Chương 74: Câm điếc

Bởi vì chị gái cần phải nghỉ ngơi, nên Lumen không thể nào học thêm từ đơn tiếng Hermes và tiếng Hermes cổ nào được, chỉ có thể củng cố lại những gì mình đã học được trước. Vào khoảng mười giờ, cậu mới ra ngoài, đi thẳng đến Quán rượu cũ. Đầu tiên, cậu muốn nhìn xem sau khi mình đã trở thành “Vũ đạo gia”, liệu cô gái thần bí kia có xuất hiện và cung cấp một số kiến thức không? Hai là, ba người xứ khác Leah kia đang ở đó, sau khi trải qua những gì đã xảy ra ngày hôm qua, chưa chắc hôm nay bọn họ đã ra ngoài. Sau khi bước vào quán rượu cũ, Lumen nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, hơi thất vọng khi nhìn thấy vị trí mà cô gái kia thường xuyên ngồi lại trống rỗng, không có bóng người. Cậu thở ra một hơi, cất bước đi về phía quầy bar, dự định hỏi xem ba người xứ khác kia có ở đây hay không? Lúc này, ông chủ quán bar Morris Besne hình như vừa mới ngủ dậy chưa được bao lâu, tinh thần rõ ràng không được phấn chấn lắm, mang theo chiếc mũi đỏ bừng, đang trao đổi gì đó với khách hàng ở trước quầy bar. Vị khách kia vô cùng kích động, khua tay múa chân, phát ra âm thanh ưm ưm a a, nhưng lại không thể thốt ra thành câu. Câm điếc? Lumen tò mò đi đến gần, phát hiện ra vị khách hàng kia không phải là một trong hai người câm điếc vốn dĩ ở trong làng, mà là Jean Mori, chồng của Sybil Berry. Sybil còn là tình nhân của mục sư Guillaume Besne, chị gái của người chăn cừu Pierre Berry, là một trong những thành viên của nhóm nhỏ đó. Jean Mori không phải là người câm điếc mà! Lumen nghi hoặc đánh giá người đàn ông trung niên kia. Mái tóc đen của ông ta rối bù, bộ râu trên mặt không được cạo sạch sẽ, trong ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và sợ hãi. Khách với trạng thái ủ rũ thường ngày, bây giờ ông ta vô cùng kích động, không ngừng khua tay múa chân, ưm ưm a a muốn nói chuyện gì đó với ông chủ của quán bar. Lumen vừa thầm nghĩ kỳ quái vừa đi đến trước quầy bar, mỉm cười gõ vào mặt bàn: “Này, có chuyện gì vậy?” “Morris, ông bán rượu cho phải không? Ông xem ông ấy tức giận đến mức không thể nói nên lời rồi kìa.” “Chuyện này đâu liên quan gì đến tôi?” Morris Besne nhanh chóng phủi sạch trách nhiệm: “Tự ông ta câm mà.” Jean Mori ngừng lại, đưa mắt nhìn Lumen một cái, sau đó lại khôi phục trạng thái u ám ban đầu kia. Ông ta chợt xoay người lại, bước ra ngoài Quán rượu cũ. Chờ đến khi ông ta biến mất ở cửa, Lumen mới nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì với ông ta vậy?” Morris Besne nhìn ra bên ngoài, cũng nhỏ giọng nói: “Nghe nói tối hôm qua ông ta bắt gặp Sybil và mục sư đang làm chuyện đó ở trên giường, nên ông ta tức giận đến mức trở nên câm điếc, hôm nay tìm người khoa chân múa tay kể lại chuyện này ở khắp nơi, nhưng cũng không dám đi đến Darliege cáo trạng mục sư, đúng là một gã nhu nhược, xứng đáng!” Nghe vậy, Lumen vừa khó hiểu vừa khiếp sợ. Nếu cậu nhớ không nhầm, Jean Mori đã biết vợ của mình là Sybil có mối quan hệ như thế với mục sư, và đã duy trì được một thời gian dài, hơn nữa cũng không hy vọng Sybil lại cặp kè với người đàn ông khác, thì làm sao ông ta có thể vì một chuyện nhỏ đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước mà tức giận đến mức câm điếc được? Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề! Hơn nữa, trong tuần hoàn trước, không có chuyện Jean Mori tức đến mức trở nên câm điếc xảy ra, nếu không Lumen làm sao có thể không biết được? Trong thôn Cordouan, đây là một tin tức hạng nhất, tốc độ lan truyền của nó cực kỳ nhanh chóng. Chẳng lẽ là bởi vì chúng mình đã bắt đầu thực hiện nhiều cuộc điều tra khác nhau, mang đến đủ loại nhiễu xáo trộn tương ứng và khiến Jean Mori gặp phải những chuyện mà đáng lẽ không gặp phải? Lumen vừa suy đoán nguyên nhân vừa bày ra vẻ mặt phấn khích: “Vậy sao?” “Tôi phải đi hỏi ông ấy cho rõ mới được!” Đối với hành động tham gia náo nhiệt của cậu, ông chủ quán bar Morris Besne tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ, thậm chí còn thấy đáng ra phải nên như thế! Ông ta cười mắng: “Thằng nhóc khốn khiếp, làm tốt chuyện của mình đi, không cần phải đi kích thích người đáng thương kia. “Hơn nữa, ông ta cũng đã câm điếc rồi, còn không biết viết chữ nữa, làm sao có thể kể lại cho cậu những gì đã xảy ra?” Lumen cười ha ha nói: “Chẳng lẽ ông ta không thể dùng tay ra hiệu được sao?” Cậu lập tức giơ hai tay lên, siết chặt lòng bàn tay trái thành nắm đấm, chạm nhẹ vào lòng bàn tay phải một cái. Ở khu vực Daliege, thậm chí là phía nam Intis, đây là một trong những cử chỉ ra hiệu phổ biến, ý là chuyện đó giữa nam và nữ. Morris Besne tức giận mắng: “Hy vọng cậu vẫn còn có một chút lương thiện cuối cùng, đừng đùa dai với người đáng thương kia nữa.” “Đừng lo, tôi chỉ muốn “nghe” chuyện một chút thôi.” Lumen xua tay, chạy ra khỏi Quán rượu cũ, đi tìm Jean Mori. Nhưng không biết tên kia đã đi đâu rồi, cũng không còn khoa tay múa chân với các dân làng nữa, Lumen tìm kiếm khắp Cordouan nhưng cũng không tìm thấy tung tích của ông ta. Cuối cùng, cậu đi đến nhà Jean Mori. Trước cánh cổng lớn, Sybil Berry trong bộ váy trắng xám đang xử lý mấy củ khoai tây hỏng. “Có chuyện gì sao?” Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn về phía Lumen. Cô ta rất giống với Pierre Berry, đều có đôi mắt màu xanh lam, mái tóc đen dài mượt mà buông xoã sau lưng chứ không búi cao lên giống như những người phụ nữ đã có gia đình khác. Lumen thản nhiên trả lời: “Tôi đi tìm Jean Mori?” Sybil với đôi má tương đối phúng phính, ngũ quan pha lẫn vẻ dịu dàng dửng dưng trả lời: “Ông ta không ở nhà.” “Vậy chị biết ông ấy đi đâu không?” Lumen truy hỏi. Sybil bình tĩnh nói: “Tối hôm qua chúng tôi đã cãi nhau một trận, có lẽ ông ta đã rời khỏi Cordouan rồi, trong khoảng thời gian ngắn không muốn trở về.” Nghe vậy, hai hàng chân mày Lumen nhảy dựng lên, cảm giác có chuyện gì đó không tốt đã xảy ra. Rõ ràng, Jean Mori không thể nào rời khỏi làng Cordouan được, điều đó sẽ kích động vòng tuần hoàn và khỏi động lại một lần nữa! Trong khi những suy nghĩ trong đầu đang thay đổi nhanh chóng, Lumen nở một nụ cười: “Tại sao hai người lại cãi nhau vậy? Nghe nói giữa chị và mục sư…” Cậu không dùng ngôn ngữ để miêu tả, mà dùng nắm đấm tay trái chạm vào lòng bàn tay phải. Sắc mặt của Sybil trở nên lạnh lùng, trầm giọng mắng: “Cút!” “Cút ra khỏi cửa cho tôi!” Lumen “chậc chậc” một tiếng, thuận thế rời khỏi nhà Jean Mori. Vừa mới đi được một đoạn, nụ cười trên mặt cậu ngay lập tức biến mất. Thực ra không phải cậu muốn hỏi về chuyện yêu đương vụng trộm giữa Sybil và mục sư, ngay cả dáng vẻ mờ mờ ám ám giữa mục sư và phu nhân Pouaris cậu cũng đã nhìn thấy rõ ràng, còn có cái gì mà hỏi nữa? Nhưng nếu không hỏi thì sẽ không phù hợp với hình tượng của cậu trong mắt dân làng, thậm chí còn đến tận cửa “hỏi thăm”, nếu không chọc giận nữ chủ nhân thì vẫn còn là đại vương đùa dai trong làng Cordouan nữa sao? Cho nên, Lumen không thể không hỏi, nếu không có thể sẽ bị nghi ngờ. Đôi khi một số hình tượng cố định của một nhân vật nào đó rất hữu dụng, thỉnh thoảng sẽ mang đến phiền phức. Kết hợp với phong cách làm việc và tình báo mà mình nắm giữ được, Lumen nghi ngờ Jean Mori không phải vì bắt gặp màn yêu đương vụng trộm mới trở nên câm điếc, mà là phát hiện ra một chuyện khác. Rất có thể ông ta đã bị đầu độc đến câm điếc. Mình phải nhanh chóng tìm ra được người đó, nếu ông ta cứ chạy khắp nơi tìm người tố cáo như vậy, rất có thể sẽ trực tiếp chết đi giống như người trước, không, có lẽ ông ta đã biến mất rồi, Lumen càng nghĩ càng cảm thấy hơn nửa rằng Jean Mori đã xảy ra chuyện. Người dân đi đến Darliege mật báo kia đã ngã chết một cách khó hiểu! Ngay khi Lumen đang nỗ lực đến cùng để tìm được Jean Mori thì lại bắt gặp Ryan, Leah và Valentine đang “đi dạo” trong thôn. Trên người bọn họ vẫn mặc quần áo giống như trước đó. “Chào buổi sáng, các cây bắp cải của tôi.” Lumen mỉm cười đi qua. Hai bên vừa đến gần, cậu lập tức nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm qua không có chuyện gì đúng không?” Leah mỉm cười trả lời: “Hình như vị phu nhân kia không muốn truy cứu, cũng không thấy xuất hiện.” Quả nhiên là vậy, Lumen nhìn xung quanh một vòng, thấy xung quanh không có người, cậu mới nói với ba người điều tra của phía bên chính phủ về suy đoán của chị gái mình về thân phận của Pulitzer và con đường của phu nhân Pouaris. Nghe thấy điều này, sắc mặt của Valentine cực kỳ khó coi, nhưng Leah lại có vẻ phấn khích. Ryan nhớ lại nói: “Ở Darliege có khá ít ma nữ xuất hiện, chúng tôi có không đủ thông tin tình báo về phương diện này, nhưng những người bên trên có lẽ sẽ hiểu rõ, lát nữa tôi sẽ gửi một bức điện báo giải thích rõ ràng tình huống của phu nhân Pouaris, chỉ nhắc đến trong phòng của phu nhân Pouaris có bức ảnh của Pulitzer, và trong gia tộc Roqueforts không có người Pouaris này.” Thấy vẻ mặt thắc mắc “Tại sao bên trên lại hiểu rõ?” của Lumen, Ryan bổ sung thêm một câu: “Ở Intis này, những chuyện liên quan đến ma nữ thường xuyên xảy ra.” Cho nên “người bạn qua thư” của chị gái kia đã ở Intis? Lumen gật đầu, chuyển chủ đề nói. “Nhìn vào tình hình trước mắt, hình như phu nhân Pouaris không có liên quan gì đến tuần hoàn, hơn nữa, có vẻ như bà ta cũng đã có một số phát hiện nhất định về tuần hoàn, đó lẽ đây cũng chính là nguyên nhân bà ta không truy cứu chuyện chúng ta vào điều tra toà nhà. “Liệu chúng ta có thể liên thủ với bà ta ở một mức độ nào đó không?” Valentine lập tức buột miệng: “Làm sao có thể hợp tác với một kẻ xấu xa, dơ bẩn và còn đáng sợ hơn cả ma quỷ như vậy được chứ?” Lumen thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt lập tức chuyển hướng về phía Ryan và Leah. Thấy bọn họ cũng có chút do dự, cậu thành thật và dụ dỗ nói: “Chỉ hợp tác ở một mức độ nào đó, chỉ ở trong vòng tuần hoàn thôi. “Chờ đến khi vòng tuần hoàn này được loại bỏ, các anh muốn đối phó với bà ta như thế nào thì đối phó! “Về chuyện này, các anh thậm chí còn có thể trực tiếp nói với bà ta, tôi tin rằng bà ta có thể thấu hiểu và chấp nhận.” Ryan suy nghĩ vài giây, vỗ vào bả vai Valentine rồi nói với Lumen: “Thực qua, điều quan trọng nhất bây giờ chính là phá vỡ vòng tuần hoàn này, nhưng chúng ta vẫn chưa thể xác định được thái độ của vị phu nhân kia, nên không dám trực tiếp đến tận nhà tìm bà ta, chỉ e đành phải làm phiền anh và chị gái của anh đi trao đổi và thương lượng rồi.” “Được.” Lumen lập tức đồng ý. Cậu dự định sẽ đi một mình. Sau khi phát hiện ra phu nhân Pouaris có lẽ có một thứ tình cảm dị dạng, không bình thường với chị gái nhà mình, cậu cũng không muốn để chị gái ở một mình với bà ta. Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, Valentine vẫn luôn giữ thái độ nghiêm túc, không đồng ý cũng không phản đối. Lumen lại nhìn quanh một vòng: “Còn có ba manh mối nữa.” Cậu lại giải thích chi tiết chuyện của Raymond, Jean Mori và con cú mèo bay vào “ngôi mộ” kia một lần nữa. Điều này khiến Leah nghe mà ngạc nhiên không thôi: “Sao các anh có thể cho ra được nhiều manh mối như vậy chứ?” Cô còn đang nghi ngờ có phải người này hoặc chị gái của cậu ta cũng có vấn đề không, cho nên xung quanh mới đầy rẫy những điều bất thường, manh mối cho khắp mọi nơi. Ai mới là điều tra viên chuyên nghiệp đây? Sao chúng tôi không phát hiện ra? “Ai bảo các anh không giữ được ký ức của hai lần tuần hoàn trước đó chứ?” Lumen mỉm cười xua tay. Leah gật đầu, đã chấp nhận lời giải thích này. Ryan suy xét vài giây, trầm giọng nói: “Vậy chúng ta nhanh chóng mở một cuộc điều tra đối với giáo đường trong lòng đất đi. “Ừm, có lẽ nơi đó sẽ rất nguy hiểm, anh cứ tiếp xúc với phu nhân Pouaris trước đi, nếu có bà ta tham gia vào, cơ hội nắm chắc sẽ lớn hơn rất nhiều.”