Chương 89: Không phát sinh

Ngoài tiếng gió thổi qua cửa sổ, thì mọi thứ gần như im lặng, trong trạng thái bình tĩnh như vậy Lumen để cho tâm trí dần dần phát triển suy nghĩ, theo bản năng suy nghĩ một ít chuyện: "Trên hành lang vẫn còn ánh sáng, xem ra Leah vẫn chưa ngủ, vẫn còn đang đọc kho sưu tập sách của Aurore…” "Phòng ngủ của mình không có ánh sáng, hẳn là Valentine đã lên giường nghỉ ngơi, Ryan thì không biết đang làm gì ... "Ha ha, lần đầu tiên đến cửa họ không mang theo rượu, hoàn toàn không hiểu phong tục của Darliege. . . "Nếu thực sự có thể giải trừ vòng tuần hoàn, chị gái có thể trở thành người cung cấp thông tin cho cục thứ tám, đến lúc đó, chị ấy cũng không phải lo lắng về việc đi đến Trier để chơi sẽ gặp phải điều tra ... Còn mình, hẳn là chỉ cần làm người cung cấp thông tin không cần phải làm kiểm tra đặc thù nhỉ? "Bây giờ, toàn bộ điều đã được suy đoán đầy đủ, điều duy nhất không chắc chắn là con cú mèo trong ngôi mộ và Vu sư đã chết kia đang đóng một vai phát huy tác dụng gì ở đây ... "Nếu họ mê hoặc đám người mục sư, đem lại dị thường, hy vọng đêm nghi thức thứ mười hai sẽ đạt được mục đích gì đó, vậy trong những vòng tuần hoàn này, ngoài việc theo dõi tiến độ khám phá tàn tích của những giấc mộng của mình, vì sao họ không còn bất kỳ hành động nào nữa?" "Chẳng lẽ, bọn họ cũng giống như phu nhân Pouaris, đang chờ đợi một nút thời gian cụ thể, hay là chờ đợi cho đêm nghi thức thứ mười hai, dự định sẽ bị phá hủy để hoàn toàn bộ phận của nó, vì vậy không muốn tuần hoàn xuất hiện biến hóa, muốn trọng khải trước?" "Hành vi của họ như vậy lại chứng minh rằng chìa khóa của tuần hoàn là ở mình, vì vậy họ mới nhiều lần đến để xác nhận mức độ mà mình đã khám phá được trong đống đổ nát của giấc mộng... . "Nếu mình giải mã bí mật của giấc moongj trước đêm thứ mười hai, nắm vững các phương pháp thu hút ô nhiễm, họ sẽ không còn lo lắng về việc tuần hoàn có thể khởi động lại sớm, trực tiếp ra tay với mình, mạnh mẽ khống chế được mình?" "Hả, họ cũng có khả năng giữ lại ký ức..." Các loại suy nghĩ trong đầu lộ ra, đột nhiên Lumen nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. "Be be. . ." Đây là tiếng kêu của cừu, phảng phất như thể nó đến từ một nơi rất xa. Ngay lập tức Lumen nghĩ về ba người kia biến thành cừu, nghĩ về người chăn cừu Pierre Berry. Hắn se không muốn thừa dịp đêm khuya yên tĩnh đến tập kích chúng ta chứ? Lumen đứng dậy, nghiêng tai lắng nghe. Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng gió thổi qua lá và cành cây, không có âm thanh kêu be be nào cả. Vừa rồi giống như chỉ là Lumen nghĩ quá nhập thần, đến mức xuất hiện ảo giác. Nhưng cậu không nghĩ như vậy, bởi vì cậu cảm thấy ngực trái hơi nóng. Tựa hồ như phù hiệu gai đen kia lại được kích phát! Điều này có nghĩa là một số loại vô hình, cùng với lực lượng tương quan chặt chẽ đến sự tồn tại bí ẩn kia đang lặng lẽ ăn mòn vào căn phòng này. Lumen không thể suy nghĩ nhiều, bước hai bước đến giường, vội vã lắc Aurore. "Tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!" Cậu nhỏ giọng hét lên. Theo bản năng, cậu đang lo lắng Leah, Ryan cùng Valentine sẽ phát hiện được sự dị thường trên người cậu. Aurore mở mắt ra, trong đôi mắt màu xanh nhạt còn sót lại sự mông lung và mờ mịt. "Mấy giờ rồi?" Giọng nói của cô hơi yếu ớt hỏi, vừa nhìn đã biết đang không thật sự tỉnh táo. "Có biến.” Lumen nói chuyện quan trọng trước, sau đó nói, "Vẫn còn nửa giờ nữa mới đến mười giờ." Nhà bọn họ là một trong số ít những hộ gia đình trong thôn có lắp đồng hồ treo tường Trong nháy mắt ánh mắt của Aurore sắc bén, cô vội vàng ngồi dậy, đưa tay phải lên, miết miết huyệt thái dương hai bên. Vào những thời điểm như vậy, cô cũng không thể cân nhắc việc nếu thấy những đồ vật không nên thấy thì sẽ bị như thế nào. Nếu không thể tìm ra sự bất thường càng sớm càng tốt, xác nhận vấn đề, vậy thì có lẽ sau này cũng không cần phải nhìn vào bất cứ cái gì. Người chết rồi thì cũng không cần mắt! Đôi mắt dần trở nên tĩnh mịch, như thể phản chiếu nhiều ánh sáng kỳ quái khó mà có thể diễn tả được, Aurore nhìn xung quanh. Lumen nhân cơ hội này, nói với chị gái về một tiếng cừu kêu mà cậu nghe thấy từ xa đến, phù hiệu gai đen trên ngực được kích thích như thế nào cũng nói chi tiết cho chị nghe. Aurore nhíu mày nói: "Nhưng chị lại không phát hiện gì cả…" "Cảm giác nóng rát trên ngực em vẫn còn." Lumen trầm giọng trả lời. Cậu không thể giải thích nỗi sợ hãi lúc này, chỉ cảm thấy bóng tối xung quanh không đơn giản, tiềm ẩn nguy hiểm khó có thể diễn tả. Aurore cẩn thận và tập trung đánh giá mọi nơi trong phòng, cố gắng tìm ra những vật mà bản thân chưa biết. Trong im lặng, Lumen đứng sau cô đổ từng tầng mồ hôi lạnh, trái ngược hoàn toàn với sự nóng bỏng của ngực trái của cậu. Cậu cân nhắc một chút nói: "Nếu không chúng ta nói với đám người Ryan một tiếng, để xem họ có thể tìm ra vấn đề hay không?" Aurore suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được rồi, lấy cớ là em đột nhiên có dự cảm sẽ phát sinh ra nguy hiểm.” "Được rồi." Lumen nói, sau đó lại muốn chạy ra bên ngoài hô to. Đột nhiên, cậu sửng sốt một cái. "Có chuyện gì vậy?" Aurore lo lắng hỏi. Lumen nhíu mày trả lời: "Tình trạng nóng ngực của em lại đang biến mất nhanh chóng …" Điều này có nghĩa là phù hiệu gai đen đang dần "phai mờ". "Nguy hiểm xâm nhập vào phòng của chúng ta đã rời đi rồi?" Aurore như có điều suy nghĩ nói, "Bởi vì chúng ta đã chuẩn bị trước, cho nên, nó không làm gì cả?" "Có lẽ." Lumen quay về hướng hành lang và hét lớn, "Có biến.” Thời gian nháy mắt, Ryan đã xuất hiện ở cửa, tiếp theo là Leah, và cuối cùng là Valentine với vẻ mặt vừa bị đánh thức. Không đợi họ hỏi, Lumen thay lý do ngực bị nóng rát bằng linh cảm nguy hiểm, kể lại những gì vừa xảy ra. Ryan lắng nghe khá tập trung, nghe xong cũng không chất vấn ảo giác của Lumen, có chút cảm khái nói: "Thay phiên nhau trực đêm thực sự hữu ích.” "Hầu hết thời gian này có thể chỉ chờ đợi nhàm chán, nhưng chỉ cần nó phát huy được tác dụng, nó gần như tương đương với việc cứu tất cả mọi người." Trong khi nói chuyện, hắn làm cho một chút ánh nắng mặt trời tinh khiết hiện lên xung quanh, và cũng đi vòng mỗi phòng trên tầng hai một lần. Mặc dù hắn không tìm thấy lực lượng tà dị nào, nhưng ít nhất hắn cũng đã thánh hóa môi trường. Leah thì lẩm bẩm đi dạo khắp nơi, chiếc chuông nhỏ màu bạc trên khăn voan che mặt và giày đang kêu leng keng thì đột nhiên dừng lại. Sau đó, cô ta nói với Aurore và Lumen: "Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm, và nó có một lực lượng chống lại lực lượng bói toán, để vật phong ấn của tôi không được cảnh báo kịp thời được. Tôi e rằng phải đợi cho đến khi nó thực sự bắt đầu đối phó với ai đó, cái chuông này mới kêu. "Nhưng bây giờ, nó đã rời đi rồi." "Vậy là tốt rồi." Aurore thở phào nhẹ nhõm. "Có lẽ không phải là nó." Lumen đã lấy lại trạng thái bình thường của mình, mỉm cười nói, "Là bọn chúng." “…" Đám người Ryan đều im lặng. "Cái này thậm chí còn khủng khiếp hơn có được hay không!" Aurore mắng Lumen một câu, nói với ba điều tra viên, "Nếu báo động đã được dỡ bỏ, vậy chúng ta cứ làm theo sự sắp xếp trước đó." Cô không muốn thảo luận về vừa rồi ai đến "xâm phạm", cái này có quá nhiều khả năng, ví dụ, người chăn cừu Pierre Berry, ví dụ, bóng dáng trong ngôi mộ kia, ví dụ, phó mục sư không bình thường gì đó. Và trong trường hợp không có đủ manh mối, các cuộc thảo luận chỉ dẫn đến việc lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tất cả mọi người, tốt nhất là đợi cho đến mai rồi lại làm sau. Về phần hiện tại, họ chỉ cần nhớ kỹ, ban đêm rất nguy hiểm, quả thực là có ai đó đang cố gắng đối phó với họ, phải nâng cao mức độ cảnh giác là đủ rồi. Chờ đám người Riya trở về phòng, Lumen mượn ánh trăng đỏ rực qua cửa sổ, liếc mắt nhìn đồng hồ tường trên tường, nói với Aurore: "Hay là chị ngủ thêm một lát?" "Không, thời gian này lại ngủ được một chút xong tỉnh dậy sẽ rất khó chịu." Aurore dang rộng hai tay, coi như đàng hoàng duỗi cái eo lười biếng này một cái, "Aiz, để đối phó với tai nạn ngoài ý muốn, chiếc váy này ẩn chứa rất nhiều tài liệu thi pháp, vật dụng hữu ích, vừa rồi chị cũng không dám xoay người, sợ hãi các kiểu, ngủ cũng cứng nhắc." Cô vừa nói vừa nhảy xuống giường, đi đến cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn ra ngoài một cái. Làng Cordouan yên tĩnh, nhưng cũng không ít gia đình vẫn còn thắp đèn sáng. "Thật ra, vừa rồi chị còn nghĩ con cú mèo không nhịn được mà ra tay với chúng ta, nhưng bên ngoài cũng không có bóng dáng của nó." Aurore nhìn xung quanh, giải thích hành động của mình với Lumen. Lumen gật gật đầu: "Em cũng nghĩ như vậy." Ngay lập tức cậu đem những suy nghĩ vừa rồi nói của mình với chị gái, giọng nói tương đối thấp. "Không sai, năng lực phân tích vấn đề tăng lên, chị cũng không có gì để bổ sung." Aurore cười khen ngợi, "Nhưng chúng ta không thể chủ động làm bất cứ điều gì, ngôi mộ đó là quá nguy hiểm...” Nói đến đây, cô "ách" một tiếng: "Khi trời sáng, chúng ta có thể đến thăm phu nhân Pouaris và kể cho bà ta nghe suy đoán này, có lẽ nói nói đến vụ Vu Sư cùng con cú mèo có thể ảnh hưởng đến việc cô ấy thoát khỏi vòng tuần hoàn tại một thời điểm cụ thể." "Được, em sẽ đi một mình." Lumen lo lắng rằng phu nhân Pouaris đang có âm mưu bất chính với chị gái mình. Aurore cũng không cậy mạnh, chỉ dặn dò một câu: "Em cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được chọc giận bà ấy, nếu không…” Cô liếc ánh mắt về phía Lumen, dùng hành động thay thế những lời nói sau đó. Tiếp theo, Aurore thở dài nói: "Thật ra, cô gái thần bí trong quán rượu cũ rõ ràng mạnh hơn, nhưng cô ấy không muốn trực tiếp nhúng tay vào chuyện bên trong vòng tuần hoàn, không có khả năng chúng ta đi điều tra ngôi mộ kia." "Đúng vậy.” Lumen rất là tán thành. Cậu lập tức nói ra, "Nhưng ngày mai em sẽ đi vòng quanh quán rượu cũ để xem có thể gặp cô ấy hay không, nhỡ đâu cô ấy thay đổi ý định thì sao?" "Ừ." Aurore không phản đối. Hai chị em thì thầm trò chuyện như vậy, để cho thời gian trôi qua từng phút từng giây một, rất nhanh, đã đến 0 giờ. Bàn giao với Leah trong phòng sách xong, Lumen trở lại phòng ngủ của Aurore rồi nằm bên cạnh chị gái mình. Ngửi thấy mùi quen thuộc, cảm nhận được sự co dãn và đàn hồi của gối đầu, trong nhất thời, cậu lại không thể ngủ được. "Có chuyện gì vậy?" Aurore nhận ra sự cứng nhắc của cậu. "Không quen lắm." Lumen trả lời câu nệ. Aurore lập tức bật cười một tiếng: "Đây có còn là Lumen to gan hay không vậy?" Không đợi em trai trả lời, cô từ từ thở ra, mỉm cười nói: "Em còn nhớ khoảng thời gian em vừa đi theo chị không, sợ chị lén lút bỏ đi, ban đêm không chịu ngủ, vẫn luôn rất cảnh gác hay không?" "Còn nhớ chứ." Lumen cũng rơi vào những kỷ niệm, "Khi đó, chị thường hát cho em nghe, để em nghe giọng của chị rồi chìm vào giấc ngủ." Đúng lúc cậu vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy giai điệu nhẹ nhàng, quen thuộc làm cho cả thể xác và tinh thần đều trở nên yên tĩnh. Aurore ngồi dựa vào thành giường, nhìn về phía trước đang nhuộm màu đỏ hắc áp, vẻ mặt ôn nhu dịu dàng ngân nga giai điệu đến từ quê hương. Đây là bài hát mà khi cô còn nhỏ, mẹ cô sẽ thường hát bài này để ru cô ngủ. "Ngủ đi, ngủ đi..." Trong giai điệu nhẹ nhàng, Lumen dần dần buông bỏ sự không thoải mái mà bước vào giấc ngủ say. Nơi này có sương mù mờ nhạt, Lumen tỉnh dậy. Cậu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bản thân không ở trong phòng ngủ của chị gái mình, mà vẫn còn ở trong căn phòng ban đầu.