Chương 402: Tỉnh Trung Nguyệt bùng cháy

CHƯƠNG 402: TỈNH TRUNG NGUYỆT BÙNG CHÁY Vân Trung Hạc lại bị chà đạp. Sự lợi hại của Tỉnh Trung Nguyệt, Cơ Khanh xa xa không thể so sánh, cho nên Vân Trung Hạc thật sự là hoài nghi nhân sinh. Hắn cảm thấy như đang chơi một trò chơi: nửa cái mạng. … “Mười lăm năm, hơn mười lăm năm...” Tỉnh Trung Nguyệt nói. Lúc này, đầu óc Vân Trung Hạc còn đang thiếu oxy cho nên có hơi không rõ lắm, theo bản năng hỏi: “Thời gian chúng ta chia xa chỉ có mười hai năm mà?” Nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu được Tỉnh Trung Nguyệt có ý gì, sau đó một sự áy náy dâng lên trong lòng hắn. Sau đó, cả hai đều không nói chuyện. “Ngươi đã tìm thấy mục đích sống của mình chưa?” Tỉnh Trung Nguyệt bỗng nhiên hỏi. Ban đầu Vân Trung Hạc kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu được lời Tỉnh Trung Nguyệt nói. Khi còn ở Liệt Phong thành, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt thường nói với nhau là nếu sống không có mục tiêu thì cứ coi nhau là mục tiêu để sống, sưởi ấm lẫn nhau. Nhưng cuối cùng, ở Vô Chủ chi địa, Vân Trung Hạc không có mục tiêu phấn đấu. Lúc ở Đại Chu đế quốc, hắn cũng không có mục tiêu phấn đấu chân chính, dù sao nội ứng không phải mục tiêu, thậm chí đấu bại Vạn Duẫn hoàng đế cũng không tính là mục tiêu chân chính gì. Mà bây giờ, Tỉnh Trung Nguyệt cảm thấy Vân Trung Hạc dường như đã tìm được mục tiêu sống. Tỉnh Trung Nguyệt lại nói: “Lúc ta đánh tới Hồng Di châu, nghe nói Tân Đại Viêm đế quốc có thêm một Độc Tài Vương, tên là Cơ Hạ, ta cũng không để ý lắm. Nhưng sau đó ta lại nghe nói, quốc vương này còn có một cái tên khác là Vân Trung Hạc, cho nên ta thật sự hơi choáng váng. Tính thời gian hẳn là sẽ không vượt qua bốn năm năm, ngươi đã trở thành quốc vương của Tân Đại Viêm đế quốc. Nếu như không phải tìm được mục đích sống, người suy đồi như ngươi sẽ không có được động lực lớn như vậy.” Vân Trung Hạc nói: “Còn nàng thì sao, nàng đã tìm được mục tiêu sống chưa?” Tỉnh Trung Nguyệt một lòng chỉ muốn trở thành mã phỉ. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ta không biết, có lẽ cũng đã tìm được.” Vân Trung Hạc thoáng trầm mặc một lát nói: “Ta nghe bọn họ gọi nàng là nữ vương?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng vậy, ta là nữ vương.” Vân Trung Hạc nói: “Nữ vương của quốc gia nào? Ta thấy võ sĩ nàng mang đến, không có ai là mã phỉ, cũng không có ai tới từ Liệt Phong thành, mà tất cả họ đều không phải là người bình thường.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Nữ thân vương của Hắc Viêm đế quốc.” Lượng thông tin của câu này rất lớn. Hắc Viêm đế quốc, đây có phải là một thế lực lấy việc đánh Đại Viêm đế quốc làm cờ hiệu? Nữ thân vương? Vậy có nghĩa phía trên còn có hoàng đế? Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc này đã từng là Trật Tự hội sao? Trật Tự hội từ Tân Đại Viêm đế quốc lưu vong ra ngoài?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng, chính là Trật Tự hội.” Vân Trung Hạc nói: “Nàng là nữ thân vương của Hắc Viêm đế quốc, vậy phía trên còn có hoàng đế sao?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng vậy.” Vấn đề này hơi rắc rối, Vân Trung Hạc hơi đau đầu với từ hoàng đế này. Bởi vì hoàng đế có nghĩa là duy ngã độc tôn, cũng có nghĩa là không thể cúi đầu, cũng có nghĩa là không dễ chinh phục. Vân Trung Hạc nói: “Lúc ấy nàng và người Mê Điệt cốc đi tới địa điểm tiếp xúc của Trật Tự hội, kết quả lại bị Tân Đại Viêm đế quốc cự tuyệt tiếp nhận, sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Cũng không có gì, chỉ là mang theo hơn một vạn người ở băng thiên tuyết địa, tiếp tục đi về phía tây, đi mãi không ngừng. Mọi người cứ chết dần, ban đầu mỗi ngày chết mấy chục người, sau đó chết hơn một trăm người, sau đó chết mấy trăm người. Một vạn tám ngàn người, cuối cùng chết không còn một ngàn người. Mẫu thân không chống đỡ được, hài tử Tỉnh Vô Biên cũng không chống đỡ được, lão sư cũng không chống đỡ được, cuối cùng... Tiểu Bảo...” Vân Trung Hạc nghe được những lời này, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, gần như không thể nào hô hấp. Nàng nói Tiểu Bảo, chính là hai đứa bé sinh đôi, là cốt nhục ruột thịt của Vân Trung Hạc. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Tiểu Bảo cũng không chịu nổi, mà phía trước là biển rộng mênh mông, ta tuyệt vọng, cho nên đã tự sát.” Cơ thể Vân Trung Hạc lại run lên, Tỉnh Trung Nguyệt vậy mà đã tự sát. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Khi ta lại một lần nữa tỉnh lại, đã ở trên một con thuyền lớn, Tiểu Bảo cũng được cứu sống, là người của Hắc Viêm đế quốc cứu ta, cứu Tiểu Bảo, cứu tất cả mọi người.” Vân Trung Hạc phảng phất khôi phục lại từ trong hít thở không thông, há mồm thở dốc. Hắn không thể tưởng tượng được lúc ấy Tỉnh Trung Nguyệt đã phải trải qua những khó khăn gì, không thể nào tưởng tượng được sự tuyệt vọng, thống khổ, bi phẫn trong lòng nàng lúc đó. Vân Trung Hạc hỏi: “Sau đó thì sao?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Sau đó, ta đã trở thành một thành viên của Hắc Viêm đế quốc. Vì một ngàn người còn lại, ta phải phấn đấu, không ngừng phấn đấu, không ngừng cường đại, nếu không bọn họ đều phải trở thành nô lệ. Vì cường đại, ta nguyện ý trả giá bất cứ cái giá nào, ta đi thí luyện nơi nguy hiểm đáng sợ nhất, ta thử dược vật hung ác nhất của thuật sĩ, không ngừng lột xác, sau đó trở nên cường đại.” Vân Trung Hạc nói: “Cụ thể một chút thì sao?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Cụ thể một chút là không đến sáu năm, ta từ một chiến sĩ Hắc Viêm đế quốc, biến thành nữ thân vương.” Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc có tổng cộng bao nhiêu thân vương?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Chín người.” Vân Trung Hạc lập tức ngửi được một loại khí tức vô cùng nguy hiểm đáng sợ. Điều này quá giống với Đại Hàm ma quốc. Vân Trung Hạc nói: “Cả Hắc Viêm đế quốc là cường giả làm vua đúng không? Giống như dưỡng cổ, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, người thắng làm vua, kẻ thua có thể chết không có chỗ chôn?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng vậy.” Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc là chế độ nô lệ, chỉ có tế sư và võ sĩ mới là cao quý nhất, đứng ở đỉnh kim tự tháp đúng không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng vậy.” Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc, chỉ có người mạnh nhất mới có thể thành hôn sinh con, kẻ yếu hoàn toàn không có quyền sinh sản. Hơn nữa những đứa trẻ sinh ra không thể giao cho gia đình phu thê nuôi dưỡng, mà là phải giao cho thị tộc chiến đấu, hoặc là thị tộc tế sư bồi dưỡng?” Tỉnh Trung Nguyệt trầm mặc một lát nói: “Cũng có thể nói là như vậy.” Vân Trung Hạc nói: “Đứa trẻ yếu ớt nhất sinh ra sẽ bị… xử lý sạch, thậm chí không có quyền lớn lên, phải không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Không, đứa trẻ như vậy có thể lớn lên, nhưng vĩnh viễn ở tầng dưới cùng, mặc kệ cha mẹ nó là ai, nó vĩnh viễn ở tầng dưới cùng, gần như tương đương với nô lệ. Hơn nữa còn không bằng nô lệ, nô lệ còn có thể sinh sản, sinh ra đời sau nô lệ, mà bọn họ không có quyền sinh sản, không thể truyền thừa huyết mạch nhỏ yếu được.” Vân Trung Hạc nhắm hai mắt lại, Hắc Viêm đế quốc này, quả nhiên là một phiên bản khác của Đại Hàm ma quốc. Tất nhiên, nó có thể không cực đoan như ma quốc của Đại Hàm ma quốc, nhưng cũng là hắc ám tàn nhẫn. Vân Trung Hạc nói: “Vậy Hắc Viêm đế quốc này giải quyết vấn đề dân số như thế nào?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Có một nhóm phụ nữ chịu trách nhiệm sinh con.” Điều này thậm chí còn tàn nhẫn hơn. Vân Trung Hạc nói: “Cho dù như vậy, dân số Hắc Viêm vương quốc cũng sẽ không quá nhiều.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Không nhiều lắm, nhưng vô cùng vô cùng mạnh. Vì vậy, ngày càng cần nhiều nô lệ đến cung cấp nuôi dưỡng, có nên tấn công các thuộc địa mới để hỗ trợ đế quốc.” Vân Trung Hạc nhìn kỹ Tỉnh Trung Nguyệt, bây giờ nàng đã cao gần 1m9. Ở tuổi này rồi mà còn cao thêm mấy tấc? Điều này rõ ràng là không bình thường. Không biết vì để cho mình trở nên mạnh mẽ, rốt cuộc nàng đã trải qua những gì. Vân Trung Hạc nói: “Con của chúng ta có khỏe không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Rất tốt, Đại Bảo là một nữ võ sĩ ưu tú, Tiểu Bảo là một tiểu thuật sĩ thiên tài.” Vân Trung Hạc nói: “Lần này ngươi tấn công Hồng Di châu, tổng cộng mang theo bao nhiêu người?” “Hai vạn.” Tỉnh Trung Nguyệt nói. Ánh mắt Vân Trung Hạc khẽ run lên, chỉ có hai vạn? Quân đội thực dân của Tân Đại Viêm đế quốc ở Hồng Di châu khoảng hai ba vạn, hơn nữa Cơ Diễm suất lĩnh đế quốc đệ tứ quân đoàn hai vạn người, cho nên toàn bộ đế quốc thuộc địa thứ ba quân đội khoảng năm vạn. Không chỉ vậy, đế quốc còn có một bộ phận quân đội bản địa trung thành trong thuộc địa thứ ba, con số này khoảng hơn một trăm ngàn. Tỉnh Trung Nguyệt mang theo hai vạn người, đánh bại năm vạn tinh nhuệ đế quốc, hơn nữa còn có đại lượng tôi tớ thổ dân. Không chỉ có thế, thuộc địa thứ ba tổng cộng có trăm vạn người phản loạn, bây giờ đều ngoan ngoãn thần phục Tỉnh Trung Nguyệt. Cho nên có thể thấy được, hai vạn quân đoàn võ sĩ nàng mang đến cường đại cỡ nào? Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc đi theo con đường Đại Hàm ma quốc đúng không? Tất cả Hắc Long võ sĩ đều trải qua dị biến đúng không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đúng vậy.” Đối với kết quả này, trong lòng Vân Trung Hạc cảm thấy tràn ngập bi ai, nhưng cũng cảm thấy bình thường. Bởi vì cho tới bây giờ, thế giới phương đông chưa từng chân chính đánh bại Đại Hàm ma quốc, hơn nữa Nộ Đế chết bất đắc kỳ tử cũng đầy nghi vấn. Cho dù sau khi Nộ Đế chết, Đại Hàm ma quốc cũng là bởi vì nội loạn đáng sợ mà tự diệt vong. Cho nên từ đầu đến cuối, Đại Hàm ma quốc luôn là một cường quốc đáng sợ. Trật Tự hội là cường giả võ đạo tạo thành, trời sinh đối với võ đạo tràn ngập cuồng nhiệt, vì trở nên cường đại, nguyện ý trả giá bất cứ cái giá nào. Cho nên, Đại Hàm ma quốc đã trở thành một hình mẫu. Mấu chốt là võ sĩ Đại Hàm ma quốc có thể tiến hành dị biến, vậy người của Trật Tự hội tiến hành dị biến như thế nào? Hơn nữa còn thành lập Hắc Viêm đế quốc. Hơn nữa rất hiển nhiên là lúc bọn họ ở Tân Đại Viêm đế quốc chưa dị biến, mà là sau khi lưu vong mới dị biến. Vân Trung Hạc nói: “Hắc Viêm đế quốc có thái độ như thế nào đối với Đại Hàm Ma Quốc?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Địch nhân.” Vân Trung Hạc nói: “Một núi không thể chứa hai hổ?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Mục đích của Trật Tự hội tồn tại, chính là vì đối kháng Đại Hàm ma quốc.” Vân Trung Hạc nói: “Bây giờ bọn họ vẫn còn mục tiêu này sao?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Không biết.” Quả thật sẽ không biết, bởi vì Hắc Viêm đế quốc chỉ muốn cường đại, chỉ muốn hết lần này đến lần khác lột xác trên phương diện võ đạo. Vân Trung Hạc nói: “Cơ Diễm đâu?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Quân đội của nàng tổn thất nặng nề, mang theo những người còn lại chạy trốn.” Nàng đã trốn đến đâu? Thuộc địa thứ ba có tổng cộng năm triệu km vuông, rất nhiều nơi là núi rừng, hoang vắng. Kế tiếp, hai người không nói gì, trong chốc lát chỉ lẳng lặng nhìn nhau. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Ngươi không còn câu hỏi gì nữa sao?” Vân Trung Hạc nói: “Tạm thời không còn nữa.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Lát nữa ta cho người mang đồ ăn tới.” Vân Trung Hạc nói: “Được.” … Vì sao Vân Trung Hạc không trực tiếp đưa ra điều kiện với Tỉnh Trung Nguyệt? Hắn không có khả năng làm như thế, thậm chí hắn dựa vào cái gì làm như thế? Mặc dù ngoài miệng Tỉnh Trung Nguyệt không nói, nhưng trong lòng vô cùng hận Tân Đại Viêm đế quốc. Lúc ấy hắn vạn dặm xa xôi từ thế giới phía đông đi tới đại bình nguyên phía đông đế quốc, kết quả Tân Đại Viêm đế quốc không tiếp nhận nàng, khiến cho nàng không thể không mang theo hơn một vạn người tiếp tục lưu vong. Hơn một vạn người, chết chín mươi lăm phần trăm, mẫu thân trên danh nghĩa của nàng là Liệt Phong phu nhân chết, lão sư của nàng cũng đã chết, rất nhiều người bên cạnh nàng đều đã chết, thậm chí sinh mệnh Tiểu Bảo cũng nguy kịch. Nàng hận thấu xương Đại Viêm đế quốc. Vân Trung Hạc có tư cách để nàng buông bỏ cừu hận này? Không! Tỉnh Trung Nguyệt, nàng yêu ta, vì vậy nàng phải hy sinh vì ta. Nàng mang theo hai vạn quân đoàn Hắc Long trung thành với Tân Đại Viêm đế quốc, nàng phải giao ra thuộc địa thứ ba. Loại lời này Vân Trung Hạc không thể nói ra miệng. Cho dù là phu thê, hắn cũng không có tư cách nói. Ở một mức độ nào đó, Tỉnh Trung Nguyệt là bởi vì Vân Trung Hạc mới chịu đựng những đau khổ này. Trên người nàng có huyết thống Đại Hàm ma quốc, muội muội Vô Sương công chúa của nàng càng là lực lượng dòng chính của Đại Hàm ma quốc, nàng hoàn toàn có thể ở lại thế giới phương đông hưởng thụ vinh hoa phú quý, vậy vì sao nàng phải mang theo hơn một vạn người rời đi? Là bởi vì nàng không muốn trung thành với Đại Hàm ma quốc. Tại sao nàng không muốn trung thành? Bản thân nàng có địch ý với Đại Hàm ma quốc sao? Cũng không phải. Nàng là vì lập trường của Vân Trung Hạc. Hơn nữa hai hài tử còn đang ở Hắc Viêm đế quốc, thậm chí nàng chỉ còn lại một ngàn người, cũng còn ở Hắc Viêm đế quốc. Tỉnh Trung Nguyệt một khi phản bội, vậy những người này đều sẽ chết. Vương đạo là gì? Ngươi muốn có được một cái gì đó, trước hết phải tự mình bỏ ra, vợ chồng là như vậy. … Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vân Trung Hạc vẫn ở trong phủ tổng đốc. Tỉnh Trung Nguyệt vô cùng bận rộn, đại khái chỉ có thể ở bên nhau hai ngày một lần. Mà Vân Trung Hạc dùng hết sức bình sinh của bản thân, hoàn thành trách nhiệm của một người trượng phu. Nửa tháng sau, hắn gầy đi mấy cân. Nhưng hắn có thể nói thứ hắn bỏ ra là những đồ chơi này sao? Tất nhiên là không, đó chỉ là một màn khởi động. Dù sao hắn và Tỉnh Trung Nguyệt đã mười mấy năm không gặp mặt, muốn khôi phục lại quan hệ thân mật phải cần quá trình. Vân Trung Hạc nhất định phải làm cho Tỉnh Trung Nguyệt cảm giác được, hắn thương tiếc nàng, hai người vẫn là một lòng như trước. Mặc dù lúc này Vân Trung Hạc đứng ở trên lập trường của Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng cũng sẽ không làm tổn thương Tỉnh Trung Nguyệt. Rất hiển nhiên, Tỉnh Trung Nguyệt cũng cảm giác được loại ôn nhu này, cũng từng chút từng chút khôi phục tư thái mười mấy năm trước. Thái độ của nàng là gì? Chính là trong miệng thường xuyên thốt ra một vài lời kỳ quái, nghe có vẻ rất không đứng đắn, nhưng là nội tâm của nàng. Cuối cùng một ngày, sau khi chơi trò chơi nửa cái mạng, Vân Trung Hạc hỏi: “Mặt trăng, ta có thể cầu xin nàng một điều?” “Được.” Tỉnh Trung Nguyệt trực tiếp trả lời. Đây là tính cách của nàng, sẽ không hỏi những gì ngươi yêu cầu. Bởi vì chuyện Vân Trung Hạc thỉnh cầu không vượt quá điểm mấu chốt của nàng, nàng sẽ hoàn thành chúng. Nhưng một khi việc đó vượt qua điểm mấu chốt của nàng thì có thể sẽ là một cục diện khác. Có lẽ nàng vẫn sẽ hoàn thành, nhưng tiếp theo sẽ làm ra những điều quyết đoán hơn. Vân Trung Hạc nói: “Ngươi thống hận Tân Đại Viêm đế quốc, ta có thể hiểu được. Nhưng có một số người lớn tuổi, có người vẫn còn là trẻ con, người trên sáu mươi tuổi, hài tử dưới mười sáu tuổi, có thể dỡ bỏ xiềng xích, để bọn họ tiếp nhận trị liệu, đồng thời thả họ về Tân Đại Viêm đế quốc?” “Được!” Tỉnh Trung Nguyệt tiếp tục nói. Vân Trung Hạc không nói cảm ơn, mà nhẹ nhàng ôm Tỉnh Trung Nguyệt.