Chương 90: Thử lại

"Qủa nhiên, mặc kệ mình ngủ ở đâu, lúc tỉnh dậy cũng sẽ tỉnh ở chỗ này." Lumen xoay người xuống giường, nhìn vào "Liệp mệnh đao" bên cạnh cùng với "Thủy ngân đọa lạc", đi đến cửa sổ sương mù mờ nhạt. Cậu chống hai cánh tay lên trên bàn làm việc, nhìn vào "Ngọn núi" màu máu. Đỉnh "Ngọn núi" sương mù dày đặc, tầng tầng lớp lớp, che khuất hoàn toàn "Người khổng lồ" ba đầu sáu tay phía sau. "Lần trước chỉ cần nhìn thoáng qua, nó đã khiến tôi gần như mất kiểm soát, sau này, nếu tôi cần phải đối mặt với nó, thực sự tôi không biết phải làm gì…" Lumen cảm thấy khó chịu thở dài. Cậu rơi vào một cảm xúc tiêu cực như vậy không quá lâu, rất nhanh đã thoát ra, bởi vì cậu vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Lumen ở trong phòng ngủ bắt đầu nhảy múa điệu mua thu hút sinh vật quái dị, động tác điên cuồng, tư thế và nhịp điệu vặn vẹo để linh tính lan tràn ra bên ngoài, kết hợp với sức mạnh thiên nhiên bị kích động, như một chiếc Radio phát ra mọi hướng. Không lâu sau, cậu cảm nhận được một cái gì đó rất gần gũi, nhìn thấy bóng quái vật miệng, quái vật súng săn, quái vật không da trong suốt và mờ hồ đang phản chiếu trên cửa sổ kính. Lumen cũng không vội, theo động tác khiêu vũ, cậu rút con dao găm bạc nghi thức ra, đâm vào mu bàn tay trái. Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng tràn ra, được linh tính cùng lực hấp dẫn tự nhiên ngưng tụ thành hạt, khảm trên bề mặt da. Cả ba cái bóng kia đều động đậy, nhưng không ai dám đi vào nhà Lumen, gắn liền lên người cậu. Lumen xoay nửa vòng, giơ cao tay trái, dậm châm rồi hét lên: "Ta!" Cậu sử dụng tiếng Hermes cổ, toàn bộ căn phòng dường như đều bị rung chuyển nhẹ, và sương mù nhàn nhạt màu xám trong phòng tạo nên một chút gợn sóng. Lumen sử dụng con dao găm bạc nghi thức, giơ giọt máu đó lên, chỉ vào hướng con quái vật miệng: "Ta lệnh cho ngươi!” “Đến bên cạnh ta!” Đây vẫn là tiếng Hermes cổ, mơ hồ gió đang nổi lên. Hình ảnh trong suốt mơ hồ của con quái vật miệng xuất hiện run rẩy rõ rệt, dường như bị người vô hình đè lên, lắc lư mạnh mẽ. Ngay lúc Lumen đang nhảy động tác cuối cùng, nghĩ rằng nó sẽ không có tác dụng gì thì bóng con quái vật miệng bay vào nhà, nhào đến chỗ con dao găm bạc nghi thức, nuốt trọn giọt máu đỏ tươi kia. Sau đó, nó run rẩy dữ dội rồi theo con dao găm bạc nghi thức kia chui vào cơ thể của Lumen. Lumen không tự chủ được mở miệng, trong đầu vang vọng quẩn quanh những suy nghĩ như "đói quá, đói quá, tôi đói". Cậu vội vàng nghiêng người, nhìn vào gương toàn thân trong tủ quần áo, chỉ thấy khuôn mặt nhợt nhạt của mình đang nhiễm màu xanh, miệng há to, trông còn giống xác chết hơn người sống. Thành công, Lumen cực kỳ vui mừng, nhìn bản thân trong gương như thể nhìn vào một người lạ. Thực sự là có chút xa lạ. Cậu nén nhịn cơn đói dữ dội kia xuống, cố gắng cảm nhận con quái vật miệng đang dính trên người mình. Bây giờ, cậu giống như có một bộ não khác, hầu hết các khu vực đều tràn đầy những ý niệm đói khát, khát máu, điên cuồng, một số ít nơi thì vẫn còn sử dụng bản năng đặc điểm riêng của mình còn sót lại. Lumen có thể dựa vào ý chí và linh tính để phóng đại một vài bản năng đó lên, việc này tương đương với việc sử dụng một con quái vật miệng để làm một tính chất hoặc một năng lực đăc biệt. Không chút do dự nào, Lumen đã chọn "Ẩn thân". Giây tiếp theo, cậu thấy bản thân trong gương hoàn toàn biến mất. Từ cơ thể đến quần áo cho đến con dao găm bạc nghi thức, tất cả đều không nhìn thấy. Lumen đi qua đi lại vài bước, cũng không tìm thấy nửa dấu vết nào trên gương và kính thủy tinh. Đương nhiên, dấu chân hay mùi cơ thể, thì cũng không biến mất theo. Lumen cầm chặt con dao găm bạc Aurore đưa, giơ hai cánh tay của mình lên rồi làm vài đường quyền, đấm vài cú đấm về phía trước. Trong tiếng phanh phanh phanh, chiếc gương toàn thân kia vẫn không chiếu ra hình bóng của cậu, mãi cho đến khi Lumen giơ tay ra, vung nắm đấm vào trước gương. Lúc nắm đấm nện xuống bề mặt gương, trong nháy mắt bóng dáng của cậu đã được vẽ ra, khuôn mặt trắng xanh lẫn lộn, ánh mắt có chút hung ác. "Thần kỳ . . tại sao khi “ẩn thân” thì có thể làm bất cứ cái gì cũng đều có hiệu quả, chỉ là không thể im lặng, nhưng chỉ cần có hành động công kích gương, lại không có cách nào tiếp tục “ẩn thân”. Trước đó mình chỉ tưởng rằng nó giống Aurore nói là quang học ẩn thân, nhưng bây giờ xem ra, nó còn có các yếu tố bí ẩn ở bên trong…Công kích một cái gì đó có nghĩa là thiết lập một loại liên hệ nào đó với nó, trong 'mắt' của nó thì không còn là ẩn thân nữa?" Lumen vẫn để cho nắm đấm của mình treo lơ lửng trên bề mặt gương. Xác nhận được hiệu quả và hạn chế của "ẩn thân", cuối cùng cậu cũng không vượt qua được cơn đói dữ dội này, thịch thịch đi xuống cầu thang, đi vào hầm và lấy hai miếng thịt bò Nếu không phải lý trí của cậu vẫn còn, thì khi nhìn thấy miếng thịt đầy máu kia, có khi cậu đã đến cắn luôn rồi. Nghĩ đến việc còn chưa nhóm lửa, còn phải nấu miếng thịt bò kia để chín ít nhất ba phần, Lumen đặt miếng thịt bò này xuống, thay vào đó là chọn miếng pho mát trong nhà. Cậu không quan tâm nó có sạch sẽ hay không, ăn có ngon hay không, cậu giống như một con ma đói, liên tục nhét thức ăn vào miệng của mình. Mãi đến khi ăn được một vài miếng phô mai, cuối cùng Lumen cũng đã đè bẹp cơn đói mãnh liệt này xuống. "Có vẻ như đây là ảnh hưởng trái chiều của quái vật miệng…" Cậu nghiêm túc đánh giá, "Vẫn còn may mắn, mình còn có thể kiểm soát cơ thể của mình, không hoàn toàn mất lý trí. Tên kia đúng là có chấp niệm trả thù, nhưng lại bị nỗi sợ hãi khoa trương và cảm xúc gắt gao đè nặng, bây giờ nếu mình dùng tiếng Hermes cổ để nói một câu rời đi, chắc chắn là không có cái gì chạy nhanh hơn nó …" Mãi đến bây giờ, Lumen mới có thể xác nhận rằng những tác động tiêu cực của việc quái vật miệng gắn liền lên cậu thuộc về phạm vi có thể chấp nhận được, và việc “ẩn thân” sẽ trở thành một vũ khí sắc bén để khám phá và chiến đấu trong phế tích của giấc mơ sau này. Cái này lại đi kèm với con dao găm bạc làm cho cậu cảm thấy khả năng chiến đấu của mình đã tăng gấp đôi. Lumen trở lại bàn ăn, kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi kết thúc quá trình gắn liền. Không lâu sau, ước chừng lượng linh tính tiêu hao đã đủ. Cậu cũng không ép buộc bản thân mình, đứng dậy, nhảy một vài động tác điên rồ. Việc này và việc khiêu vũ thu hút quái vật là một, tác dụng là để cho việc gắn liền gì đó rời khỏi. Không cần Lumen dùng tiếng Hermes cổ ra lệnh, những con quái vật miệng mơ hồ và trong suốt bay ra, cũng không quay đầu lại rồi biến mất trên cửa sổ kính ở tầng một. "Đừng chạy nhanh như vậy chứ, mày làm như người tao là một hố phân ấy thế." Lumen không nhịn được tự chế giễu. Bước đầu xác nhận, đại khái thì linh tính của cậu có thể duy trì trạng thái gắn liền trong ba phút, một khi "ẩn thân", tốc độ tiêu hao sẽ nhanh hơn gấp đôi. Tất nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, lúc gặp nguy hiểm, Lumen cũng có thể duy trì trạng thái gắn liền lâu hơn bằng cách ép tiềm lực của bản thân, nhưng việc này cũng rất dễ đem đến sự mất kiểm soát, có thể không làm thì nên cố gắng không làm. Mặc dù con quái vật miệng đã rời đi, Lumen vẫn còn cảm giác đói, vậy nên cậu nhóm lửa rồi chiên miếng thịt bò, lật lên lật xuống cho đến khi chín bảy phần. Sau đó, cậu cầm dao và nĩa, động tác nhanh chóng cắt, xiên rồi đặt trong miệng, cảm giác nước từ trong thịt chảy ra đúng là mỹ vị. Trong vòng chưa đầy mười phút, Lumen đã ăn xong hai miếng thịt bò, cuối cùng cũng không còn cảm thấy đói nữa. Nhìn bàn ăn trống rỗng trước mắt, cậu thở hắt ra nói: "Gắn liền ba phút, phải mất ít nhất hai giờ để khôi phục." Việc này không phải chỉ nói đến con đói bị tiêu trừ mà còn nói đến việc khôi phục linh tính. Thấy tình trạng hiện tại không thích hợp để thăm dò, Lumen tìm những thứ như bột mì và đường cát, dùng lò nướng trong nhà để làm bánh quy. Cái này cùng với pho mát sẽ là nguồn thực phẩm chính của cậu để bổ sung năng lượng trong phế tích này. Nếu không phải là không đủ thời gian, cậu cũng sẽ làm thêm ít thịt khô. - Cái này cũng là thực phẩm mà những người chăn cừu thường mang theo, lúc ở trong làng Cordouan, cậu đã học được cách để làm mấy thứ này. Cùng lúc đó, Lumen cũng suy nghĩ xem, chút nữa đi vào phế tích của giấc mơ thì sẽ làm gì tiếp: "Ừm, một là đi vòng quanh 'tường thành', hai là xem xét đến việc đi săn bắt quái vật lửa..." "Chỉ có nâng cao thực lực bản thân, mình mới có thể thăm dò nhanh hơn, giải quyết những bí mật của những giấc mơ kia. " Con quái vật lửa đó thể hiện sức mạnh ít nhất là danh sách 7, và xác suất lớn là con đường "Thợ săn", tất cả các khía cạnh của năng lực đều có thể áp chế Lumen một cách hoàn hảo, trong khoảng thời gian gần nhất, cậu không có ý định đối phó với nó, cậu cố gắng tìm con mồi yếu hơn một chút, tương đương với con mồi "Kẻ khiêu khích", nhưng bây giờ, năng lực của "Thủy ngân đọa lạc" và "Ẩn thân" làm cho cậu cảm thấy rằng cậu có hy vọng nhất định. Lúc linh tính đã khôi phục khá ổn, Lumen lấy bánh quy nhỏ nướng ra, cùng với phô mai cắt thành miếng cho vào một túi vải, treo bên hông. Sau đó, cậu nghiêm túc quấn tay trái của mình vào một lớp dây đeo màu trắng, và nhặt con dao tà dị được gọi là "Thủy ngân đọa lạc" kia lên. Vác theo súng săn, kiểm tra lại lưỡi rìu có tốt không, mang theo các vật dụng khác cần sử dụng rồi Lumen đi về phía cửa tầng một. Đột nhiên, cậu có cảm giác bản thân như một thợ săn vũ trang hạng nặng, đang chuẩn bị cho một cuộc săn nguy hiểm. Rất nhiều suy nghĩ sau đó xuất hiện trong tâm trí của cậu: "Kế hoạch ban đầu là đầu tiên tìm hiểu quy luật hoạt động của quái vật lửa, sau đó dựa vào “ẩn thân” để lặng lẽ đến gần nó, sử dụng 'Thủy ngân đọa lạc' để đâm nó một vết thương. "Trước đó, thì sẽ săn giết một con quái vật nhỏ, cướp đi một phần vận mệnh xấu của nó, chờ đợi để trao đổi với quái vật lửa." "Trong trạng thái gắn liền không thể nhảy múa, nửa kích thích phù hiệu gai đen, nếu không ngay lập tức quái vật miệng sẽ thoát khỏi cơ thể của mình, vì vậy, sau khi làm tổn thương quái vật lửa làm thế nào để kéo dài khoảng cách với nó, chờ cho đến khi sự trao đổi vận mệnh hoàn thành, là phần khó khăn nhất của toàn bộ việc này, nếu chỉ dựa vào 'ẩn thân' thì sẽ rất dễ dàng bị nó thông qua dấu vết mà tìm được." Lumen vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi này, chuyện này còn phải dựa vào việc thu thập thông tin tình báo trước đó. Mở cửa ra, bước vào vùng hoang dã, mang theo suy nghĩ này ra khỏi đây, không hiểu sao trong đầu cậu có một loại linh cảm: "Nếu mình có thể săn thành công quái vật lửa, ma dược 'thợ săn' của mình sẽ được tiêu hóa hoàn toàn." Lần cuối cùng đụng đến khu vực của quái vật lửa, tay trái Lumen cầm một thanh đoản đao màu đen bạc, cẩn thận tìm kiếm các dấu vết có thể tồn tại, cũng luôn chuẩn bị cho một cuộc tấn công bất ngờ. Cẩn thận đi quanh gần mười phút, cuối cùng cậu cũng đã tìm thấy dấu vết nghi ngờ là của con quái vật lửa. Trong một góc của một ngôi nhà sụp đổ, một tảng đá có những vết đen cháy, xung quanh nó cũng không còn tảng đá nào như vậy. Có một, thì sẽ có hai, Lumen nhanh chóng xác định được hành tung của quái vật lửa, từ từ cẩn thận theo dõi. Đến khi những dấu vết kia trở nên mới, cậu lại dừng lại, bắt đầu nhảy múa.