Chương 73: Truy tìm

Lúc Lumen mở to mắt ra, linh tính của cậu đã được hồi phục, cơ thể cũng không còn đau nhức nữa. Cậu đột nhiên xoay người ngồi dậy, đi đến trước bàn, kéo bức rèm kia ra. Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, ánh trăng đỏ trên trời cao đã chếch về phía tây, mà trên cành cây du cách đó không xa, con cú mèo khổng lồ với đối mắt sáng ngời kia lại xuất hiện một lần nữa, đang nhìn về phía Lumen với tư thái ngạo nghễ. Lumen không sợ hãi cũng không tức giận, nở một nụ cười rạng rỡ. “Ngài lại đến nữa sao?” Cậu nhiệt tình chào đón, nhưng cho dù là động tác cơ thể hay biểu cảm trên khuôn mặt, đều khiến cho đối tượng được nói đến đột nhiên nảy sinh xúc động muốn đánh cậu một trận. Con cú mèo kia nhìn cậu chằm chằm vài giây, giang rộng đối cánh ra, bay về phía sâu trong bóng tối. Gần như cùng một lúc, Aurore bước ra khỏi phòng ngủ của mình, vặn nắm cửa, bước vào phòng của Lumen. “Thế nào?” Lumen vội vàng hỏi. Aurore gật đầu: ““Giấy trắng” đã đi theo sau rồi.” Đôi mắt màu xanh lam nhạt của cô đã sớm trở nên u ám, bên trong là những tán cây không ngừng lùi về phía sau và lớn lên. Cô lập tức lấu chiếc gương thuỷ ngân ra, đặt nó trên bàn của Lumen, sau đó dùng bột phấn màu trắng nhẹ để thi triển phép thuật phóng đại những gì mình chứng kiến lên mặt kính. Lumen thuận lợi nhìn thấy bóng dáng của con cú mèo kia đang lượn vòng xung quanh làng Cordouan vào ban đêm ở độ cao tương đối thấp, bay qua bay lại, giống như đang cắt đuôi những dấu vết theo dõi có thể tồn tạ, nhưng “Giấy trắng” là sinh vật linh giới, tốc độ khá nhanh nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Khoảng chừng một hai phút sau, con cú mèo kia bay vòng quanh quảng trường làng. Nó không còn do dự nữ, trực tiếp bao thẳng đến nghĩa trang bên cạnh giáo đường. “Tại sao lại là chỗ này?” Lumen không nhịn được cảm thán một câu. Lần trước khi hai chị em đến rình coi Michel Garrigou, “con thằn lằn” chui ra từ trong miệng của mục sư kia cuối cùng cũng mất dấu ở nghĩa trang, ra ra vào vào từ những ngôi mộ khác nhau. “Không thể nào nghĩa trang thường được sử dụng làm nơi ở và ẩn náu của những kẻ phản diện trong các cuốn tiểu thuyết, thiện thực cũng như vậy sao?” Lumen nghiêng đầu nhìn chị gái. Aurore cười nhạo một tiếng: “Em có biết cái gì gọi là lấy cảm hứng từ thực tế không?” “Cũng đúng…” Lumen tán thành cách giải thích sáng tạo của một nhà văn chuyên nghiệp. Lúc này, con cú mèo bay đến trên một ngôi mộ bình thường. Nó giống như phần lớn các ngôi mộ khác ở Intis, đều là đào một cái hố thật to ở trên mặt đất, cho quan tài vào, sau đó lấp đầy bùn đất, cuối cùng đặt một hai phiến đá, sau đó mới dựng một bia mộ. Nội dung phần trên chỉ là phóng đoán và tưởng tượng của Lumen, nhưng ít nhất từ vẻ bề ngoài, cậu không thể nhìn ra được ngôi mộ này có gì bất thường. Con cú mèo kia từ từ hạ độ cao và đáp xuống hai phiến đá bịt kín ngôi mộ kia. Với sự giúp đỡ của tầm mắt “Giấy trắng”, Aurore và Lumen phát hiện ra một số dấu vết khả nghi: Bia mộ tương ứng trống rỗng, không có bất cứ thứ gì cả; bề ngoài của phiến đá đáng lẽ ra phải bị cỏ dại làm bần thì lại sạch sẽ, giống như thường xuyên có người đến lau dọn. “Phần mộ này có vấn đề.” Aurore bình luận một câu. Cô ấy vừa dứt lời thì hai phiến đá bịt kín ngôi mộ kia lại đột nhiên rơi xuống. Không, không phải rơi xuống, chính là gần với khái niệm mở ra hơn. Chúng nó dần dần mở ra về phía bên trong giống như mở cánh cửa, để lộ một khoảng không gian u tối và những bậc thang bằng đá đi sâu vào trong. “Ôi trời!” Lumen kinh ngạc, đồng thời “tán thưởng” một câu: “Thật rộng rãi!” Nơi này hoàn toàn khác biệt so với những ngôi mộ bình thường mà cậu tưởng tượng, giống như một lăng tẩm hơn, một không gian đủ rộng cho lăng tẩm. “Cordouan thế mà còn một nơi như thế này…” Auore lúc đầu còn cảm thấy mình đã ở nơi này sáu năm trời, đã hiểu rất rõ từng ngọn cây ngọn cỏ ở thôn Cordauan này, kết quả, khoảng thời gian này cô mới phát hiện ra rằng nơi này càng ngày càng xa lạ, cũng càng ngày càng quỷ dị. Lúc hai chị em đang trò chuyện, con cú mèo kia đã bay theo mép cầu thang vào sâu bên trong “lăng tẩm”. Không gian tương ứng trong lòng đất cũng không khoa trương, “Giấy trắng” vừa mới đi xuống cầu thang đã nhìn thấy toàn bộ ngôi mộ. Ngôi mộ kích thước khoảng bằng căn nhà bếp của nhà Lumen, ở giữa đặt một chiếc quan tài màu đen. Chiếc quan tài kia không đóng nắp, cái nắp đặt ở bên cạnh và nằm trên mặt đất. Con cú mèo kia vỗ cánh bay đến, đáp xuống bên mép quan tài, đứng ở nơi đó. “Là Vu sư đã chết kia?” Tinh thần của Lumen lập tức trở nên căng thẳng. Aurore “ừm” một tiếng, ra lệnh cho “Giấy trắng” đến gần nơi đó một chút, nhìn vào nên trong quan tài từ xa. Gần như cùng một lúc, Lumen phát hiện còn có một bóng người lờ mờ đứng trong góc ngôi mộ. Ngay khi cậu đang định nhắc nhở chị gái xem người đó rốt cuộc là ai, thì “Giấy trắng” đã chiếu “tầm mắt” vào trong chiếc quan tài đang rộng mở. Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, chiếc gương thuỷ ngân trước mặt hai người giống như nổ tung mà nứt toác ra, Aurore cũng hét lên một tiếng đau đớn thảm thiết. Lumen vội vàng quay đầu lại nhìn chị gái, chỉ thây cô ấy đã nhắm chặt hai mắt, từng giọt từng giọt nước mắt màu máu chảy xuống, cơ thịt trên má không ngừng co giật giống như đã bị mất kiểm soát, như thể sắp nứt ra một vết nứt. Không đợi nhà thần bí học nửa mù chữ có bất cứ phản ứng gì, Aurore đã tự mình lấy ra một cây huân hương, lục lọi dùng diêm đốt nó lên. Hương vị gợn sóng tràn ngập khắp nơi, xa xăm nhàn nhạt khiến cả thể xác và tinh thần người khác đều trở nên yên tĩnh. Sắc mặt dị thường của Aurore dần dần bình ổn, cuối cùng, cô thở dài một hơi thật sâu, dùng chiếc khăn tay mang theo bên mình lau đi huyết lệ. “Chị không sao đấy chứ?” Lumen thân thiết hỏi. Aurore nhanh chóng nhắm mắt lại, không mở ra: “Không có vấn đề gì nghiêm trọng, đợi lát nữa ngủ bù một giấc, hai mắt có lẽ sẽ khôi phục, thực sự phải cảm ơn sự yếu ớt của “Giấy trắng”, đôi khi nhược điểm cũng chính là ưu điểm.” Cô rất may mắn. “Hả?” Lumen không hiểu. Aurore nở một nụ cười tự giễu: “Nói một cách đơn giản chính là đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, nhưng “Giấy trắng” vô cùng yếu ớt, chỉ mới nhìn một chút, thậm chí còn chưa nhìn đến đã bị thương nghiêm trọng, lùi về linh giới, điều này làm cho sức ảnh hưởng đến chị cũng nhỏ hơn rất nhiều, nếu không lúc nãy có thể sẽ không dễ dàng kiểm soát như vậy đâu, có lẽ sẽ rất rắc rối.” Thế giới thần bí học thực sự rất nguy hiểm… Lumen đã nhận thức được rõ ràng cái gì gọi là “Không nhìn những thứ không nên nhìn”. Cậu chờ đến khi trạng thái của chị gái khôi phục một chút mới hỏi: “ “Giấy trắng” đã nhìn thấy cái gì? Tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” “Chỉ thấy một ánh sáng màu đen.” Aurore không dám nhớ lại: “Về phần những thứ chỉ cần nhìn thấy có thể gây ra thương tổn thì có quá nhiều, có lẽ là một thứ gì đó để lộ thần tính, cũng có thể là một kiểu sinh vật thần thoại có danh sách cao, có thể là thứ gì đó bị nguyền rủa hoặc ác ý…” “Một kiểu sinh vật thần thoại?” Trước đây Lumen chưa bao giờ nghe thấy danh từ này. Aurore thuận miệng giải thích một câu: “Bản chất con đường của thần chính là chuyển biến người phi phàm về phía thần linh, đến danh sách 4, chúng ta là có thể có được hình thái sinh vật thần thoại của mình, nhưng nó không hoàn chính, mà những người nằm dưới danh sách 4 chỉ có thể nhìn thấy hình thái này là đã bị thương tổn, thậm chí có thể trực tiếp mất khống chế.” Thánh giả lợi hại như vậy sao? Bọn họ và những người phi phàm dưới danh sách 4 giống như hai loại sinh vật... Chẳng trách những người đạt đến danh sách 4 có thể coi là bán thần… Lumen ngay lập tức hiểu rõ trước đó mình ngu ngốc như thế nào, thế mà cảm thấy danh xưng danh sách bán thần này cùng với người phi phàm bên dưới, về mặt bản chất cũng chẳng có gì khác biệt. Cậu chuyển nói: “Aurore, khi “Giấy trắng” đến gần quan tài, em hình như nhìn thấy có một bóng người trong góc mộ, nhưng em không biết người nọ là ai, trông như thế nào và mặc quần áo gì.” “Còn một người ở đó?” Aurore hơi kinh ngạc. Lumen gật đầu: “Cho nên, trong quan tài kia là Vu sư đã chết đi hay là người trong góc kia?” “Chị cảm thấy chính là người trong quan tài.” Aurore nhắm chặt hai mắt, cân nhắc một chút rồi nói: “Người trong góc kia có lẽ là con rối của hắn, hoặc là thủ hạ, cũng có thể là người phi phàm khác, hắn đã khống chế thi thể của Vu sư.” Lumen “ừm” một tiếng: “Vấn đề của Vu sư quả nhiên vẫn chưa thể giải quyết hoàn toàn, có lẽ đây chính là ngọn nguồn của những dần dần bất thường của Cordauan.” Thu hoạch này vừa khiến cậu vui mừng vừa phiền não. Vui mừng chính là cuộc điều tra đã có một bước triến tiển rất lớn, phiền não chính là chỉ cần nhìn thấy thi thể của Vu sư đã bị thương tổn, thậm chí xác suất mất kiểm soát cũng rất cao, vậy thì làm thế nào mới có thể đến ngôi mộ kia để xác nhận và mở ra những bước hành động tiếp theo? Rõ ràng Aurore cũng nghĩ đến điểm này: “Tạm thời khoan hẵng đến lăng mộ, hãy đặt trọng tâm vào tầng ngầm của giáo đường trước, ở đó có lẽ sẽ thu hoạch được manh mối quan trọng có thể trợ giúp giải quyết vấn đề ở ngôi mộ.” “Vâng.” Trước đó Lumen đã quyết định sau khi trời sáng sẽ đến tìm ba người xứ khác kia bàn bạc chuyện thăm dò tầng ngầm của giáo đường. Nghe thấy câu trả lời của cậu, Aurore bổ sung thêm một câu: “Nếu như chị hoàn toàn khôi phục lại, chị cũng sẽ đi đến tầng ngầm của giáo đường cùng với em.” Lumen do dự vài giây, sau đó đồng ý. Những lúc như thế này phải tập trung toàn bộ lực lượng mới có thể nhìn thấy hy vọng. Aurore vẫn nhắm mắt lại, chuyển chủ đề: “Có vẻ như nghi thức kia của em đã thành công rồi, cảm giác như thế nào?” Lumen kể lại toàn bộ quá trình của nghi thức và thu hoạch của mình cho chị gái nghe, chỉ là không đề cập đến miêu tả cụ thể của vị tồn tại kia, cuối cùng nói: “Lúc nhận ban ân suýt chút nữa đã mất kiểm soát, nhưng đó đã ổn, cơ thể cũng không xuất hiện bất cứ thay đổi bất thường nào, có thể là do danh sách quá thấp.” Aurore nhắm mắt lại, khẽ nở một nụ cười: “Vũ đạo có thể triệu hồi những sinh vật dị thường xung quanh và để một trong số chúng ký sinh trên người mình rất thú vị… “Điều này khiến chị nhớ đến năng lực trong một số truyền thuyết ở cố hương mình - “Thần Đả”.” “Hả?” Lumen không thể hiểu được. Aurore mỉm cười: “Chính là mời các sinh vật bán thần ký sinh vào người mình, lợi dụng năng lực chiến đấu của bọn họ.” “Có phải điều đó cần một tinh thần, linh hồn và cơ thể rất khoẻ mạnh không?” Lumen suy đoán. Aurore không tiếp tục chủ đề này nữa, mà dặn dò em trai: “Đỡ chị về phòng, chị muốn nghỉ ngơi một chút.” Lumen đỡ chị dậy, vừa đi về phía phòng ngủ của cô vừa thuận miệng hỏi: “Trong nghi thức kia, em cảm thấy có một điều rất kỳ quái chính là, em đã rút được một chút sức mạnh từ trong phong ấn mà chưa nhận được sự cho phép của chủ nhân phù hiệu màu xanh đen kia, chẳng lẽ hắn vẫn luôn theo dõi sát sao em? Không thể nào đúng không? Nào có ai rảnh rỗi như vậy?” Aurore suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đã nói với chị rằng cách miêu tả tôn danh mà cô gái thần bí kia đưa cho em vô cùng mơ hồ, không được chuẩn xác lắm, để tránh thu hút sự chú ý kia của người tương ứng kia. “Liệu có khả năng rằng chủ nhân của phù hiệu màu xanh đen kia và sự tồn tại tương ứng của bụi gai đen kia có quyền hạn chồng chéo nào đó không? Ví dụ như, em đã đề cập đến từ “số mệnh”, và cả hai người kia đều có một số quyền lực trong lĩnh vực vận mệnh này, cho nên, khi em đọc tôn danh mơ hồ kia, một phần của nó không chỉ chỉ vào sự tồn tại tương ứng của bụi gai màu đen kia, mà còn chỉ chủ nhân của phù hiệu màu xanh đen. “Trong tình huống bình thường, bởi vì không đầy đủ và không chuẩn xác, nên điều này cũng không có bất cứ tác dụng nào, nhưng lúc nãy khi ở trong tế đàn, em vừa mới có phù hiệu tương ứng, sức mạnh và hơi thở. Vì thế, một khi bị kích thích, chúng sẽ có những phản ứng nhất định, sau đó vị tồn tại kia cũng đã phát hiện ra hành động của em, mà em được cô gái thần bí kia dẫn đường, rất dễ nhận được sự cho phép.” “Bằng cách này, chờ đến khi em đọc xong toàn bộ tôn danh và chỉ ra sự ô nhiễm trong cơ thể mình thì sẽ không có bất cứ trở ngại nào trong việc rút ra một chút súc mạnh, “cánh cửa sau” đã được mở ra. “Đúng là một bản thiết kế nghi thức kỳ ảo… Vừa nhìn đã là cao thủ sửa BUG.” “Vậy à” Lumen bừng tỉnh đại ngộ.