Chương 403: Hắc Long Vương

CHƯƠNG 403: HẮC LONG VƯƠNG Ngày hôm sau, Tỉnh Trung Nguyệt trả tự do cho mấy ngàn công dân Đại Viêm đế quốc, để các nàng đi thuyền trở về đế quốc, trong đó bao gồm cả tiểu cô nương nói muốn thi đệ nhất học viện. Sau đó, Vân Trung Hạc không còn đưa ra bất kỳ yêu cầu gì với Tỉnh Trung Nguyệt nữa, phảng phất như quên mất bản thân là hoàng đế của Tân Đại Viêm đế quốc, toàn tâm toàn ý cùng Tỉnh Trung Nguyệt trải qua cuộc sống giống như vợ chồng nhỏ. Nội dung của cuộc trò chuyện của hai người cũng trở nên chi tiết hơn nhiều. Trên cơ bản đều là Vân Trung Hạc tự thuật cuộc sống mấy năm nay ở Tân Đại Viêm đế quốc, nói cái này từng chút từng chút, chính là vì hóa giải cừu hận trong nội tâm của Tỉnh Trung Nguyệt đối với Tân Đại Viêm đế quốc. Mặt khác, hắn cũng đang hỏi thăm Hắc Viêm đế quốc, nhất là vị hoàng đế của Hắc Viêm đế quốc. “Ta không biết hắn ta là loại người gì.” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Hắn rất cường đại, cường đại đến mức hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được. Đương nhiên có lẽ ngươi không có khái niệm, ngươi cảm thấy Thiên Tộ Thần Hoàng lúc ấy cường đại không?” Đương nhiên cường đại, Vân Trung Hạc gần như không thể hình dung võ công của y. Về phần Hắc Ám quân vương Đại Doanh đế quốc? Vậy thì... hoàn toàn không nằm trong khái niệm của Vân Trung Hạc. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Mấy năm nay, ta đã trải qua quá trình luyện võ không thể tưởng tượng được, hành trình lột xác, hành trình địa ngục. Hơn nữa huyết thống Đại Hàm ma quốc của bản thân ta một lần lại một lần kích phát, một lần lại một lần lột xác, cho nên võ công của ta đã vượt qua Thiên Tộ Thần Hoàng, cao thủ trước đó của Bạch Vân thành đã xa xa không thể tiếp cận, bọn họ đều không phải là đối thủ của ta.” Trâu bò như vậy?! Tỉnh Trung Nguyệt tiếp tục nói: “Nhưng... khoảng cách giữa ta với Hắc Long Vương vô cùng lớn, ở trước mặt hắn, khí thế của ta hoàn toàn bị áp chế, ngay cả dũng khí động võ cũng không có.” Vì vậy Vân Trung Hạc càng không có khái niệm. Vân Trung Hạc nói: “Hoàng đế của Hắc Viêm đế quốc, được xưng là Hắc Long Vương?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Sau khi Trật Tự hội lưu vong, thủ lĩnh vẫn được xưng là Hắc Long Vương. Cho nên sau khi chia rẽ, Trật Tự hội cũng được gọi là Hắc Long Trật Tự hội. Nhưng sau khi hắn trở thành Hắc Long Vương, trực tiếp thành lập đế quốc, xưng là Hắc Viêm đế quốc, tự lập làm đế, hơn nữa bắt đầu khuếch trương trắng trợn.” Vân Trung Hạc nói: “Còn gì nữa không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Hắn là một người thần bí, không ai có thể nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì, thậm chí hắn quanh năm đều ẩn nấp dưới áo giáp đen. Hắn hầu như không nói chuyện với bất kỳ ai, chỉ ra lệnh. Nếu ai chống lại mệnh lệnh thì trực tiếp giết chết.” Vậy hoàng đế này tuyệt đối sát phạt quyết đoán. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, đây chính là hậu quả của võ đạo đế quốc. Vân Trung Hạc nói: “Còn gì nữa không?” Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Còn nữa? Ta vô cùng kính sợ hắn, cảm thấy hắn như núi cao, khủng bố và cường đại.” Vân Trung Hạc ngừng lại, không tiếp tục hỏi về Hắc Long Vương nữa. Vị lãnh tụ tối cao của Trật Tự hội, hoàng đế của Hắc Viêm đế quốc. … Một ngày nọ, sau khi trò chơi nửa cái mạng kết thúc. Vân Trung Hạc đột nhiên hỏi: “Mặt trăng, ngươi đã luôn muốn đi lang thang, bây giờ ngươi còn muốn đi lang thang không?” Tỉnh Trung Nguyệt trầm mặc một lát nói: “Ta không biết, ta phảng phất đã lưu lạc đủ rồi, nhưng lại không tìm được nhà của mình.” Vân Trung Hạc nói: “Mặt trăng, ngươi nguyện ý để cho hài tử chúng ta sinh sống ở nơi hắc ám đáng sợ như Hắc Viêm đế quốc sao?” Tỉnh Trung Nguyệt trầm mặc một lát. Sau đó, nàng lẳng lặng nói: “Vân Trung Hạc, trong khoảng thời gian này ngươi một mực tẩy não cho ta, một mực trong tiềm thức nói cho ta biết Tân Đại Viêm đế quốc tốt cỡ nào, quang minh cỡ nào, ấm áp cỡ nào. Ta tin những gì ngươi nói là sự thật, nhưng mật ong của người khác, thạch tín của ta.” Thay vì phản bác nàng, Vân Trung Hạc tiếp tục lắng nghe nàng. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Tân Đại Viêm đế quốc đối với một số người mà nói giống như thiên đường, nhất là người trời sinh hào quang vạn trượng như ngươi. Nhưng đối với một số người mà nói chính là địa ngục. Ngươi nói nó quang minh ấm áp cỡ nào, nhưng ngươi có hỏi qua những nô lệ tầng dưới chót của đế quốc chưa? Ngươi đã bao giờ hỏi một số nô lệ bản địa của thuộc địa chưa?” Vân Trung Hạc vẫn không phản bác nàng. Tỉnh Trung Nguyệt nói: “Đương nhiên, ta cũng không phải quan tâm đến cái chết của những nô lệ này. Nhưng ta chỉ muốn nói, Tân Đại Viêm đế quốc là thiên đường của ngươi, lại là địa ngục của ta, ta hận nó, ta hận nó khiến ta mất đi người nhà, ta hận nó khiến ta suýt mất đi Tiểu Bảo. Vân Trung Hạc ngươi cũng biết, đời này cho tới bây giờ ta chưa từng quỳ gối trước người khác, cho tới bây giờ cũng không có, ta thà rằng bị người bầm thây vạn đoạn, cũng tuyệt đối sẽ không nhíu mày một chút, cũng sẽ không quỳ xuống. Nhưng... ngày hôm đó ta đã quỳ, quỳ cả ngày lẫn đêm. Không phải vì bản thân ta, mà là vì hai đứa con của chúng ta.” Giọng Tỉnh Trung Nguyệt trở nên vô cùng kịch liệt, khàn giọng nói: “Nhưng bọn họ cự tuyệt ta, ta nói ta có thể chết, nhưng hãy tiếp nhận những người không có huyết thống Đại Hàm ma quốc, tiếp nhận hài tử của chúng ta. Kết quả là... Tân Đại Viêm đế quốc giống như thiên đường của ngươi vẫn cự tuyệt, tùy ý để chúng ta chết.” “Vân Trung Hạc, nếu như không có Hắc Long Vương, ta đã sớm chết, hai hài tử của chúng ta cũng...” “Vân Trung Hạc, ngươi vô cùng thông minh, mà ta là một người không muốn động não. Ngươi một mực tẩy não cho ta, ta biết ngươi đang tẩy não cho ta, nhưng bởi vì ta yêu ngươi, cho nên cũng tùy ý để ngươi tẩy não. Ở một mức độ nào đó ngươi đã thành công rồi. Ta đã tưởng tượng gia đình chúng ta nằm trên bãi cỏ trông như thế nào, khu vườn khổng lồ, đồng cỏ rộng lớn, rất tươi sáng, rất đẹp. Thậm chí chúng ta có thể sinh ra một cặp song sinh, bởi vì mười năm trước khi ta làm mẹ vẫn chưa đủ trưởng thành, chưa học cách làm mẹ, chưa đủ yêu thương con cái của chúng ta. Nếu Bảo Bảo của chúng ta có thể sống trong một đất nước tươi sáng và xinh đẹp, như vậy sẽ tốt biết bao nhiêu.” “Ngươi đã thành công, ngươi là nam nhân ta yêu cho nên ta sẽ ngây ngốc bị ngươi tẩy não.” “Nhưng Vân Trung Hạc bệ hạ, ở thời khắc mấu chốt cứu vớt vận mệnh hai hài tử chúng ta là Hắc Long Vương, là Hắc Viêm đế quốc. Đúng vậy, Hắc Viêm vương quốc vô cùng hắc ám, vô cùng đáng sợ, vô cùng phản nhân loại. Nhưng ngươi muốn ta phản bội Hắc Viêm đế quốc, muốn ta đầu minh bỏ ám, vui vẻ đi theo ngươi đến Tân Đại Viêm đế quốc? Ta không thể làm được!” “Vân Trung Hạc, ta vô cùng cảm kích ngươi không bảo ta lui binh, không bảo ta giao ra Hồng Di châu. Nhưng lập trường giữa chúng ta là không thể hòa giải, ngươi là vua của Tân Đại Viêm đế quốc, mà ta là thần tử của Hắc Viêm đế quốc, ta không thể vì ngươi bị phản bội Hắc Viêm đế quốc.” Vân Trung Hạc vẫn không nói gì. Tỉnh Trung Nguyệt run rẩy nói: “Cái này có vẻ giống như ở Vô Chủ chi địa đúng không? Lúc ấy ta không thể phản bội huynh trưởng Yến Biên Tiên của ta, kết quả dẫn đến kết cục tồi tệ nhất. Hiện tại ta không thể phản bội Hắc Viêm đế quốc đã cứu vớt hài tử chúng ta, cho nên ta và ngươi đối lập.” Ánh mắt Tỉnh Trung Nguyệt từ đầy bi sắc nói: “Có lẽ đây chính là số mệnh của ta. Nhưng ngươi yên tâm, lần này sẽ không xuất hiện thảm kịch này, ta sẽ không phản bội Hắc Viêm đế quốc, nhưng bây giờ muốn ta đối địch với ngươi, cùng ngươi chém giết? Ta cũng không thể làm được, ta không thể chọn bất kỳ bên nào, nhưng ta có thể tự sát?” Sau đó, Tỉnh Trung Nguyệt đứng dậy nói: “Chả nhẽ đến việc tự sát mà ta còn không thể sao?” Sau khi lặp đi lặp lại câu đó, nàng phát ra một tiếng cười đầy bi thương. Sau đó, nàng rời đi. Vân Trung Hạc ngồi một mình trên giường, không nhúc nhích. Hắn lặng lẽ suy nghĩ. Có một số câu hỏi, hắn đã không suy nghĩ rõ ràng, bây giờ cần phải suy nghĩ triệt để. Ví dụ như vì sao Hắc Long Vương đột nhiên thành lập Hắc Viêm đế quốc? Ví dụ như tại sao bắt đầu mở rộng mạnh mẽ? Đương nhiên, hắn còn phải suy nghĩ quan hệ giữa hắn và Tỉnh Trung Nguyệt, còn có hai hài tử, hai hài tử ở Hắc Viêm đế quốc. Hai hài tử đã khiến hắn tràn ngập áy náy. … Mấy ngày kế tiếp, Tỉnh Trung Nguyệt không còn đến gặp Vân Trung Hạc nữa, thậm chí còn không có trở về phủ Tổng đốc này. Tình cảm vợ chồng rất nồng nàn, cũng không rạn nứt. Nhưng lập trường của hai người, lại phảng phất rất quyết liệt, khoảng cách không thể thu hẹp? Bỗng một ngày, thủ lĩnh Hắc Long võ sĩ kia đi tới trước mặt Vân Trung Hạc. “Ngươi đi thôi, nơi này đã không hoan nghênh ngươi.” Vân Trung Hạc nói: “Tỉnh Trung Nguyệt nữ vương của các ngươi đâu?” Thủ lĩnh Hắc Long võ sĩ nói: “Nàng không gặp ngươi, mời ngươi rời khỏi nơi này.” Sau đó, gã vẫy tay: “Người tới, đưa hắn đi.” Hai võ sĩ tiến vào trực tiếp muốn khiêng Vân Trung Hạc ra ngoài. Vân Trung Hạc nói: “Không cần, ta tự đi!” Sau đó, Vân Trung Hạc rời khỏi phủ tổng đốc. Hắn tới nơi này đã hơn một tháng, trong khoảng thời gian này, hắn và Tỉnh Trung Nguyệt đã trải qua cuộc sống ngọt ngào như keo như sơn. Dưới sự giám sát và trục xuất của một nhóm Hắc Long võ sĩ, Vân Trung Hạc đi đến bờ biển và lên chiếc thuyền lớn của đế quốc. Từ đầu đến cuối, Tỉnh Trung Nguyệt đều không xuất hiện. … Vân Trung Hạc đi trên một chiếc thuyền lớn, rời khỏi vùng biển thuộc địa thứ ba. Cơ Chiến trầm mặc một lát nói: “Bệ hạ, thuộc địa thứ ba đối với chúng ta rất trọng yếu, hệ thống quân sự mới của chúng ta rất cần thuộc địa thứ ba, bất kể giá nào cũng phải đoạt lại. Cho nên lần này sau khi chúng ta trở về, sẽ tập kết đại quân đến tấn công sao?” Cuộc gặp gỡ giữa Vân Trung Hạc và Tỉnh Trung Nguyệt lần này đã thành công trong việc đoàn tụ tình cảm, nhưng lại thất bại trong đàm phán chính trị. Chẳng lẽ tiếp theo thật phải sử dụng thủ đoạn của chiến tranh sao? Thật sự phải tập kết quân đoàn kiểu mới của đế quốc, đến đây tấn công Tỉnh Trung Nguyệt sao? Tỉnh Trung Nguyệt nói rõ ràng, nàng có bản lĩnh tự sát. Một khi Vân Trung Hạc thật sự phái quân đoàn kiểu mới của đế quốc đến tấn công Tỉnh Trung Nguyệt, vậy sẽ xảy ra hậu quả gì? Không thể tưởng tượng được! Chẳng lẽ Tân Đại Viêm đế quốc và Hắc Viêm đế quốc này, thật sự chỉ có thể đao thương gặp nhau sao? Thật sự chỉ có thể gà nhà bôi mặt đá nhau sao? Vân Trung Hạc cần phải chịu trách nhiệm cho Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng cũng cần phải chịu trách nhiệm cho Tỉnh Trung Nguyệt cùng hai hài tử chứ? Ba ngày sau! Chiếc thuyền lớn của Hạc Trung Vân neo đậu thuộc địa thứ hai, và phi thuyền trên bầu trời cũng hạ cánh trên mặt đất bằng phẳng và rộng. “Cơ Chiến đại nhân, lời tiếp theo của ta không phải thương lượng mà là ý chỉ!” Vân Trung Hạc chém đinh chặt sắt nói: “Ngươi đi thuyền trở về Tân Đại Viêm đế quốc, trong vòng ba tháng không được tiến đánh Tỉnh Trung Nguyệt, không nên dùng thủ đoạn quân sự giải quyết thuộc địa thứ ba.” Cơ Chiến run rẩy nói: “Bệ hạ, ngài... ngài muốn làm gì?” Vân Trung Hạc nói: “Ta cần phải chịu trách nhiệm cho Tân Đại Viêm đế quốc, nhưng ta cũng cần vì thê tử khác của ta, Tỉnh Trung Nguyệt, phụ trách hai đứa con khác của ta. Nàng đã phải chịu đựng rất nhiều, và ta không có quyền yêu cầu nàng hy sinh cho ta một lần nữa. Cho nên lúc này đây, ta cần đứng ở phía trước nàng, ta không thể để cho nàng nợ Hắc Long Vương, ta không thể để bi kịch lặp lại.” Tiếp theo, Vân Trung Hạc hít sâu một hơi nói: “Hắc Viêm đế quốc này tuy rằng rất hắc ám, nhìn qua giống như là phiên bản của Đại Hàm Ma quốc. Nhưng vì sao nó gọi là Hắc Viêm đế quốc, bởi vì bọn họ cũng coi mình là người Đại Viêm. Cho nên ta muốn đi gặp Hắc Long Vương thần bí mà cường đại này, hoàng đế , tự xưng là hoàng đế của Hắc Viêm đế quốc này.” Lời này vừa nói ra, tóc Cơ Chiến gần như đều muốn dựng thẳng lên. Bệ hạ điên rồi sao? Hắc Viêm đế quốc là một phiên bản của Đại Hàm ma quốc, hắc ám, tà ác, đáng sợ, cường đại. Hơn nữa Hắc Long Vương này cũng đang bắt chước Nộ Đế, hoàn toàn là nhân vật hắc ám nguy hiểm nhất thiên hạ. Vân Trung Hạc lại muốn đi gặp hắn? Đây không phải điên thì là gì? “Đây là ý chỉ, trong lòng ta có sáu thành nắm chắc.” Vân Trung Hạc trực tiếp leo lên phi thuyền khổng lồ, nói: “Cất cánh, mục tiêu hướng tây nam, Hắc Viêm đế quốc cách một vạn năm ngàn dặm.” Các sĩ quan trên phi thuyền vô cùng khó xử, hoàn toàn không thể lựa chọn. Bọn họ phải tuân theo mệnh lệnh của Độc Tài Vương, nhưng điều này lại có thể gây nguy hiểm chết người cho ngài. Vân Trung Hạc nhìn về phía quan quân này nói: “Thiếu tá các hạ, ta đến Tân Đại Viêm đế quốc có bao giờ làm các ngươi thất vọng bao không?” Cấp bậc thiếu tá này cũng là kết quả của cải cách hệ thống quân sự mới. Thiếu tá nói: “Hoàn toàn không, ngài là một quân vương hoàn mỹ và vĩ đại.” Vân Trung Hạc nói: “Vậy thì khởi hành đi, ta nhất định phải đi gặp vị Hắc Long Vương thần bí và cường đại này.” Thiếu tá trầm mặc một lát, sau đó cắn răng nói: “Tuân chỉ!” Sau đó, y ra lệnh: “Phi thuyền cất cánh, khởi hành!”“ Cơ Chiến trực tiếp quỳ trên mặt đất, liều mạng cầu xin, tiếp theo lại muốn leo lên phi thuyền, đi theo Vân Trung Hạc. Vân Trung Hạc chỉ vào y và nói: “Phục tùng ý chỉ, ngươi còn có sứ mệnh khác.” Cơ Chiến rơi lệ, dập đầu nói: “Thần... tuân chỉ!” Tân Đại Viêm đế quốc không dập đầu, cũng không nói tuân chỉ linh tinh, đây là đại lễ của quân thần phương đông. Phi thuyền khổng lồ liên tục bay lên, bay lên Sau khi lên tới độ cao mấy ngàn mét lại bay về phía tây nam, bay về phía Hắc Viêm đế quốc hoàn toàn bí ẩn và chưa được biết đến … 10 ngày sau. Phi thuyền khổng lồ của Vân Trung Hạc đi tới bầu trời Hắc Viêm đế quốc thần bí khó lường.