Chương 810: Rồng Từ Xa Tới

CHƯƠNG 810: RỒNG TỪ XA TỚI Sau khi Vẫn Long Bạo Quân xoay người rời đi, Cao Bằng giải trừ hợp thể với A Ngốc và Long Nghĩ. Cao Bằng ngồi dưới đất, mở miệng nói: - A Ngốc, ngươi có ý kiến gì không? A Ngốc do dự một lát mới trầm giọng nói: - Chủ nhân, ta muốn thử một lần. Cao Bằng im lặng, lần đầu tiên hắn nghiêm túc quan sát A Ngốc. Hắn có cảm giác như đứa con của mình lớn lên, đã biết ủi heo... A không đúng, biết ủi cải trắng. - Hắn nói rất hấp đẫn nhưng chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy đâu. Ta hi vọng các ngươi có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng sẽ không để các ngươi phải chịu oan ức. Cao Bằng trầm giọng nói. - Yên tâm đi chủ nhân, ta sẽ không miễn cưỡng chính mình. A Ngốc nhìn thẳng vào mắt Cao Bằng. Cao Bằng im lặng hồi lâu rồi thở dài một tiếng: - Có chủ ý của mình... cũng tốt. Ta vĩnh viễn sẽ đứng sau lưng ngươi, ngươi cứ việc đi về phía trước thôi. ... - Chính là thế giới này. Trong một vết nứt không gian khác có một cái đầu to lớn chui ra, giữa những vảy giáp màu đỏ thẫm có chất lỏng đỏ rực đang chảy xuôi. Nó lén lén lút lút quan sát xung quanh, không nhìn thấy những quái vật Tinh Quần đáng ghét kia, Mạt Nhật Hỏa Sơn Long mới thở phào nhẹ nhõm. Chính là chỗ này! Mạt Nhật Hỏa Sơn Long ngửa mặt lên trời hét dài, tiếng rồng ngâm truyền ra cực xa. Sau khi gào xong, Mạt Nhật Hỏa Sơn Long lại lén lén lút lút trốn vào quan sát xung quanh, nó muốn xem thử có tồn tại Thần cấp nào đi qua không. Trong tiếng rồng ngâm vừa rồi còn bao hàm sự khiêu khích, xâm lược. Nếu như ở tiểu thế giới này có tồn tại Thần cấp, khi nghe thấy âm thanh của mình nhất định sẽ qua. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ lập tức bỏ trốn. Hai cái chân sau của nó đạp mạnh trên mặt đất, đôi cánh ép xuống, toàn thân căng thẳng. Một canh giờ đã qua, sáu canh giờ đã qua. Khi mặt trời xuống núi và mặt trăng nhô lên. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long càng lúc càng hưng phấn, hình như không có thần linh. Vậy từ giờ trở đi, thế giới này chính là địa bàn của Mạt Nhật Hỏa Sơn Long ta! Bên kia, bộ lạc Hoa Hạ đã bước vào trạng thái tổng động viên đề phòng. Nửa ngày trước có tiếng rồng ngâm truyền khắp thế giới Hắc Vụ làm kinh động tới bọn họ. Sau khi vội vàng phân tích, bọn họ phán đoán chắc chắn là tồn tại Thần cấp trở lên. Vì vậy bộ lạc Hoa Hạ bước vào tình trạng đề phòng chuẩn bị chiến đấu. Đồng thời, một đám người đến thăm hỏi Vĩnh Hằng Thanh Ô. Vĩnh Hằng Thanh Ô đang ngồi xổm ở trong phòng nhìn không chớp mắt vào màn hình. - Tiền bối. Nghị viên của bộ lạc Hoa Hạ vừa mở miệng. Vĩnh Hằng Thanh Ô quay lưng về phía hắn, lười biếng nói: - Ta biết ngươi muốn nói gì rồi. Chỉ cần con rồng ngu ngốc kia dám đến ta sẽ ra tay ngay. - Vậy xin cảm ơn tiền bối trước. Các nghị viên thở phào nhẹ nhõm. - Nhưng điều kiện trước tiên là hắn tới trêu chọc chúng ta. Vĩnh Hằng Thanh Ô thản nhiên nói: - Ta sẽ không giúp các ngươi chủ động tấn công nó. - Cho dù là vậy, chúng ta cũng rất cảm ơn tiền bối. Các nghị viên rất cảm kích. Bọn họ không phải là người có lòng tham không đáy. Vĩnh Hằng Thanh Ô tuyệt đối không có nghĩa vụ giúp bọn họ, có thể bởi vì một vài trò chơi mà bảo vệ bọn họ khỏi uy hiếp diệt tộc từ những tồn tại Thần cấp không rõ đã là buôn bán có lời rồi. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long hoàn toàn bước vào thế giới Hắc Vụ, nó giang hai cánh ra bay lượn ở phía chân trời dò xét lãnh địa mới của mình. Phía tây có rất nhiều hắc vụ, Mạt Nhật Hỏa Sơn Long lao vào trong hắc vụ bay hơn mười vòng nhưng không nhìn thấy bất kỳ vật gì. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của nó hay không, nó luôn cảm thấy hắc vụ trong không khí đang trở nên loãng hơn. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long lắc đầu vẫy đuôi. Quan tâm làm quái gì. Dù sao sớm muộn cũng sẽ xuất hiện thôi. Đối với thần linh, thứ không đáng tiền nhất chính là tuổi thọ. Nó một đường bay từ phía tây về phía nam. Ở phía nam nó nhìn thấy rất nhiều mê cung đổ nát, những mê cung này đều đã từng rất hùng vĩ đồ sộ, hơn nữa nhìn qua có chút cùng loại, chỉ có điều bây giờ đã không có. - Ta ngửi thấy được lực lượng pháp tắc... Mạt Nhật Hỏa Sơn Long thì thào tự nói. Nhưng đáng tiếc bây giờ những mê cung này đã không còn pháp tắc nữa. Thân thể khổng lồ của Mạt Nhật Hỏa Sơn Long giống như một dãy núi bay ở trên trời, nó đi qua nơi nào thì vạn vật đều trở nên yên tĩnh. Vòng một vòng ở phía nam, sau đó Mạt Nhật Hỏa Sơn Long lại bay về phía bắc. - Ơ, đó là gì vậy? Từ phía xa, Mạt Nhật Hỏa Sơn Long nhìn thấy rất nhiều vật nhỏ giống như con kiến trải rộng trên mặt đất, còn có rất nhiều kiến trúc tinh xảo xây dựng chằng chịt ở trên mặt đất. Nhân loại sao? Mạt Nhật Hỏa Sơn Long đột nhiên nghĩ đến lính đánh thuê lang thang kia. Hình như cách ăn mặc của hắn có phần tương tự với những kẻ phía dưới. Trong mắt Mạt Nhật Hỏa Sơn Long lộ ra vài phần nghi ngờ,. Trước đây nó cũng đã từng gặp nhân loại khác, hắn phát hiện nhân loại ở thế giới khác nhau sẽ ăn mặc khác nhau rất nhiều. Lẽ nào lính đánh thuê lang thang kia chính là người của bộ lạc này sao? Mạt Nhật Hỏa Sơn Long vẫn đang trầm tư suy nghĩ nhưng cơ thể của nó đã tiếp tục bay về phía trước mấy trăm cây số. Phía dưới, kiến trúc của nhân loại càng lúc càng nhiều hơn. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn sâu vào bên trong đám kiến trúc. Hình như nó cảm giác được khí tức Thần cấp. Con ngươi của Mạt Nhật Hỏa Sơn Long hơi co lại, nhìn chằm chằm về phía trước. Ở trong cảm quan của nó, vạn vật trên thế gian đều biến thành xám trắng mất đi màu sắc, chỉ còn lại nguyên tố với đủ mọi màu sắc bay lượn ở trong không khí và từng sợi xiềng xích pháp tắc lấp đầy cả thế giới. Trong kiến trúc của nhân loại phía trước có một vùng ánh sáng xanh nồng đậm chiếm giữ, ở trong tai nó nghe thấy được tiếng cuồng phong rít gào. Giây lát, một tiếng hót chói tai nổ vang ở bên tai nó. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long mở mắt ra. Bây giờ nói đã tin chắc đó là tồn tại Thần cấp. Tuy nhiên, hình như tồn tại đó cũng không thể hiện ra thù địch quá lớn. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long bay vòng quanh Hi Vọng Chi Thành hai vòng liền rời đi, nó đột nhiên chú ý tới Thiên Không Thành. Thể tích của Lục Hoàng Quy còn lớn hơn cả Mạt Nhật Hỏa Sơn Long, nếu như nói Mạt Nhật Hỏa Sơn Long là ngọn núi lớn vậy Lục Hoàng Quy chính là một hải đảo. Đồng thời ở trên lưng Lục Hoàng Quy nó nhìn thấy một con nhện con cấp Chuẩn Thần, còn có một con Địa Ngục Vô Tướng Thụ cấp Chuẩn Thần. Đương nhiên, ở trong mắt nó những quái vật nhỏ này đều không đáng để nhắc tới. Mạt Nhật Hỏa Sơn Long ngáp một cái rồi chậm rãi bay xa. ..... Cửu Thiên Thập Địa, Minh Ngọc Quốc. - Ngươi xác nhận là thật sự mất tích sao? Bầu không khí trong khu nhà cao cấp rất ngưng trọng. Công Dương Tôn với hơn mười bím tóc tết rối tung thả ở hai bên vai, đôi mắt hẹp dài, cằm để râu dê, ánh mắt lạnh lùng nói: - Ba người sống sờ sờ nói mất tích là mất tích sao? Công Dương Lễ, ngươi làm phủ chủ ngoại sự phủ như thế nào vậy? Nếu như ngươi không làm nổi thì đi xuống cho ta, trong phủ có rất nhiều người muốn ngồi vào vị trí của ngươi đấy! Ở phía dưới hắn, nam nhân với cái trán đầy mồ hôi nói: - Tộc trưởng... Ta tìm hiểu rất lâu, chỉ biết ba người bọn họ đuổi theo tên trộm kia về phía nam, sau đó đi vào bên trong rừng rậm. Nếu như mất tích thì phải ở trong rừng rậm. - Hả! Công Dương Tôn lạnh lùng nhìn Công Dương Lễ. - Nếu biết ở trong rừng rậm, vậy cho dù có đào ba mét đất lên cũng phải tìm ra ba người bọn họ, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể. - Tộc trưởng, ta tới Kim gia mượn Thiên Lý Văn Hương Phong của tộc bọn họ, nhưng căn bản không tìm được. - Hả? Công Dương Tôn nhíu mày. Tuy Công Dương Lễ có phần vô dụng nhưng làm việc vẫn tính là có năng lực. -------------------- Dịch: MBMH Translate