhưng cũng không dễ chịu lắm, tựa như bị ù tai độ nặng, choáng váng đầu óc, ghê tởm và bực bội ở một mức độ nhất định nào đó, tinh thần cũng xuất hiện sự hỗn loạn không nhỏ. Lumen miễn cưỡng kiểm soát bản thân, tiếp tục nghi thức: “Tôi khẩn cầu ngài, “Khẩn cầu ngài ban ân, “Khẩn cầu ngài ban ân cho tôi có sức mạnh của một “Vũ đạo gia”. “Hoa tulip, loại thảo mộc thuộc về số mệnh, xin truyền lực lượng chú văn cho tôi.” “Hổ phách xám, loại thảo mộc thuộc về định mệnh kia, xin truyền lực lượng chú văn cho tôi.” Cùng với sự phát triển của nghi thức, chứng ù ai choáng đầu của Lumen càng ngày càng nghiêm trọng, dưới làn da bên ngoài giống như đang vô số con giun đang di chuyển. Cuối cùng cậu cũng đã đọc xong chú văn. Gần như cùng một lúc, ngọn nến màu bạc, trắng và đen lập tức ngưng tụ lại với nhau, hoá thành một chùm sáng chiếu rọi vào lồng ngực trái của cậu. Trong nháy mắt, một thứ chất lỏng hư ảo màu đen bạc chạy ra từ nơi đó, nhanh chóng bao vây Lumen ở bên trong, khiến cậu trông vừa tà dị vừa đáng sợ. Cậu chỉ cảm thấy mỗi một tấc da tấc thịt của mình đều giống như bị kim châm, cơ bắp và dây chằng hoàn toàn bị xé rách, âm thanh thần bí kia trở nên vô cùng rõ ràng, giống như trực tiếp vang lên trong đầu cậu. Lumen bị cơn đau đớn dữ dội nuốt chửng từng chút từng chút, thần trí trở nên mơ hồ. Toàn bộ mạch máu của cậu cũng theo đó trở nên nóng rực, như thể bị thiêu đốt từ trong ra ngoài. Tình huống này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với trạng thái cận kề với cái chết do minh tưởng chiều sâu mang lại trước đây. Cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi kiên trì, cố gắng hết sức khống chế tinh thần hỗn loạn của mình, không để bản thân hoàn toàn mất đi lý trí, còn những chuyện khác, cậu không thể quan tâm được nữa. Trong cuộc xâm nhập giống như cuồng phong và gió tó sóng lớn, cả người cậu trở nên choáng váng, không thể nào biết được thời gian đã trôi qua bao lâu. Cuối cùng, cơn đau đớn đáng sợ kia đã biến mất, Lumen giống như ngay lập tức trút bỏ gánh nặng hơn ngàn cân, hoặc là chui ra từ đáy nước, đột nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều. Cậu nhanh chóng lấy lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ngọn nến kia đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng vẫn lộ ra màu trắng bạc mang sắc đen như cũ. Lumen vừa mới khôi phục lại sự tỉnh táo, cậu lập tức tiến lên hai bước, đưa tay ra dập tắt ngọn nến tượng trưng cho mình kia, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Sau đó là ngọn nến tượng trưng cho thần linh kia. Sau khi từng bước từng bước chấm dứt nghi lễ và trong quá trình dỡ bỏ bức tường linh tính, cậu chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng mệt mỏi, cơ thể đau đớn không thôi, giống như vừa mới có một trận đại chiến với con quái vật nào đó. Chẳng bao lâu sau, bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, Lumen bắt đầu xem xét trạng thái của mình, phát hiện trong đầu có thêm không ít kiến thức mà không biết từ đâu đến. Điều này chủ yếu có ba phần: Một phần là làm thế nào để sử dụng nhuần nhuyễn giữa động tác vũ đạo, tiết tấu nhịp điều và linh tính của bản thân để điều động các sức mạnh xung quanh, cầu nguyện với sự tồn tại không xác định nào đó, đây là kiến thức cốt lõi của “Vũ đạo gia”, có nó, Lumen không những có thể khẩn cầu với vị số mệnh kia, mà trong tương lai, cậu còn có thể căn cứ vào thu hoạch khác nhau và tình hình khác nhau, tự mình sáng tạo một vũ đạo hiến tế mới để “lấy lòng” những tồn tại khác. Phần thứ hai và phần thứ ba là ví dụ thực tế của phần thứ nhất. Điều đầu tiên chính là thứ mà Lumen mong muốn có được nhất vào lúc này, cũng chính là vũ đạo thần bí do “người sợi mì” kia nhảy, nó trực tiếp chuyển vào trong đầu cậu, để cậu có thể học được ngay tại chỗ, chỉ là không thành thục lắm. Có vũ điệu hiến tế bí ẩn này, Lumen có thể tự mình kích hoạt phù hiệu bụi gai màu đen trên lồng ngực khi khám phá các tàn tích của cảnh trong mơ, áp chế hoặc làm suy yếu những con quái vật hùng hạnh ở đó. Phần thứ ba là một vũ đạo quỷ dị khác, nó không giống như đang hiến tế, càng giống với sự pha trộn giữa hiến tế và triệu hồi. Nhờ có nó, Lumen của thể thu hút một số sự vật xung quanh nào đó về phía mình, sau đó phải trả giá bằng máu tươi, để một trong số chúng bám vào người mình, do đó sử dụng một năng lực hoặc tính chất đắc biệt nào đó của nó. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Lumen nhất định phải thừa nhận được sự ký sinh này, mà sau khi một thứ gì đó ký sinh ở trên người mình, chắc chắn sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ, thậm chí chúng không muốn rời đi, như vậy sẽ phiền phức lớn. Cho nên Lumen cảm thấy, đối với những năng lực như “triệu hồi” kia, chỉ cần có là được rồi, trước khi biết những thứ gì sẽ xuất hiện, cố gắng không thử nghiệm, nó sẽ rất nguy hiểm. Tầm quan trọng của những tri thức thần bí sẽ được thể hiện vào những thời điểm này, Lumen rất cần những thứ như “Sách minh hoạ sinh vật thần bí” “Sách minh hoạ linh giới sinh vật” này nọ, nhưng đáng tiếc, ngay cả “Vu sư” - người lấy được tri thức toàn diện cũng không thể nào hiểu biết được nhiều như vậy. Ngay sau đó, Lumen chuyển động cơ thể, phát hiện ra rằng tính mềm dẻo của bản thân thực sự đã được cải thiện rất nhiều. Mặc dù không thể đạt đến được cấp độ như “người sợi mì” - Một con quái vật biến dị đã đột biến các bộ phận, nhưng vẫn tốt hơn hầu hết người bình thường, có thể nhảy vĩ đạo hiến tế bí ẩn đó. Bốp, Lumen đá chấn ra phía sau, dễ dàng chạm vào sau gáy mình. Cậu hài lòng gật đầu, lặng lẽ lẩm bẩm một mình: “Không tệ, mình đã có thể thực hiện được rất nhiều động tác mà trước đây không thể làm được, khả năng chiến đấu của “Thợ săn” cũng vì thế mà trở nên mạnh hơn không ít.” Lumen thử nhảy một đoạn vũ đạo thần bí đó để thích ứng với cơ thể hiện tại của mình và thuần thục các động tác tương ứng, hy vọng có thể rút ngắn thời gian hoàn thành một đoạn vũ đạo. Lúc thì mạnh mẽ vang dội giống như đang chiến đấu, lúc lại nhẹ nhàng dịu dàng giống như đang thể hiện điều gì đó, nhưng cực kỳ có cảm giác tiết tấu. Sau một hồi nhảy nhót, linh tính của Lumen bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài, kết hợp với một số lực lượng siêu nhiên nào đó xung quanh cậu. Dần dần, những suy nghĩ của cậu bắt đầu tập trung, tinh thần trở nên tĩnh lặng, bước vào một trạng thái biến ảo và kỳ diệu nào đó. Điều này cho phép cậu có thể cảm nhận được tất cả những sự vật vi diệu xung quanh mình, giống như được mở linh thị. Đồng thời, dường như cậu còn được kết nối với một cổ sức mạnh vô hình trong cơ thể mình. Lồng ngực cậu lại nóng lên một lần nữa, âm thanh đáng sợ kia cũng loáng thoáng truyền đến nhưng không đủ rõ ràng. Phù… Lumen dừng vũ đạo, cởi bỏ cúc áo, nhìn xuống trước ngực mình. Phù hiệu bụi gai màu đen kia quả nhiên lại sáng lên, phù hiệu màu xanh đen kia cũng kích thích từng chút từng chút một. Tinh thần Lumen nhất thời trở nên hỗn loạn, nhưng không nghiêm trọng lắm, điều này hoàn toàn là hiệu quả mà cậu mong muốn đạt được nhất. Sau đó, cậu bắt đầu tính toán thời gian cụ thể bụi gia màu đen kia xuất hiện cho đến khi biến mất. Có lẽ khoảng chừng một phút. Sau khi cài cúc áo lại, Lumen lại thử một đoạn vũ đạo quỷ dị khác. Vũ đạo lúc thì điên cuồng giống như một kẻ điên đang biểu diễn nơi đó, lúc lại vặn vẹo, khó có thể diễn tả được thành lời. Trong quá trình nhảy, linh tính của Lumen lại toát ra tràn ngập một lần nữa, kết hợp với những lực lượng thiên nhiên xung quanh, nó “lan truyền” ra những nơi xa hơn. Đến một phần ba cuối cùng của vũ đạo, cậu đột nhiên cảm ứng được một thứ gì đó kỳ quái đang đến gần. Nơi cánh sổ thuỷ tinh tầng một đột nhiên hiện ra ba bóng dáng. Chúng nó lần lượt là quái vật không da, quái vật súng săn và quái vật miệng có ấn ký màu đen kia, nhưng bóng dáng của chúng đều vô cùng mơ hồ cực kỳ trong suốt, rõ ràng chỉ còn lại một số linh tính cùng chấp niệm. “Đây là đại hội lên án của những người bị hại sao?” Sau khi phát hiện ra mình đã “triệu hồi” được thứ gì, Lumen buồn cười lẩm bẩm một câu trong lòng. Lúc này, cậu chỉ cần lấy con dao bạc nghi thức trong lúc nhảy múa, khoét một lỗ hổng ở trên người để một chút máu chảy ra là có thể khiến một trong ba bóng dáng kia bám vào trên người mình, từ đó mượn dùng một số năng lực hoặc tính chất đặc biệt của bọn chúng. Tuy nhiên, Lumen chỉ muốn có thuật “ẩn thân” của con quái vật miệng kia, nhưng cậu không biết nếu để một con quái vật đã bị mình giết chết ký sinh ở trên người mình thì sẽ xảy ra chuyện gì, nên chỉ có thể cưỡng ép kìm nén cảm giác bốc đồng, kiên trì thực hiện xong vũ đạo quỷ dị kia. Khi nhảy đến vài động tác cuối cùng, không hiểu tại sao cậu lại nghe thấy từng đợt âm thanh mỏng manh yếu ớt. Giống như có rất nhiều người đang nói chuyện ở một nơi nào đó, bị cậu nghe thấy cách một vách tường, không nghe rõ cũng không gần. Khi Lumen cẩn thận phân biệt, cậu phát hiện hình như âm thanh này phát ra từ trong cơ thể mình, đến từ ô nhiễm bị phong ấn này. Khi động tác cuối cùng kết thúc, Lumen đứng đó, nghi hoặc nói: “Mình đã nghe được cái gì nhỉ?” Cậu bây giờ là một người nửa mù chữ trong lĩnh vực thần bí học, hoàn toàn không thể nghĩ ra được nơi phát ra âm thanh kia, chỉ có thể lựa chọn bỏ qua, dù sao cái này cũng không đáng sợ bằng sự ôn nhiễm trong người mình. Đợi đến khi những âm thanh mơ hồ đó hoàn toàn biến mất, Lumen, người đã thực hiện xong hai màn vũ đạo bí ẩn xác nhận rằng “Vũ đạo gia” còn có tác dụng tăng cường linh tính. Mặc dù hiện giờ cậu còn kém xa so với danh sách 9 nổi tiếng về linh tính, nhưng cũng đã thoát khỏi xiềng xích của “Thợ săn”. Cậu cảm thấy có lẽ mình đang ở mức trung bình cao. “Những thiếu sót đã được bù đắp rồi.” Đối với chuyện này, Lumen vô cùng vui vẻ. Cậu không muốn thừa nhận sức mạnh của “Vũ đạo gia”, sau khi gặp phải sự ô nhiễm tương ứng, cơ thể cũng sẽ dần dần xuất hiện những biến đổi bất thượng nào đó, dù sau cũng không thể ngăn cản được, chi bằng đừng nghĩ đến nó. Xoa xoa cái đầu mệt mỏi của mình, Lumen quyết định tối nay sẽ nghỉ ngơi, và trở lại thế giới hiện thực chờ con cú mèo kia.