Chương 2: Vô Minh Thần Phong Lưu- Sát Nhân kiếm

Colmo tiếp tục giơ búa lên, nhưng Clow lại tiếp tục 'Trượt chân', sau đó bị đập bay, tiếp đó dùng đao rất tự nhiên đâm vào người một tên hải tặc khác. Lặp đi lặp lại, Clow tiếp tục vọt tới. Colmo rất phẫn nộ, tên tiểu tử hải quân này may quá đi mất, liên tiếp ba lần đều tránh thoát công kích của mình. "Lần này, ta nhất định phải đánh chết mày!" Hắn đổi hướng, không tiếp tục bổ dọc nữa mà lại xoay tròn búa lớn rồi đập ngang tới. Clow khẽ nheo mắt lại, con ngươi bắn ra một tia sáng sắc bén. "Mục kiếm." Cả người Colmo cứng đờ, vô thức che trái tim mình, giờ khắc này hắn cảm thấy toàn thân mình phát lạnh, tay chân mềm nhũn, cái búa thuận thế quăng tới, cán búa vừa vặn đánh vào trên người Clow. Clow lại bay ra ngoài. "A!" Một tên hải tặc ôm ngực gục xuống. Clow một lần nữa rút dao quân dụng từ trên thi thể ra, sắc mặt nghiêm túc: "Hải tặc, ta sẽ không khuất phục!" "Đáng giận!" Colmo từ dưới đất bò dậy, sắc mặt đã tái xanh. Hắn không thèm nhặt lại búa, hai tay mở lớn xông thẳng đến Clow. Sau đó Clow lại bay ra ngoài, lại rất khéo không khéo xử lý một tên hải tặc. Colmo đã sắp phát điên, mặc kệ hắn đối phó với tên hải quân này thế nào, đối phương đều sẽ 'Bay' ra ngoài. Dù rõ ràng hắn đã bắt lấy đối phương, nhưng trong nháy mắt đó toàn thân hắn lại phát lạnh, giống nhau bị kiếm đâm trúng trái tim, sau đó hắn sẽ ngã xuống, rồi tên hải quân kia lại bay ra ngoài. Sau mấy lần như thế, phe hải tặc vốn chiếm thế thượng phong, lúc này lại đã ngã xuống hơn nửa. Clow từ dưới đất bò dậy, thuận tay rút ra dao quân dụng đâm vào trên người tên hải tặc xấu số, sắc mặt tái nhợt, há miệng thở hồng hộc. "Thuyền trưởng!" Trung sĩ Abra đau lòng nhìn Clow, mặc dù không có vết thương vết máu nào, nhưng thân thể rung động cùng tiếng ho khan không đè nén được thỉnh thoảng vang lên chứng tỏ hắn bị nội thương không nhẹ. Cho dù là như thế, cho dù là như thế. . . Hải quân cũng không đầu hàng trước đám hải tặc! "Chính nghĩa tất thắng, chúng ta không thể đầu hàng hải tặc, a! ! !" Abra lệ nóng doanh tròng, gầm lên một tiếng rồi phóng tới một tên hải tặc, vung một đao kết thúc cuộc đời của đối phương. "Giết! ! !" Sĩ khí của đám hải quân dùng mắt trần cũng có thể thấy là đang tăng lên, mà bởi vì mỗi lần Clow rất 'Thê thảm' đâm vào hải tặc, vũ khí lại rất 'Không khéo' đâm vào người đám hải tặc nên số lượng hải tặc đột kích không còn nhiều, rất nhanh đã bị hải quân chiếm thượng phong, đánh đấm tơi bời khiến bọn chúng chạy trốn khắp nơi. "Đáng ghét, đáng ghét!" Colmo tức giận đến mức phát run, từ lúc bắt đầu đối phó với tên hải quân này, hắn vẫn không thuận lợi, phi thường không thuận lợi! Trước đó dùng búa không phát hiện ra được, thế nhưng về sau hắn cảm giác được không đúng, mặc dù mỗi lần đều là hắn công kích Clow, nhưng quyền cước của hắn luôn cảm thấy không thể đánh trúng, giống như đánh vào không khí vậy, thế nhưng Clow lại bay ra ngoài, nhìn cũng thật sự bị thương không nhẹ. Rất khó chịu, rất quái dị. Vẻ mặt Clow vô cùng bi phẫn, nhưng trong lòng lại cười thầm: "Rất tốt, tiếp theo hải quân sẽ hợp lực chống lại đại hải tặc Colmo, đại chiến 300 hiệp, cuối cùng bắt được kẻ này. Không phải một mình ra đánh, là công lao của các hải quân khác, loại chuyện này quá bình thường, ta chắc chắn sẽ không bị chú ý tới." "Ta thật sự tức giận." Ngay khi Clow chuẩn bị chỉ huy hải quân cùng tiến lên, Colmo lại bỗng nhiên trầm thấp quát một câu, hắn xoay người, còng lưng, đôi mắt bỗng nhiên hóa thành màu vàng. "Xé nát các ngươi!" Thân hình Colmo tăng vọt, từng tầng lân phiến từ sau lưng hắn mọc ra, một đôi tay hóa thành lợi trảo, nửa đầu phần trên trở nên hẹp dài. Biến thành một người thằn lằn. Phanh phanh phanh. . . Đạn bắn vào trên lưng Como, cọ ra từng tia lửa. "Quái. . . Quái vật!" Một số hải quân sợ hãi kêu to. Lần này sắc mặt Clow thật sự khó coi. Năng lực trái Ác Quỷ? Mẹ nó, vì sao! "Đội định giá của hải quân làm ăn kiểu gì đây, loại người này mà chỉ khen thưởng có 6 triệu? ZF(Chính phủ) cũng không phải không có tiền, khen thưởng cho hắn 60 triệu rồi để hắn đi chịu chết không tốt sao!" Trong lòng Clow gào thét. "A a a a. . ." Colmo nhếch miệng cười như điên, "Ta là người thằn lăn đã ăn trái Ác Quỷ, lúc đầu không muốn dùng năng lực này, nhưng chúng mày thật sự đã chọc giận ta, nhất là mày!" Hắn chỉ vào Clow, gầm lên: "Ta muốn xé nát mày!" "Mới không để mày làm được! Thuyền trưởng Clow, ngài yên tâm đi, ta có chết cũng sẽ bảo vệ ngài!" Trung sĩ Abra bước lên chắn trước mặt Clow, lớn tiếng hô hào. Ta không cần một tên râu quai nón bảo vệ, đổi để một chị gái tới đi. Clow giật giật khóe miệng. "Vậy bắt đầu từ mày đi!" Sưu! Cả người Colmo cúi xuống, nhanh chóng xuyên qua đám hải quân, lợi trảo đâm thẳng tới Abra, tốc độ kia nhanh đến mức người bình thường không kịp phản ứng. Chờ Abra có hành động thì móng vuốt kia đã đến trước mặt, thật sự bị bắt lấy thì chỉ sợ đầu cũng không có. Ầm! Đúng lúc này, Abra cảm giác được một luồng lực lớn từ bên cạnh truyền đến. Clow đạp một cước đá bay Abra đi, đón lấy cự trảo của Colmo, hai chỉ khép lại thành kiếm chỉ, cực nhanh vòng quanh thân đao một vòng, dùng một âm thanh cực nhẹ để ngâm nga nói: "Vô Minh Thần Phong Lưu sát nhân kiếm. . ." Xoát! Thân thể hắn nghiêng về một bên, lưỡi đao nhẹ nhàng xẹt qua từ bên hông Colmo, người cũng chuyển đến phía sau Colmo. "Thận." Trong hoàn cảnh bão tố khắp nơi, Colmo lại cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, hắn vô thức gạt tới phần eo của mình, phát hiện giống như không có chuyện gì, không khỏi quay người nhe răng cười: "Lại may mắn tránh được sao, ta muốn xem xem lần này mày tránh thế nào!" "Bảo vệ thuyền trưởng!" Trung sĩ Abra bị đẩy ngã cầm đao xông tới, nhảy lên cao cao rồi bổ một đao về phía cánh tay Colmo đang vươn về phía Clow. "Vô dụng!" Xùy! Vừa dứt lời, cánh tay Colmo bỗng nhiên nổ tung, máu tươi bắn ra, nhỏ xuống boong tàu, bị nước mưa cọ rửa. Colmo sững sờ nhìn cánh tay mình, lại nhìn về phía Abra cũng đang không thể tin. "Mày. . ." "Giết! !" Đám hải quân còn lại lao đến, một tên hải quân đâm một đao tới lưng Colmo, lớp da vốn cứng đến mức đạn bắn cũng không thủng, lúc này vừa bị vũ khí đụng vào lại đột nhiên nổ tung bắn máu, lực trùng kích khiến Colmo bổ nhào về phía trước. Tiếp đó lại có một tên hải quân vung đao chém tới, lại chém ra một tia máu. Tên quái vật này hiện nay đang bị thương, bọn họ có thể xử lý tên quái vật này! Hiểu rõ điểm này, đám hải quân công kích càng hăng say. Colmo như ngọn nến tàn trong gió, hắn trong vòng vây của một đám hải quân chỉ cao bằng một nửa thân hắn, cả người hắn không ngừng tuôn ra tơ máu, nhìn không giống như bị chém, mà là từ trong cơ thể bắn ra. Hắn quay cuồng, hắn không rõ. Lần thứ nhất biến thân trước mặt hải quân, lại lần thứ nhất không bị vũ khí hải quân gây thương tích, lần thứ nhất cảm nhận được sợ hãi của bọn hắn. Sự vui vẻ bắt nguồn từ lực lượng. Sự vui vẻ này sẽ mang đến càng nhiều càng nhiều vui sướng. Vốn phải là thời gian hưởng thụ hạnh phúc giết chóc hải quân rồi cướp đoạt thuyền. Vì sao, vì sao lại biến thành như vậy! "Tên hải quân kia!" Trong lúc choáng váng, trong đầu Colmo lóe lên linh quang, nghĩ đến một đao vừa rồi lướt qua bên hông kia. Hắn nhìn về phía Clow, đã thấy Clow đang chậm rãi tra đao tướng quân vào vỏ, khóe miệng hắn ngậm ý cười, khẽ nói với Colmo đang bị hải quân vây quanh. Tiếng nói rất nhẹ, gần như không nghe thấy được, nhưng Colmo lại hiểu lời hắn nói ra. "Ngươi nghe thấy sao. . ." Ầm! Tiếng đạn ra khỏi nòng. Đàn chì nhanh chóng bắn tới gần đầu của Colmo. Bành! ! ! Đầu của Colmo bị đạn bắn trúng đột nhiên nổ ra một cái động lớn, thân hình cao lớn như đại thụ ngã quỵ xuống trên boong thuyền, đầu hướng về Clow, hai mắt dần thất thần. "Tiếng Thần Phong nhẹ vang lên." Lưỡi đao, vào vỏ.