Chương 84: Đoản đao

Dựa vào quái vật lửa, quái vật ba mặt phải đối mặt với biểu hiện của mình, Lumen chia những con quái vật trong đống đổ nát của những giấc mộng thành ba cấp độ: Những người thấp nhất chỉ còn lại bản năng, một khi nhìn thấy cậu sẽ cố gắng tấn công, mà đợi cho đến khi cậu kích thích hoặc một nửa kích thích phù hiệu gai màu đen trên ngực, tất cả đều chọn để thần phục hoàn toàn, tùy ý xâm lược; Đẳng cấp cao hơn một chút, trước khi cậu không kích thích nửa phù hiệu gai đen, cũng sẽ săn bắn cậu, chờ đến khi cậu hoàn thành điệu tế vũ, đã rất có linh tính lựa chọn chạy trốn, có điều, vượt qua phạm vi năm mét, chúng sẽ không cảm ứng được phù hiệu gai đen tồn tại, vừa rồi quái vật lửa hẳn là chỉ còn sót lại sợ hãi, đem hơi thở ô nhiễm bên trong cơ thể phong ấn đến mức độ ngang hàng với khí tức của Lumen mới có thể tiếp tục tránh né; Đến một mức độ nhất định thì không cần Lumen tự kích thích hoặc nửa kích thích phù hiệu gai đen trên ngực, cũng không cần khoảng cách giữa hai bên trong vòng năm mét, có thể trực tiếp nhận ra "đặc thù" của mình, biểu hiện sợ hãi rõ ràng. Ngoài ba cái này còn có tầng thứ khác hay không, Lumen cảm thấy hẳn là có, ít thì một cái, nhiều thì ba cái, ví dụ, đối mặt với phù hiệu gai đen đã được kích thích một nửa lại không cảm thấy sợ hãi chạy trốn mà đứng tại chỗ, tiếp tục công kích chống lại sự suy yếu, ví dụ là vị cao đến mức không phản ứng với phù hiệu gai đen kia… Vì vậy, một mặt Lumen vui mừng vì cậu có thể dọa ngược lại quái vật ba mặt, dường như có thể đi ngang trong đống đổ nát của giấc mộng, mặt khác thì vẫn không dám có một chút sơ suất. Không nói đến khả năng có thể còn những thứ kinh khủng cao hơn quái vật ba mặt, chỉ riêng quái vật lửa, dựa vào năng lực tấn công tầm xa cường đại, cũng có thể hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi phù hiệu gai đen khi được kích thích một nửa, đốt cậu thành xác chết cháy. Với phán đoán như vậy, Lumen do dự một lát rồi lặn xuống sâu trong đống đổ nát của giấc mộng, dọc theo con đường của quái vật ba mặt, dự định ngày hôm nay sẽ chạm vào "ngọn núi" màu máu và tình trạng của khu vực xung quanh nó, để làm công việc thu thập thông tin tình báo trước đó cho những bí mật tiếp theo của việc giải quyết những mộng cảnh trong giấc mộng. Trên đường đi, cậu vẫn đi ở những nơi tương đối bí mật và không dễ dàng để phát hiện, cảnh giác với những con quái vật có thể đột nhiên nhảy ra. Không biết có phải vì quái vật ba mặt vừa đi ngang qua hay không, những con quái vật còn lại bị dọa rời khỏi vị trí ban đầu, một "bóng người" Lumen cũng không nhìn thấy, thuận lợi xuyên qua từng tòa kiến trúc sụp đổ cùng với đá vụn màu xám có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, đến chân "đỉnh núi" màu máu. Nơi này còn có một vòng tàn tích, nhưng không giống như các lớp bên ngoài, các tòa nhà ở đây không sụp đổ, nhưng dường như đã hoàn thành việc tái cấu trúc méo mó như cuộc sống của chính họ, chúng được kết nối với nhau như đang xây dựng một bức tường thành kỳ lạ được bao quanh bởi "bụi gai". "Tường thành" nhuộm màu nhàn nhạt, thiên nhiều về màu đen, màu này thuộc về cửa sổ của tòa nhà ban đầu, cửa ra vào lộn xộn được khảm trên bề mặt của nó, một vài cánh mở ra thì có thể nhìn thấy bàn ghế bị hỏng bên trong, còn một số đang đóng chặt như thể không còn cách nào động chạm được đến nó. Lumen nhìn lướt qua, nhìn lên "ngọn núi" màu máu đằng sau "tường thành". Đến khoảng cách này, ngay cả khi sương mù trên cao vẫn còn dày đặc, ánh sáng có thể xuyên qua còn khá là khá mỏng, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy các chi tiết của "ngọn núi". Nó được hình thành từ đá và đất xếp chồng lên nhau, cao không quá ba mươi mét, nhưng mang lại cảm giác cao chót vót, màu sắc bề mặt của nó rất không tự nhiên, cho dù đó là màu nâu đỏ của đá, hoặc màu nâu đỏ của đất, nhưng khi tất cả hòa trộn lại, thì lại khá kỳ lạ. "Dựa trên tiểu thuyết của Aurore và các tạp chí thần quái, những cái này có thể được nhuộm đỏ do máu con người." Lumen lặng lẽ nói, tầm nhìn càng ngày càng cao, ánh mắt nhìn về phía đỉnh "ngọn núi" nơi sương mù dày đặc che khuất. Đúng lúc này, giữa không trung giống như có một làn gió vô hình thổi qua, làm cho sương mù ở đó tiêu tan rất nhiều. Đỉnh của "ngọn núi" ngay lập tức được phản chiếu rõ ràng dưới đôi mắt của Lumen. Ở đó một "người khổng lồ" cao tầm 4-5 mét đang ngồi xếp bằng. "Hắn" trần truồng, trên cổ có ba cái đầu, một cái đầu quay về phía bên trái, tức giận, tham lam, thù địch và những cảm xúc khác tràn ngập lời nói, xấu xa, còn một cái đầu đối diện với phía trước thì biểu hiện sự méo mó, viết đầy sự đau đớn và hối hận, một cái đầu nhìn bên phải, khuôn mặt thánh thiện, đôi mắt chứa lòng thương xót. "Người khổng lồ" này có tổng cộng sáu cánh tay, kéo dài trên không trung ở các góc độ khác nhau ở hai bên, toàn thân "hắn" có chỗ thấp chỗ cao, bao gồm cả ba cái đầu, tất cả đều được ghép lại từ từng khối máu thịt, từng mảnh vỡ của các cơ quan, có thể nhìn thấy các vết nứt ở khắp mọi nơi, chảy mủ vàng ở khắp mọi nơi, đặc biệt là đối diện với đầu của Lumen, khóe mắt cũng có nước mắt màu máu trong suốt trượt xuống từng giọt. Vừa nhìn thấy "người khổng lồ" này, trong đầu Lumen lập tức "ông" một tiếng, bên tai lại nghe thấy âm thanh khủng bố từ vô cùng xa lại gần trước mắt. Đầu của cậu giống như bị dùng rìu đánh trực tiếp, những cơn đau dữ dội chiếm toàn bộ suy nghĩ của cậu, tước đi tất cả suy nghĩ của cậu. Bên ngoài thân thể, từng mạch máu hoặc thô hoặc mảnh lồi ra, đỏ đến như sắp bị điểm hỏa.. Đến khi Lumen "thức dậy" từ trạng thái sắp chết, cậu đã thấy mình cuộn tròn trên mặt đất, lăn qua lăn lại, dường như như vậy cũng không đủ để giải quyết nỗi đau trên cơ thể. Tầm mắt của cậu mờ đi, nhiễm màu máu, nhìn tất cả mọi thứ đều ở trong sương mù. Trong trạng thái này, Lumen cảm thấy ngay cả một con quái vật không da cũng có thể dễ dàng giết chết chính mình, nhưng cũng có thể là phù hiệu gai đen được kích thích hoàn toàn, khu vực này không có "người" dám vào. Và "người khổng lồ" trên đỉnh của "ngọn núi" màu máu không biết là không thể rời đi, hoặc cũng bị ảnh hưởng bởi phù hiệu gai đen, không phát động một cuộc tấn công nào vào Lumen đang mất tất cả sự kiểm soát. Sau một thời gian chậm lại, Lumen đứng dậy, chỉ thấy chiếc áo khoác màu tối đầy máu và mồ hôi của mình. "Cái gì vậy?" Cậu càng nghĩ càng sợ hãi. Chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, phù hiệu gai đen của cậu đã được kích thích hoàn toàn, toàn bộ cơ thể gần mất kiểm soát, so với khi khi đạt được sức mạnh của "Vũ đạo gia" còn nguy hiểm hơn. Bây giờ thậm chí cậu còn không dám nhớ lại hình dạng của "người khổng lồ", chỉ có thể dựa trên ấn tượng để suy luận: "Phiên bản cao cấp của quái vật ba mặt?” "Có ô nhiễm mạnh?” "Quả nhiên, Aurore nói rất đúng, những thứ không nên nhìn thì không thể nhìn thấy.” "Nó ngồi trên một ngọn núi màu máu, đây cũng là trung tâm của toàn bộ đống đổ nát trong giấc mộng, cũng có nghĩa là nó là một phần của bí mật giấc mộng?" " . ." Trong lúc suy nghĩ, Lumen kiềm chế nâng đầu lên, và nhìn vào sự thôi thúc trên đỉnh "ngọn núi". Nhìn lại một lần nữa thực sự sẽ chết! Cậu quyết định đầu tiên rút lui là, trở về thực tế để nghỉ ngơi, vào ban đêm sẽ lại khám phá một lần nữa. Vừa xoay người, lúc Lumen đang chuẩn bị rời khỏi con đường này thì đột nhiên nghe thấy tiếng "Đùng! Đùng! Đùng!". "Tình huống gì đây?" Cậu tò mò, định lẻn qua xem. Đương nhiên, cậu cũng không lỗ mãng như vậy, cậu đi gần với "bức tường", tìm một tòa nhà đã sụp đổ một nửa, đợi khôi phục lại linh tính một chút. Đợi một thời gian sau, Lumen lại nhảy lai đoạn tế vũ thần bí kia. Dường như cậu đang hóa thân thành vị linh mục bí ẩn tồn tại, có thể dùng vũ đạo để điều động sức mạnh tự nhiên xung quanh để lấy lòng. Đến khi cảm giác nóng rát trong ngực xuất hiện, Lumen dừng lại, đi về hướng có âm thanh “Đùng. Đùng. Đùng” lúc vừa rồi. Xoay quanh "ngọn núi" màu máu và "bức tường" đi nửa vòng, lại nhảy thêm một điệu nhảy thứ hai, cậu thấy được một tia lửa. Sau một cánh cửa gỗ nâu đỏ mở nửa trên "tường thành", ánh lửa màu cam lắc lư lộ ra. "Đùng! Đùng! Đùng!" Trên cửa sổ kính, hình ảnh trong nhà đang được phản chiếu toàn bộ, nó giống như con người, nhưng lại được ánh sáng tác động vào kéo ra có chút dài, nhỏ. Tại thời điểm này, "bóng người" kia đang giơ cao một cái gì đó hình búa, đập mạnh xuống. "Đùng!" Lại là một tiếng kim loại va chạm thanh thúy. "Thợ rèn? Trong đống đổ nát trong mộng cảnh còn có thợ rèn?" Lumen dựa kiến thức của mình suy đoán. Ỷ vào phù hiệu gai đen trên ngực vẫn chưa biến mất, cậu hóp lưng lại như mèo, chạy đến cửa sổ kính, nghiêng người nhìn vào bên trong. Mặc dù đôi mắt của Lumen vẫn chưa hồi phục hoàn toàn và phân biệt mọi thứ vẫn còn một chút không đủ rõ ràng, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể phân biệt được cảnh trong căn phòng này trên "tường thành": Ở khắp nơi, từng mảnh vụn vỡ của đồ dùng trong nhà nằm ngổn ngang, ở giữa là một bếp không có nửa trên, trong bếp đang cháy rực, bên trong được đặt một tấm sắt được ghép lại với nhau. Trên tấm sắt bày một đoản đao ngắn màu đen bạc, nó dài gấp đôi chủy thủ bình thường, bề mặt được bao phủ bởi một lớp hoa văn kỳ lạ, Lumen chỉ cần nhìn thoáng qua, đầu đã có chút quay cuồng. "Đùng!" "Bóng người" cầm búa kia giống y như một thợ rèn thành thạo, liên tục gõ vào thanh đoản đao. "Hắn" mặc một chiếc áo choàng màu đen, nửa mặt bên phía Lumen nhìn thấy thì xuất hiện dấu vết thối rữa, thậm chí một số nơi còn lộ ra cả xương trắng bên trong. Lại là một con quái vật khác? Nó đang làm tiếp những công việc của con người? Thanh đoản đao kia không bình thường, hơi tà dị, cũng không biết đây là vật phong ấn hay vũ khí phi thường? Trong đầu Lumen lại lóe lên một ý tưởng khác. Khoảng cách thẳng giữa cậu và "thợ rèn" hư thối không đến ba mét, nhưng dường như đối phương không cảm nhận được phù hiệu gai đen trên ngực cậu, vẫn "im lặng" đập đập lên thanh đoản đao kia. Lại nghĩ đến phù hiệu gai đen sắp biến mất, cả người Lumen lại rón ra rón rén ra khỏi khu vực cửa sổ. Cậu mới bước vài bước, cảm giác nóng rát trên ngực đã biến mất. Giây tiếp theo, sau lưng cậu lại truyền đến âm thanh kẽo kẹt. Lumen vội vã quay đầu lại, vừa lúc thấy cánh cửa gỗ màu nâu kia đã được mở hoàn toàn. "Thợ rèn" mặc áo choàng đen xuất hiện ở đó, trên khuôn mặt của hắn có đến bốn hoặc năm vết thương thối rữa có thể nhìn thấy cả xương, con mắt bên trái đã lồi ra một nửa, như thể đang treo vắt vẻo trên hốc mắt, chỉnh thể giống như một xác chết đã tồn tại được một thời gian. Tay phải hắn cầm búa, bên tay trái thì cầm thanh đoản đao màu đen bạc, hai con mắt đờ đẫn cùng một lúc phản chiếu hình ảnh của Lumen. "++!" Lumen không nhịn nổi mà mắng một tiếng. Trong nháy mắt này, cậu đã hiểu được tình huống hiện tại là như thế nào: Con quái vật "thợ rèn" vừa rồi rõ ràng bị ảnh hưởng bởi phù hiệu gai đen, cho nên mới "im lặng" tiếp tục đập đập lên thanh đoản đao, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Mà khi phù hiệu gai đen biến mất, ngay lập tức “hắn” lấy vũ khí, đi ra săn bắt mình. Thực sự là gian trá!