Chương 811: Thôi Vậy Thôi Vậy!

CHƯƠNG 811: THÔI VẬY THÔI VẬY! Hắn cũng từng nghe nói đến đại danh của Thiên Lý Văn Hương Phong của Kim gia, là một loài quái vật có năng lực truy tung đặc biệt. Dù qua một tháng mưa to cũng có thể tìm được tung tích. Công Dương Tôn nhíu mày, sau đó đứng dậy. Người bình thường chỉ cho rằng con quái vật bị mất kia chỉ có phẩm chất Truyền Thuyết bình thường, nhưng hắn lại biết một chút nội tình. Đây tuyệt đối không phải quái vật bình thường, hắn bắt buộc phải có được nó! Ngón tay cái ở tay phải của hắn nhẹ nhàng ma sát mặt nhẫn đeo trên ngón tay. - Ta đi mời Đế đại nhân. Công Dương Tôn đứng dậy. - Bất kể là ai động tới gia tộc Công Dương chúng ta đều phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý, chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy. Công Dương Tôn đứng dậy, mang theo một đám lãnh đạo cao tầng của gia tộc Công Dương trùng trùng điệp điệp chạy ra ngoài thành. Cách thành trì năm mươi cây số là Hồ Lô Sơn, phần eo của nó có một hang động nối liền trên dưới, trên nhỏ dưới to. Từ phía xa nhìn lại giống như một cái hồ lô đen, vì vậy ngọn núi này được gọi là Hồ Lô Sơn. Công Dương Tôn để các cao tầng chờ bên ngoài hang động, triệu hồi ra ngự thú Đại Lực Quỷ Vương theo mình vào trong sơn động. Trong sơn động có động thiên, bên trong trống trải khô ráo, ở giữa có một bệ đá. Trên bệ đá có ba sợi xích nối lên đỉnh sơn động, xuyên thẳng vào bên trong ngọn núi. Một pho tượng đá tọa lạc bên trên, toàn thân tượng đá là một màu xám trắng, nhìn hình dáng bên ngoài thì tựa như một con quái vật nằm rạp trên bệ đá. - Đế đại nhân! Công Dương Tôn cung kính nói, lấy ra một sợi lông màu trắng như tuyết từ trong ngực. Sợi lông vừa hiện ra ngoài không khí lập tức bùng cháy. Một lát sau, trên bệ đá có động tĩnh, mặt ngoài tượng đá nứt ra vô số vết nứt dày đặc. Theo tiếng nứt soạt soạt, tượng đá ầm ầm vỡ vụn. Một con dị thú Kỳ Lân toàn thân trắng như tuyết, một sừng, tai chó, thân rồng, đầu hổ, đuôi sư tử đứng trên bệ đá. Hai con mắt lạnh như băng nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt nó khoá chặt Công Tôn Dương. - Thì ra là ngươi! - Đế đại nhân! Công Dương Tôn cung kính gật đầu. - Ta đã hiểu ý đồ của ngươi khi đến đây. Có tiếng nói của Đế Thính truyền vào trong não hải của Công Dương Tôn. - Năm xưa ngươi đã từng giúp ta, ta đã đồng ý giúp ngươi năm lần. Những năm gần đây ngươi đã dùng hết bốn lần, hiện tại chỉ còn một lần nữa, lần này ngươi dùng nốt là coi như thanh toán xong. - Ta hiểu. Công Dương Tôn khẳng định. n tình đặt đó mãi mãi cũng chỉ là ân tình. Năm xưa từ một kẻ tay trắng hắn sáng tạo ra cả một thế gia đứng đầu Minh Ngọc Quốc, không thể bỏ qua công lao bốn lần bói toán của Đế đại nhân. Cơ hội cuối cùng này đáng lẽ hắn không thể tuỳ tiện sử dụng, nhưng con quái vật kia có ý nghĩa vô cùng lớn. Nếu có thể có được nó, gia tộc Công Dương của hắn sẽ có một con át chủ bài đủ để truyền thế. Thậm chí, trở thành thế gia thần thánh phượng mao lân giác trong toàn bộ Linh tộc cũng không phải là không thể. Đế Thính nhìn chằm chằm Công Dương Tôn, ung dung nói: - Ngươi muốn tính toán cái gì? Công Dương Tôn hơi sững sờ. Những lần bói toán trước, Đế đại nhân không cần hỏi câu này cũng đoán được suy nghĩ của hắn, đồng thời cũng trả lời luôn nội dung mà hắn muốn biết. Nhưng vì sao lần này lại hỏi hắn muốn tính toán chuyện gì? Công Dương Tôn suy tính. Có thể từ hai bàn tay trắng trở thành người thành lập nên một thế gia đứng đầu Minh Ngọc Quốc, dù cho có Đế Thính trợ giúp đi nữa thì bản thân hắn cũng có thể coi như một nhân kiệt. Chẳng lẽ lần này đồ vật muốn bói toán có vấn đề gì sao? Dù Đế Thính không nói rõ, nhưng Công Dương Tôn đã mơ hồ đoán ra một chút gì đó. Nhưng… nếu bảo Công Dương Tôn từ bỏ thì hắn không cam tâm. Đế đại nhân nói bói một lần thì chắc chắn sẽ chỉ bói một lần, Công Dương Tôn bối rối đắn đo. Một bên là hy vọng gia tộc mình sẽ tiến thêm một bước, một bên là uy hiếp không rõ ràng. Công Dương Tôn nhắm mắt lại, có chút chần chừ. Cuối cùng hắn mở hai mắt, con ngươi hiện đầy tơ máu, khó khăn nói: - Đế đại nhân, ta muốn biết nếu ta tiếp tục dò xét nữa thì có thể biết được uy hiếp tai hoạ cho cả gia tộc đến từ nơi nào không? Đế Thính chăm chú nhìn Công Dương Tôn một lúc lâu rồi chậm rãi nói ra một địa danh cụ thể. Công Dương Tôn đờ đẫn đứng tại chỗ, đáy lòng hắn như sóng cuộn biển gầm. Quả nhiên, có thể mang đến tai hoạ diệt tộc cho gia tộc Công Dương! - Ta đã biết, đa tạ Đế đại nhân. Công Dương Tôn quay người rời đi. Nhìn theo bóng lưng Công Dương Tôn rời đi, ánh mắt Đế Thích chuyển dời tới lối vào hang động đến tận cuối chân trời. Thực ra, Đế Thính cũng không biết khởi nguồn của sự bất an này là từ đâu. Từ một canh giờ trước, dòng suy nghĩ của nó đã cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Đến khi gặp Công Dương Tôn, cảm xúc bất an này đã phóng đại gấp mấy chục lần. Nó có thể nhìn thấy tử khí nồng đậm trên người Công Dương Tôn. Tử khí đen kịt trên đỉnh đầu như một đám mây đen bao phủ, cả những người trong gia tộc Công Dương đi cùng cũng có tử khí màu đen trên đầu. Đế Thích cũng ám chỉ với hắn, cho hắn cơ hội. Đáng tiếc... - Rốt cuộc đã trêu chọc đến tồn tại nào đây? Vì sao đến ta cũng cảm thấy chẳng lành. Đế Thính dùng cổ cọ cọ vào vai. - Được rồi, thôi vậy thôi vậy! Đế Thính thở dài. Bộ tộc của nó có năng lực tương tự với tộc Bạch Trạch. Cho nên, vận mệnh của bộ tộc nó và tộc Bạch Trạch đều không thể tốt được. Bởi vì năng lực này rất dễ đắc tội với Thần… Cho nên không biết bao nhiêu năm qua chưa từng thấy tộc Bạch Trạch xuất hiện, có thể đã diệt tuyệt rồi. Chính tộc Đế Thính cũng sắp tuyệt diệt rồi, chỉ còn lại chút ít tộc nhân trốn tránh khắp nơi. Những tồn tại cường đại kia khi cần chúng ta thì dùng đủ loại uy bức lợi dụ, nhưng mà bói toán xong rồi thì đá một cái bay ra ngoài, cõng nồi là chuyện bình thường. Hết lần này đến lần khác, vì năng lực chủng tộc mà khi bọn chúng tính toán chuyện liên quan đến bản thân đều khó khăn tối nghĩa. Đế Thính dựng lỗ tai lên, sau đầu hiện ra một cái Cửu Khí Viên Luân. Mâm tròn xoay một vòng, xiềng xích trói trên người nó lập tức bị chặt đứt. Chặt đứt xiềng xích, Đế Thính gầm nhẹ một tiếng nghe như tiếng chó sủa, trên thân toả ánh sáng màu vàng kim, khí tức lập tức tăng vọt! Hai chân nó đạp mạnh, cả ngọn núi sụp đổ. Ầm ầm! Công Dương Tôn nghe tiếng đỉnh núi sụp đổ sau lưng thì quay đầu lại, chỉ thấy Hồ Lô Sơn đã vỡ thành vô số mảnh, chỉ còn một vùng phế tích, mặt đất dưới chân cũng rung lên. Đế đại nhân đi rồi… Công Dương Tôn thất vọng, hụt hẫng, mất mát. Rất nhanh Công Dương Tôn đã khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt lại trở nên kiên định Ta nhất định phải lãnh đạo gia tộc Công Dương trở nên cường thịnh hơn! Quay lại Công Dương gia, từng đạo mệnh lệnh được Công Dương Tôn dứt khoát ban bố xuống. Mở tiệc chiêu đãi Nam Vương gia của Minh Ngọc Quốc, phái người liên hệ với lãnh đạo cao tầng của các gia tộc khác trong nước. Đồng thời nhượng bộ các gia tộc đang cùng mình tranh đoạt tài nguyên một chút, tạo quan hệ để nhận được sự ủng hộ của bọn họ. Sau đó Công Dương Tôn điều động tộc nhân không biết rõ nội tình tới vị trí Đế đại nhân thông báo để tìm hiểu tin tức. Người được điều đi đều không biết gì, dù có bị thôi miên hay lục tìm ký ức cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Sau khi hạ đạt xong tất cả mệnh lệnh, Công Dương Tôn vẫy tay đuổi những người khác xuống, phủ tay nọ lên tay kia, nhìn thẳng về phía trước. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Chuyện có thể làm ta đều đã làm rồi… Để xem, rốt cuộc nơi đó cất giấu cái gì! --------------------- Dịch: MBMH Translate