Chương 13: Có còn nhớ Trần Dật của Vũ An Hầu phủ không?(1)

Nghe thấy âm thanh, Trần Dật quay đầu nhìn lại. Dưới ánh lửa trên thành lâu, từ xa xa hắn nhìn thấy một người trung niên được một đám hộ vệ giáp đen vây quanh. Lúc này, vị Hoàng đế Ngụy triều đang khoác trên mình bộ giáp đen xen lẫn vàng, thân hình cao lớn, thần sắc uy nghiêm, tay vịn chuôi thanh trường kiếm hoa lệ, bước đi như long hành hổ bộ. “Cung nghênh bệ hạ.” Trần Dật nhìn đến thất thần, đợi khi đám hộ vệ quỳ xuống, hắn mới hoàn hồn, lắp bắp cúi đầu hành lễ, nói một câu: “Cung nghênh bệ hạ.” Chỉ là thanh âm của hắn có chút hơi trễ, lại thêm phần trẻ con non nớt, khiến cho bầu không khí nghiêm trang tan biến trong chớp mắt. Vị Hoàng đế kia cũng cảm thấy buồn cười, liếc nhìn hắn một cái rồi phất tay nói: “Miễn lễ đi.” “Tạ bệ hạ!” Trần Dật ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng thầm nghĩ không ổn. Vị Hoàng đế này sẽ không nhớ kỹ mình đấy chứ? Vừa nãy hắn chỉ lo đếm xem trên thanh kiếm kia có bao nhiêu viên bảo thạch, quên mất việc hành lễ. Thật sự không có ý định gây chú ý! Nào biết càng sợ cái gì thì cái đó lại đến, vị Hoàng đế này dường như nhận ra hắn cùng với Hạ Uyển Uyển, liền bước tới, xoa đầu hắn hỏi: “Ngươi là Trần Viễn hay Trần Dật?” “Bẩm bệ hạ, đây là tiểu nhi Trần Dật.” Hạ Uyển Uyển sắc mặt hơi tái, vội vàng đáp lời. Ngụy Hoàng mỉm cười để nàng chớ khẩn trương, trấn an một lúc rồi mới quay sang nhìn Trần Dật hỏi tiếp: “Mấy tuổi rồi?” “Bẩm bệ hạ, ta hai tuổi rưỡi.” Trần Dật tuy có phần lo lắng, nhưng vẫn theo lễ nghi, trả lời theo đúng phép tắc. “Vậy ngươi có muốn khiến cho phụ thân ngươi cao hứng không?” “Muốn.” Trần Dật nhìn vị Ngụy Hoàng với vẻ mặt hòa nhã này, trong lòng chần chừ, không rõ người này đang có ý định gì. Ngụy Hoàng nghe xong câu trả lời, liền bế hắn lên, bước dài về phía vị trí chủ tọa bên trên thành lâu, nhìn xuống phía dưới, cười nói với Trần Thái Bình: “Vũ An Hầu, ngươi xem đây là ai?” Trần Thái Bình sững sờ, ngay sau đó trừng mắt nhìn Trần Dật: “Bệ hạ, nhi tử còn nhỏ thích nghịch ngợm, nếu có chỗ nào đắc tội bệ hạ, mong bệ hạ thứ lỗi.” Trần Dật đảo mắt, hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể tự tìm đường chết? Cái này chỉ là ngoài ý muốn! “Ha ha ha… Trẫm biết ngươi sẽ nói vậy.” Nụ cười trên mặt Ngụy Hoàng không thay đổi: “Trước đây trẫm vẫn nghĩ, có phần thưởng nào có thể khiến các ngươi toàn tâm toàn ý bảo vệ biên cương cho Đại Ngụy.” “Sau khi thấy Dật nhi, trẫm nghĩ ra rồi.” “Trẫm quyết định, từ hôm nay trở đi, các ngươi có thể chọn ra một nhi tử, được triều đình hỗ trợ bồi dưỡng.” “Để cho các ngươi biết rõ, đã thay trẫm, thay dân chúng Đại Ngụy giữ vững biên cương, thì trẫm cùng với Đại Ngụy tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!” Nói đến đây, Ngụy Hoàng ngừng lại một chút, quét mắt nhìn một vòng, uy nghiêm nói: “Không chỉ Vũ An quân, từ nay về sau tất cả binh sĩ trấn giữ biên cương đều có thể hưởng quốc sách này!” Lời vừa dứt, đừng nói đến binh sĩ ngoài thành, ngay cả Trần Dật cũng bị đại thủ bút này của Hoàng đế làm cho ngạc nhiên đến tê dại. Hắn chỉ chậm hành lễ vài giây, có cần phải ban tặng phần thưởng lớn như vậy không? Chính sách này không chỉ giúp bọn hắn toàn tâm toàn ý trấn giữ biên cương, mà còn khiến cho bọn hắn phải liều mạng chiến đấu. Mấu chốt nhất là, trong khi công bố phần thưởng, Ngụy Hoàng còn đặc biệt nhắc đến tên hắn. Trần Dật có thể tưởng tượng được cảnh tượng khi những binh sĩ kia cảm tạ Ngụy Hoàng, bọn hắn sẽ thuận tiện cảm tạ luôn hắn. “Tạ bệ hạ!” Quả nhiên, Trần Thái Bình lập tức quỳ xuống, cùng với quân sĩ giáp đen phía sau, đồng thanh hô vang vạn tuế. Không những thế, các tướng quân trên thành lâu, ai nấy đều cười đến không khép được miệng. Cho dù bọn hắn không thiếu tài nguyên, nhưng phần thưởng như thế này được công bố, sau này ra trận đánh giặc, binh sĩ dưới trướng có ai lại không muốn liều mạng cơ chứ? Chỉ có điều, trong vui mừng, những vị võ tướng này lại càng thêm ghen tị với Trần Thái Bình. Thật con mẹ nó đen đủi — sao Hoàng thượng lại không tuyên bố tin tốt này vào thời điểm bọn hắn xuất quân chứ? Cái này còn không phải để cho tên tiểu tử Vũ An Hầu kia vui như mở cờ trong bụng sao? Còn có Trần Dật... Ừm, đợi khi trở về, phải tìm xem có khuê nữ nào thích hợp, nhanh chóng định ra một mối hôn sự mới được! "Dật nhi, ngươi có hài lòng với quyết định của trẫm không?" Nhìn vẻ mặt tươi cười của Ngụy Hoàng, Trần Dật gật đầu lia lịa, không dám mở miệng. Hắn vốn đã gây chú ý cùng với được ban ân, nếu còn tỏ ra quá mức, e rằng sẽ càng khiến cho vị Hoàng đế này nhớ kỹ trong lòng. Hắn không muốn còn chưa trưởng thành đã phải bước ra làm quan, giống như những thiếu niên nổi tiếng trong lịch sử kiếp trước. Sẽ chết sớm! Không lâu sau, tiếng trống quân dồn dập vang lên. "Đại quân xuất phát!" "Chúc Vũ An Hầu, khải hoàn trở về!" ... Một cái chớp mắt, Vũ An Hầu dẫn quân bắc tiến bảo vệ biên cương đã trôi qua hai tháng. Sáng sớm khi trời còn chưa sáng, Trần Dật lơ mơ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng xì xào, đành kéo chăn trùm kín đầu. Chết tiệt! Đây là lần thứ mấy đến cầu hôn rồi?! Từ sau khi Ngụy Hoàng tuyên bố sẽ bồi dưỡng con cái cho các tướng sĩ biên cương, cửa Vũ An Hầu phủ đã bị giẫm nát đến hai lần. Mặc dù Hạ Uyển Uyển lần nào cũng từ chối, nhưng những vị phụ nhân huân quý có danh phận ở kinh thành vẫn không ngừng ghé thăm. Ban đầu còn có chút dè dặt, lấy cớ thăm hỏi mà đến phủ, tiện thể mang theo một ít lễ vật. Sau đó thì không cần đóng kịch nữa. Lễ vật từng rương từng rương đưa đến, miệng thì không ngừng kêu “thêm thân thêm thân”, “tiểu Trần Dật ngoan ngoãn hiểu chuyện” vân vân. Một câu—"Thưa phu nhân, ngươi xem lúc nào chọn ngày lành tháng tốt để đính ước cho hai hài tử?"