Chương 85: Săn bắt

Sau khi Lumen xác nhận được tình huống bản thân đang gặp phải, cậu xoay người lại, chạy như điên. Hoàn cảnh nơi này không có chỗ nào có thể tận dùng được, mà quái vật “thợ rèn” có năng lực gì, cậu lại không biết, thế thì không chạy còn có thể làm cái gì chứ? Chờ đến khi chạy đến gần cái bẫy tự nhiên gần nhất, mà phía sau vẫn đang đuổi theo gắt gao, cậu nghĩ đến việc phản công thêm lần nữa. Thịch thịch thịch! Lumen đã không chạy thẳng nữa, cậu bắt đầu chạy theo hình chữ "S", y như một con rắn. Đây là cậu lo lắng, phía sau có thể nắm được quỹ đạo chạy của mình, sau đó ném một quả cầu lửa hoặc vũ khí tầm xa đến. Nếu là trước đây, lúc Lumen chạy đường cong thì ở một số điểm sẽ cần phải giảm tốc độ một cách đáng kể, giảm quán tính, nếu không thì cơ thể của cậu không chịu đựng được, có khả năng sẽ ngã sấp xuống. Nhưng bây giờ thì khác, cậu rất linh hoạt, sự linh hoạt vượt xa con người bình thường, cơ bắp và dây chằng khá dễ dàng kéo cơ thể xoay nửa vòng, đường cong trơn tru như tơ lụa. Dựa vào chiêu này, cậu cảm thấy rằng chỉ cần quái vật "thợ rèn" không có khả năng đặc biệt, cậu sẽ có thể thoát khỏi khu vực "tường thành" một cách suôn sẻ, đi vào kiến trúc tàn tích chỉ cách bảy hoặc tám mét phía trước. Nhưng đột nhiên, trong lòng cậu xiết chặt lại, có một dự cảm mạnh mẽ rằng sắp có nguy hiểm. Nhưng cũng không xem xét và phân tích nhiều, Lumen theo đà chạy rồi ngã về phía trước. Xoạt một tiếng, lưng cậu đau đớn, bị thanh đoản đao màu đen tà dị kia vạch ra một vết thương, máu đỏ tươi chảy ra. Con quái vật "thợ rèn" kia chỉ với một bước đã đuổi kịp Lumen, ném thanh vũ khí trong tay lại. Phảng phất đem khoảng cách mười mấy bước cô đọng vào trong vòng một bước! Lumen cố chịu đau đớn, lăn hai vòng, cuối cùng cũng chạm vào rìa của một tòa nhà sụp đổ một nửa. Cậu chống hai tay, nhún một cái rồi nhảy phắt vào, dùng vách tường và đồ nội thất bên trong để che nấp, chạy ra khỏi cửa sau. Lúc trở lại khu vực này, cậu giống như một con hổ đến núi sâu, cá hồi được thả xuống sông, khéo léo đi qua các phế tích kiến trúc, lúc thì đi vòng vòng, lúc lại đi thẳng. Tầm mười giây sao, cậu đi đến chỗ một cái bẫy tự nhiên mà cậu đã quan sát trước đó, giấu cơ thể của mình trượt từ trên mái nhà xuống đất, chờ đợi cho quái vật "thợ rèn" đến. Cậu không cố gắng để nhảy đoạn tế vũ, bởi vì cậu cảm thấy bây giờ làm nó thì cũng đã quá muộn, rõ ràng đối phương có năng lực truy đuổi độc đáo nào đó. Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Lumen không nhìn thấy bóng dáng của con quái vật "thợ rèn", cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào đang đến gần, càng không tìm thấy những dấu chân không rõ ràng nào ở xung quanh. "Không đuổi theo sao?" Lumen không nhịn được nhíu mày. Cậu cảm thấy may mắn, nhưng cũng cảm thấy có một chút kỳ lạ. Suy nghĩ mất một lúc, cậu đoán rằng con quái vật "thợ rèn" không thể thoát khỏi khu vực "tường thành", vì vậy khi cậu vừa bước chân vào đám tàn tích bên trong tòa nhà này, hắn đã từ bỏ việc đuổi theo. Lại nghĩ đến vừa rồi bị thương hai lần, bản thân mình cũng trở nên mệt mỏi, Lumen quyết định không thăm dò nữa. Cậu dựa vào sự mềm dẻo khủng khiếp của bản thân, xử lý vết thương đằng sau, sau đó đi dọc theo con đường đến rìa đống đổ nát. Đi được một thời gian dài, cậu nhìn thấy xung quanh một tòa nhà sụp đổ khá quen mắt, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó sai: "Cũng đã qua thời gian ăn tối rồi, mà sao tôi vẫn chưa ra khỏi khu vực đổ nát trong giấc mộng? Chỗ này cũng không phải quá lớn, nếu đi thẳng thì tại sao đến bây giờ vẫn chưa ra được?" Lumen càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, thậm chí cậu còn thấy suy nghĩ của mình đã bắt đầu chậm chạp, trở nên đứt quãng, giống như mệt mỏi cực độ, hoặc sắp ngủ. Cậu vội vàng lấy lại tinh thần, dựa vào năng lực của "thợ săn" để xác định lại con đường, hy vọng sẽ thoát khỏi đống đổ nát càng sớm càng tốt. Nhưng trong lúc đi, cậu vẫn thường xuyên bị mất tập trung và cảm thấy hoảng hốt, đến nỗi cuối cùng cậu cũng không biết mình đang làm gì. Không biết qua bao lâu, trong mắt Lumen đột nhiên phản chiếu ánh lửa màu cam lập lòe. Cậu trở lại khu vực "tường thành", trở về phía bên ngoài căn phòng của con quái vật "thợ rèn". "Không ổn rồi.” "Mình đã, đã bị nó ảnh hưởng?" "Khó trách, nó lại không, không đuổi theo...” "Xem ra, muốn rời đi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tìm cách từ trên người con quái vật kia " Suy nghĩ của Lumen ngày càng trở nên đình trệ và khó khăn. Cậu không thể kiểm soát bản thân, đi đến gần căn phòng, cùng lúc cũng đang nhảy những điệu nhảy bí ẩn đầy khó khăn. Nếu để đối phó với quái vật "thợ rèn", chỗ dựa lớn nhất của cậu là phù hiệu gai đen trên ngực, phải nhanh chóng kích thích nó trở lại! Nhưng trong động tác đứt quãng, Lumen thấy cánh cửa phát ra ánh sáng màu cam được mở ra, và con quái vật mặc áo choàng màu đen với một thanh đoản đao đen màu bạc và thiếu chùy xuất hiện ở cửa. Không giống như trước, dấu vết thối rữa trên khuôn mặt của nó đã biến mất rất nhiều, và các vết thương có thể nhìn thấy xương thì đang phát triển rất nhiều máu tươi. Đôi mắt của nó cũng trở nên linh hoạt hơn, nhìn Lumen với ánh mắt tham lam và nụ cười không thể che giấu. Cái này làm cho "nó" trông giống như con người hơn là xác chết sống. Trong khi đó, Lumen nhìn thấy hình bóng chính mình đang phản chiếu trên cửa sổ kính: Khuôn mặt xanh trắng, đôi mắt đờ đẫn, một phần da thịt đang có dấu hiệu thối rữa. Cậu lại trông giống như xác chết sống hơn là con người. Trong nháy mắt, Lumen đã hiểu rõ: "Mình sẽ, thay thế, con quái vật kia, nó sẽ lấy thân phận con người đi ra ngoài…" Không biết rốt cuộc bản thân bị năng lực gì ảnh hưởng, cũng không rõ rốt cuộc là khi nào gặp phải bất thường, trong đầu Lumen chỉ còn lại một ý niệm, đó chính là khiêu vũ xong, kích phát ra nửa phù hiệu gai đen trên ngực, rồi cuối cùng liều mạng một chút. Cậu nhảy từng bước chậm chạp nhưng rất kiên quyết, con quái vật "thợ rèn" cũng không nhân cơ hội này để tấn công, dường như kiên nhẫn chờ đợi đến lúc cuối cùng kết thúc, sợ rằng nếu thêm bất cứ hành động nào sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi số phận của chính mình. Từng bước từng bước đến gần, từng điệu nhảy, tầm nhìn của Lumen cũng theo đó mà ngày càng mờ đi, cậu chỉ biết rằng nụ cười của con quái vật "thợ rèn" ngày càng rõ, chỉnh thể cũng càng ngày càng giống người. Lại đi về phía trước một đoạn, trong đầu Lumen "ông" một tiếng. Cậu nghe thấy âm thanh khủng khiếp dường như đến từ một khoảng cách vô tận nhưng cũng dường như gần ngay trong gang tấc. Cái này không đủ rõ ràng, rất hư ảo, chỉ để cho tinh thần của cậu xuất hiện một số nhầm lẫn, không đem lại sự lo lắng như sắp chết. Trong sự hỗn loạn như vậy, suy nghĩ của Lumen dần trở nên rõ ràng, tầm nhìn cũng trở lại bình thường. Cậu cảm nhận được sự nóng bỏng của ngực, phù hiệu gai đen đã được kích phát một nửa rồi. Cơ hồ là đồng thời, cậu thấy nụ cười trên khuôn mặt của quái vật "thợ rèn" kia cứng lại. Một vài khối u thịt lại xuất hiện trên khuôn mặt của con quái vật, đỉnh đầu, mu bàn tay, tất cả đều có màu đặc trưng là bạc, nhuộm một chút màu đen. Đoản đao tà dị trong tay nó rung động ù ù, tựa như đang run rẩy kịch liệt. Ba! Trong tiếng kim loại giòn tan, bề mặt của thanh đoản đao màu bạc đen khắc đầy hoa văn tà dị xuất hiện một vết nứt sâu. Quái vật "thợ rèn" tan rã thành mảnh vụn, biến thành một dải máu thịt bạc và trắng với những con nhuyễn trùng đen bò lổm ngổn trên áo choàng đen. Những con nhuyễn trùng đen và dải máu thịt nhanh chóng phình to lên rồi lại co lại, trở lại thành từng mảng máu thịt xám trắng. Lumen nhìn chằm chằm vào cảnh này với trong sự bối rối, có một cảm giác như bản thân bị đối thủ bắt giữ, bản thân không có khả năng để phản kháng, rồi sau đó, đối phương lại bất ngờ tự sát. Qua mười mấy giây, cậu vừa buồn cười vừa nghi hoặc nói với khối máu thịt kia: "Mày đưa tao đến đây, là để tao đứng ra tổ chức lễ tang cho mày à?" "Mày nói sớm hơn thì tốt rồi, không cần phải rắc rối như vậy đâu. Tao chắc chắn sẽ tham gia và còn vỗ tay nữa!" Cậu đi vài bước đến bên cạnh khối máu thịt kia của con quái vật "thợ rèn" tan rã, chăm chú quan sát chúng. Những dị thường khác cậu không có phát hiện, chỉ để ý rằng con dao ngắn màu đen bạc vỡ vẫn còn run rẩy, giống như một con vật nhỏ gặp kẻ thù tự nhiên và bị thương. Trong lòng Lumen khẽ động, cúi đầu nhìn vị trí ngực trái của mình, như thể cách lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy phù hiệu gai đen. Như thể nhận ra điều gì đó, cậu trực tiếp thò tay phải ra, nắm lấy thanh đoản đao màu đen bạc. Thanh đoản đao màu đen bạc tà dị càng run rẩy hơn, nhưng không biểu hiện giãy giụa hay phản kháng gì cả, rất "hiền lành". Vừa cầm thanh đoản đao, mức độ nóng rát trên ngực của Lumen rõ rệt hơn một chút. Cậu cảm thấy như có một thứ gì đó đang bị rò rỉ, sinh ra cộng hưởng với thanh đoản đao màu đen bạc kia. Trong tiếng chấn động kim loại "ông ông", trong đầu của Lumen có thêm một chút kiến thức, liên quan tới kiến thức về thanh đoản đao tà dị trong tay: Đây là một vũ khí đã bị ô nhiễm nghiêm trọng, cũng nhờ đó mà đạt được sức mạnh, xuất hiện của một số đặc tính phi phàm của vũ khí sống. Nói cách khác, Lumen không gặp phải một con quái vật "thợ rèn", mà là thanh đoản đao tà dị này, con quái vật "thợ rèn" cũng chỉ là con rối của nó, hoặc nói cách khác là "Người cầm đao". Nó có thể làm cho hầu hết các sinh vật tiếp xúc trực tiếp với nó bằng máu và thịt dần dần trở thành xác sống, hoàn toàn mất chính mình, luôn luôn giữ nó, làm điều theo ý muốn của nó. Mà những thứ bị nó làm cho bị thương sẽ chảy ra máu người, sẽ được sử dụng để đổi lấy một số phận mới, đó là số phận bị nó săn đuổi. Trong quá trình trao đổi số phận, còn có thể không gây ra bất kỳ thiệt hại cho mục tiêu. Vừa rồi, nó đã dùng quái vật “thợ rèn” để làm con rối vận mệnh, đổi lấy số phận của Lumen để lấy tư cách con người và rồi thoát khỏi vùng hoang dã với tư cách là con người. Nếu không có vật gì để trao đổi, cần phải giết chết hoàn toàn mục tiêu, để loại bỏ một phần số phận của họ, rồi lưu trữ nó vào bên trong thanh đoản đao. Khả năng này bắt nguồn từ danh sách 5 "Liệp mệnh sư", tương ứng với "Vũ đạo gia"! Vì vậy, sau khi ô nhiễm trong cơ thể Lumen được kích thích một nửa, cộng hưởng với thanh đoản đao tà dị này thông qua việc chạm vào máu và thịt, sẽ thẩm thấu ra ngoài một số kiến thức. Nếu không phải như vậy, cậu chỉ có thể mời người dùng bói toán, nhận biết hoa văn và các phương pháp khác để nắm vững năng lực và đặc điểm của thanh đoản đao màu đen bạc này, hoặc để bản thân tự thử nghiệm một lần để thu thập thông tin. Sau khi sắp xếp kiến thức trong đầu mình, Lumen nhìn về phía thanh đoản đao tà dị còn đang run rẩy trong tay, ha hả cười nói: "Tao thực sự không quan tâm nếu mày lấy đi một phần số phận của tao, nhưng quan trọng là mày cũng phải chịu đựng được nó!" "Nếu mày có thể trao đổi số phận bị mắc kẹt trong tuần hoàn thời gian của tao, tao sẽ quỳ xuống và dập đầu khấn ba cái với mày cũng không có vấn đề gì.” "Chậc, săn lùng bất kỳ số phận nào cũng sẽ chỉ hại cho mày!" Thanh đoản đao màu đen bạc chỉ run lẩy bẩy, không dám có bất kỳ phản ứng nào. Bây giờ Lumen hiểu tại sao "nó" lại rất ngoan ngoãn: Một là bị áp chế vị trí từ trạng thái nửa kích thích của phù hiệu gai đen, hai là cuộc gặp gỡ vừa rồi đã để lại một bóng ma tâm lý cho vũ khí phi thường có đặc tính sống này. Thở hắt ra, Lumen nói với thanh đoản đao tà dị này: "Bắt đầu từ hôm nay, mày được gọi là 'Liệp mệnh đao', thế nào, rõ ràng rồi chứ?" Đoản đao màu đen bạc run rẩy hai lần, giống như đang gật đầu. "Thật đáng tiếc, mày chỉ là một vũ khí bình thường, sức mạnh cũng sẽ bị trôi mất dần dần, ban đầu có thể được sử dụng trong hai năm, lần này không có mắt bị thương nặng, chỉ có thể duy trì trong nửa năm nữa." Lumen nói với một chút tiếc nuối. Trong thực tế, cậu hoàn toàn có thể sử dụng nghi thức, rút sức mạnh từ ô nhiễm trong cơ thể để bổ sung "Liệp mệnh đao", nhưng điều kiện quan trọng là chỉ khi cậu có thể tìm thấy một người nào đó để sửa chữa vết rạn nứt kia. Vừa dứt lời, Lumen cảm thấy sự nóng rát trên ngực đang nhanh chóng biến mất. Đã hết một phút đồng hồ. Cậu không nghĩ ngợi gì nhiều, ngay lập tức ném “Liệp mệnh đao” ra ngoài, như thể đây là một mảnh than còn nóng đỏ.