Chương 809: Tử Vong Chúa Tể

CHƯƠNG 809: TỬ VONG CHÚA TỂ Vẻ mặt Vẫn Long Bạo Quân như thường, xem ra đã sớm quen bị mắng. - Ta có lòng tốt nói chuyện với ngươi, ngươi mắng ta cút thì không đúng rồi. Lẽ nào trên thế giới này chỉ có giết chết đối phương mới có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu như ta giết nhi tử của ngươi, ngươi vì nhi tử của ngươi báo thù lại tới đuổi giết ta, cho dù ngươi thật sự giết chết ta thì đời sau của ta cũng sẽ thay ta báo thù, sau đó ngươi cũng có đời sau, như vậy oan oan tương báo khi nào mới hết. Vẫn Long Bạo Quân nói hết đoạn văn này với giọng điệu không đổi. - Này này, ngươi cũng thật là, ngươi có biết nơi này là địa bàn Vong Linh thần hệ chúng ta không? Cho dù ngươi giết chết chúng ta, ngươi cũng không đi được đâu. Vẫn Long Bạo Quân thở dài: - Nếu không thì như này, chúng ta đổi một cách khác để giải quyết mâu thuẫn... Vèo... Không đợi Vẫn Long Bạo Quân nói ra câu kế tiếp, Tân Tinh đã không chịu được nó lải nhãi nữa, trong con mắt chợt bắn ra rất nhiều xạ tuyến. Vô số xạ tuyến bao phủ Vẫn Long Bạo Quân và cả đám người A Ngốc. - Má nó, ngươi lại tới thật à? Sao con quái vật nhà ngươi không chịu nói đạo lý thế? Tính cách không nói đạo lý như ngươi sẽ rất khó tìm được bạn đời, ngươi có biết không hả? - Chủ nhân... Nó... A Ngốc đưa tay triệu hồi ra cốt thuẫn chắn ở trước người, mờ mịt nói. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy quái vật nói giỏi như thế... Lại còn là một trung vị Thần nữa. - Đây là năng lực của nó. Cao Bằng nói. Ngôn Linh Long Chú, chỉ cần nó không ngừng nói ở trước mặt kẻ địch là có thể làm cho lực lượng tiếp tục tăng cường. Ngôn Linh Long Chú mang tới cho nó mức độ tăng cường cao nhất lên đến 50%. Vẫn Long Bạo Quân cũng sử dụng pháp tắc Bạch cốt triệu hồi ra một tấm lá chắn bạch cốt. Nói là tấm chắn, trên thực tế đã tiếp cận với tường rồi, còn là bức tường dày hơn mười thước nữa. Bức tường bạch cốt bị xạ tuyến xuyên thủng, một chút rơi vào trên người nó tạo ra những vết thương lỗ chỗ. Vết thương cũng không sâu nhưng rất dày đặc, hơn nữa còn không có cách nào tự động lành lại. May mà cơ thể Vẫn Long Bạo Quân đã chết đi, không có cách nào chảy máu, bằng không chỉ riêng chảy máu ra đã có thể làm cho nó đau đớn không thôi. - Ngươi không phải là người đầu tiên không nể mặt ta. Vẻ mặt Vẫn Long Bạo Quân rất khó coi, trầm giọng nói: - Nhưng kết quả của ngươi sẽ giống như bọn chúng thôi. Vừa dứt lời, không gian bên trái đột nhiên vỡ ra. Một cánh tay tráng kiện ngang ngược không nói đạo lý xâm nhập không gian. Ầm! Mây đen bị bàn tay khổng lồ chụp lấy, sau đó bị bóp nát. Mây đen bị nghiền nát muốn len lén tản ra qua khe hở của lòng bàn tay khổng lồ. Lần này không phải chủ nhân của bàn tay khổng lồ ra tay, bên cạnh có một thanh kiếm lớn màu đỏ thẫm từ trên cao hạ xuống. Cuồng phong cuốn ra đã xua tan hết mây đen, ánh sáng sắc bén lạnh lẽo như thấm vào trong ruột gan. Dưới hai chiêu, Huyết Nhãn Vân Vương đã triệt để vẫn lạc. - Đây là hậu quả của việc không nể mặt ta. Vẫn Long Bạo Quân lắc đầu lạnh lùng nói, sau đó chợt thay đổi phong cách, vểnh mũi lên trời: - May mà chúa tể đại nhân tới đúng lúc. - Ta giới thiệu với ngài một chút, người này chính là bằng hữu ta vừa gặp, nó cũng là Thần linh của bộ tộc Vong Linh chúng ta. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy nó ta thậm chí cho rằng... Vẫn Long Bạo Quân mở miệng nói. Trong hư không có một gợn sóng tách ra, giống như bị hai bàn tay lạnh lùng xé mở. Trong vết nứt không gian tối đen như mực, một tồn tại hấp thu tất cả tia sáng xung quanh giáng xuống. Nhìn thấy tồn tại này, trong lòng A Ngốc chợt có một cảm giác kỳ quái. Cao Bằng hợp thể cùng A Ngốc cũng có một cảm giác tương tự. Đây là... Tồn tại trước mắt này không thôn phệ ánh sáng nữa, lộ ra xương cốt màu vàng bên trong. Trong hốc mắt không tính là rất lớn có một ngọn Xích Diễm đang thiêu đốt. Bên ngoài thân mặc một bộ giáp màu đỏ thẫm với đầy vết rạn, chứng tỏ nó đã từng trải qua một cuộc chiến rất tàn khốc. Thân thể không tính là quá vạm vỡ nhưng lại cho người ta một cảm giác có thể chống lên được cả thiên hạ. Nhưng những thứ này đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là khi nhìn thấy nó chẳng khác nào A Ngốc đang soi gương vậy. Quá giống, gần như giống hệt với A Ngốc, ở trên gương mặt cũng không có bao nhiêu khác biệt! Không trách được Vẫn Long Bạo Quân lại giúp đỡ chúng ta, Cao Bằng chợt hiểu ra. - Đây là duyên phận. Theo một tiếng than khẽ vang lên, tồn tại xé rách không gian kia đi tới rồi nhìn chằm chằm vào gương mặt A Ngốc. Tuy nó là bộ xương khô nên không nhìn ra cảm xúc, nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được tâm tình hồi tưởng. - Có lẽ ngươi có thể làm một người thừa kế đạt tiêu chuẩn. Tử Vong Chúa Tể nói. Cao Bằng cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, hắn nhìn thấy chủng tộc quái vật giống với ngự thú của mình. Hắn cảm thấy có chút giật mình, nhưng cũng không đến mức khó tiếp nhận. Bởi vì trong bản giới thiệu vắn tắt của ngự thú từ trước tới nay chưa từng nói qua bọn nó là độc nhất vô nhị, hơn nữa mình đã sớm chứng minh được chúng có thể được chế tạo ra với số lượng lớn. Nếu có thể chế tạo ra, như vậy ở bên ngoài có thể sẽ xuất hiện. Lúc này Cao Bằng cũng chỉ có thể xúc động nói tạp hóa quá thần kỳ. - Ta nghĩ có lẽ ta không có thể nào đảm nhiệm được trọng trách này. A Ngốc từ chối khéo lòng tốt của Tử Vong Chúa Tể. Tử Vong Chúa Tể im lặng giống như gió bão trước cơn dông tố, bầu không khí đặc biệt áp lực. - Ngươi là Tử Vong Chúa Tể, trời sinh là chủ nhân của vong linh. Cho dù ngươi không đi theo con đường này, cuối cùng số phận cũng sẽ dẫn dắt ngươi đi về phía nó, giống như ta năm đó vậy. Tử Vong Chúa Tể chậm rãi nói. - Đáng tiếc năm đó ta không may mắn như ngươi, cũng không thể gặp được một tiền bối quan tâm hiền hòa như ta. Ngươi là đang khen bản thân ngươi sao... Đúng là khoe khoang không lộ chút dấu vết nào. Tử Vong Chúa Tể liếc nhìn A Ngốc: - Ngươi có ngự sử sao? Yên tâm, Vong Linh Thần Hệ chúng ta sẽ không tính toán những chuyện nhỏ nhặt này. Nếu như ngươi trở thành người thừa kế của Vong Linh Thần Hệ, ngươi cũng có thể bảo vệ ngự sử của ngươi tốt hơn. A Ngốc im lặng một lát, bỗng nhiên trầm giọng nói: - Ngươi làm sao phát hiện được. - Ta cũng có thần cách Linh hồn. Tử Vong Chúa Tể cười khẽ: - Linh hồn của các ngươi tuy rất chặt chẽ, nhưng ta vẫn có thể nhìn ra một chút vết tích, vừa vặn trước đây ta cũng đã gặp qua ngự sử. - Ta đã nói xong, ngươi lo lắng nhiều rồi. - Cuối cùng ta cho ngươi thêm một lời khuyên hữu nghị. Năm đó ta giết rất nhiều thần linh, cho nên bây giờ ta biến thành hình dáng mà bọn họ muốn, nhưng ngươi phải nhớ kỹ... Ngươi giống ta, đều là Tử Vong Chúa Tể, bọn họ tuyệt đối sẽ không mặc kệ cho Tử Vong Chúa Tể mới xuất hiện uy hiếp đến bọn họ. - Bây giờ ngươi vẫn còn quá yếu, căn bản không xứng với danh hiệu Tử Vong Chúa Tể. Hãy cố gắng lên! Tử Vong Chúa Tể nói xong liền vẫy vẫy tay, xoay người rời đi, chỉ để lại giọng nói nhỏ dần: - Bản thân ngươi suy tính một chút đi. Nếu như suy nghĩ kỹ thì nói cho Vẫn Long, nếu như không muốn tiếp nhận cũng không sao, ta chưa bao giờ ép buộc người khác. Vẫn Long Bạo Quân liếc nhìn A Ngốc: - Ta cũng không ngờ được nghĩa phụ lại coi trọng ngươi như vậy, muốn bồi dưỡng ngươi trở thành chúa tể của Vong Linh Thần Hệ chúng ta. Tuy nhiên con đường này cũng không dễ đi như vậy đâu, có lẽ ngươi từ chối cũng là đúng. --------------------- Dịch: MBMH Translate