Chương 12: Đại quân xuất phát(2)

“Viễn nhi, Dật nhi, đến ăn hoa quả nào.” Lúc này, Hạ Uyển Uyển bưng hai đĩa trái cây đi vào. “Thật tốt, ta muốn ăn nho.” Tiểu Trần Viễn chạy nhanh như chớp tới nhận đĩa trái cây, ôm vào lòng ăn lấy ăn để. Trần Dật thì cung kính hành lễ: “Mẫu thân.” Hạ Uyển Uyển đặt trái cây xuống, mỉm cười hỏi: “Vừa nãy thấy Đinh tiên sinh vội vã rời đi, đã xảy ra chuyện gì sao?” “Đao gỗ bị gãy, ông ấy đi lấy một thanh khác.” Trần Dật không đề cập đến chuyện đại ca nói đao pháp xấu, tay cầm lấy một quả xoài, chuyển sang hỏi: “Phụ thân vẫn chưa hạ triều sao?” “Chưa, chắc đến tối mới về.” Hạ Uyển Uyển xoa đầu Trần Dật, dịu dàng hỏi: “Dật nhi cũng không nỡ để phụ thân rời đi sao?” Trong lòng nàng nghĩ, Dật nhi thật sự đã lớn rồi, biết phụ thân phải đi trấn thủ biên cương ở Bắc Hùng Quan mà cũng không nỡ. Trần Dật thành thật gật đầu, “Ừm, có chút không nỡ.” Ha ha, một chút cũng không có. Trần Thái Bình - tên cuồng ma sủng thê đó, đối với việc hố nhi tử lại không hề nhân nhượng chút nào. Nhớ đến hắn, chẳng bằng nghĩ đến mười vị tiên tử của Đạo môn! “Vậy ngươi có muốn gặp mỗ mỗ cùng ngoại công không?” Hạ Uyển Uyển trong lòng khẽ động, hỏi. Mặc dù trước đó nàng đã từ chối thẳng thừng đề nghị của Châu Uyển Nghi, nhưng thời gian gần đây, trong đầu nàng thỉnh thoảng lại nảy sinh ý nghĩ này. Dù sao từ khi nàng gả vào Vũ An Hầu phủ, ngoài lần về thăm nhà sau khi cưới, nàng đã ba năm chưa trở về Bắc Trực Lệ. Toàn là liên lạc qua thư từ. “Mẫu thân muốn đi Bắc Trực Lệ sao?” Trần Dật suy nghĩ một chút, hỏi. Hạ Uyển Uyển: “Nương muốn về đó thăm một chuyến, nhưng lo sẽ ảnh hưởng đến đánh giá Trúc Cơ của ngươi.” “Hơn nữa, thời điểm đi có thể theo cùng với đại quân của phụ thân ngươi, nhưng khi trở về thì…” Nói đến đây, trong lòng Hạ Uyển Uyển đã có đáp án - không về. Bắc Trực Lệ cách biên cương quá gần, trên đường nếu gặp phải yêu ma, cả nàng cùng với Dật nhi đều sẽ gặp nguy hiểm. “Thôi không về nữa.” “Đợi ngươi lớn hơn một chút, nương sẽ đưa ngươi về Bắc Trực Lệ.” Trần Dật gật đầu đồng ý. Mặc dù không hiểu rõ tâm tư của Hạ Uyển Uyển, nhưng từ góc độ cá nhân, hắn cũng không muốn đi Bắc Trực Lệ. Không phải vì sợ đường xá xa xôi, yêu ma tấn công, mà chỉ là không nỡ rời xa đại nương Châu Uyển Nghi. 【Ba mươi mốt tuổi, vô cùng thất bại, bị người hãm hại uống nhầm “Nhuyễn Cốt Tán”】 【Độc tính nhẹ, đã hấp thu, điểm nghịch tập +1】 【Điểm nghịch tập: 90/100】 Trần Dật liếc qua bảng hệ thống, trong lòng thầm nghĩ chỉ còn mười điểm nữa là có thể mở nhiệm vụ nghịch tập lần thứ hai. Nếu hắn rời khỏi Hầu phủ, chẳng phải đại nương sẽ không có ai để hãm hại sao? … Chưa đầy vài ngày sau, đã đến ngày Vũ An Hầu Trần Thái Bình dẫn quân lên phương Bắc. Cả Trần Dật cùng với Trần Viễn đều dậy từ sớm. Dưới sự giúp đỡ của bà vú, rửa mặt chải đầu, thay y phục trang trọng hơn một chút. Ngoài chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay, hai người còn đeo thêm một chiếc ngọc bội tượng trưng cho thân phận quý tộc. Sau đó, bọn hắn theo Hạ Uyển Uyển ngồi xe ngựa rời khỏi Hầu phủ, dọc theo đường Chu Tước đi về phía nam, tiến vào Quang Viễn môn. Trên đường đi, Hạ Uyển Uyển chỉ ôm chặt hai huynh đệ Trần Dật cùng với Trần Viễn, không nói một lời. Châu Uyển Nghi vì sức khoẻ không tiện, nên không đi cùng. Đùng, đùng đùng! Trần Dật bước lên thành lâu, liền nghe thấy tiếng trống dồn dập. Do chiều cao không đủ, hắn phải được thị vệ bế lên mới nhìn ra được bên ngoài thành. Dưới bầu trời đêm thưa thớt tinh quang, bên ngoài Quang Viễn môn, đèn đuốc sáng rực. Những binh sĩ mặc giáp đen cưỡi ngựa cao to, im lặng không nói, một mảnh sát khí dày đặc. Đứng đầu là Vũ An Hầu Trần Thái Bình. Chỉ thấy hắn mặc giáp vảy đen pha đỏ, hai bên vai có miếng bảo vệ nổi lên, mũ giáp kẹp dưới cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn lên thành lâu. Đây là lần đầu tiên Trần Dật thấy Trần Thái Bình có biểu cảm như vậy. Thường ngày ở trong Hầu phủ, phần lớn thời gian hắn đều cười hì hì, hành vi cử chỉ đều rất thoải mái. Giống như những hiệp khách trong chốn giang hồ, vui thì cười, không vui thì mắng vài câu. Nhưng rất ít khi ra tay. Cho dù bị hạn nhân vô ý va phải, hắn cũng chỉ phất tay nói một câu: “Lần sau đừng có hấp tấp như vậy nữa.” Có thể nói, trong Hầu phủ, ngoài sự kính nể, mọi người đều dành cho Trần Thái Bình rất nhiều cảm tình. Đặc biệt là những hạ nhân, ai nấy đều nói mình may mắn lắm mới có một vị lão gia tốt như vậy. Mặc dù Trần Dật không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn cũng cảm thấy nam nhân như Trần Thái Bình mới đúng là nam nhân. Có trách nhiệm, có tinh thần trách nhiệm, có nguyên tắc. Trên lưng ngựa, hắn có thể lãnh đạo quân đội bảo vệ biên cương; khi xuống ngựa, hắn cũng có thể khiến cả Hầu phủ yên tâm. Khi Trần Dật đang nhìn xuống đội quân phía dưới, Trần Thái Bình cũng nhìn thấy bọn hắn, khuôn mặt nghiêm nghị của hắn nở một nụ cười. Không biết có phải ảo giác hay không, Trần Dật còn thấy Trần Thái Bình nháy mắt với bọn hắn. Cái điệu bộ tinh nghịch ấy suýt chút nữa khiến cho hắn bật cười. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một giọng nói the thé vang lên, toàn bộ quân trận lập tức yên lặng. “Hoàng thượng giá lâm!”