Chương 818: Ba Mươi Năm Hà Tây

CHƯƠNG 818: BA MƯƠI NĂM HÀ TÂY Trạng thái của Đại Thẩm Phán Atula biến thành thương thế trung bình, ảnh hưởng cũng không lớn. - Tại hạ thua, tài nghệ không bằng người tâm phục khẩu phục. Biên Đằng Thiếu Dã khom người bái. Trong ba người hắn vốn là người yếu nhất, bây giờ lại bị Hoa Luân đánh bại nên chỉ có thể cam bái hạ phong. Mặc dù là người của khu Nghê Hồng, nhưng phong độ mà Biên Đằng Thiếu Dã thể hiện ra vẫn vô cùng ưu tú. Hai người đại biểu Thánh cấp của bộ lạc. Người cuối cùng là ông ngoại Kỷ Hàn Vũ tự mình dẫn dắt Bạch Long ra sân. Cao Bằng nhìn Bạch Long đã biến thành "Hắc Long", trong ba ngự sử Thánh cấp thì phần thắng lớn nhất hẳn là ông ngoại. Về phần cấp Chuẩn Thần thì là do bên phía bộ lạc lựa chọn ra ba ngự sử Chuẩn Thần có lý lịch già nhất và cũng là mạnh nhất ra so tài. Địa điểm so tài tất nhiên không thể lựa chọn ở trong trái đất được. Ngự thú cấp Chuẩn Thần có lực phá hoại vô cùng lớn, cho nên địa điểm tỷ võ được lựa chọn ở bên trong Cửu Thiên Thập Địa. Đồng thời vì đề phòng biến cố xảy ra, Cao Bằng chuyển mạng lưới và máy tính từ thế giới Hắc Vụ đến trên cao nguyên Thanh Thiên. - Oulu biết ngươi muốn gạt ta đi đánh nhau, Oulu là thông minh nhất. Oulu cầm máy PS trên tay, cúi đầu nói. Trên mặt Cao Bằng không hề xấu hổ vì bị vạch trần, chỉ xoa cái đầu cứng của Oulu: - Oulu không thích đánh nhau sao? - Không thích! Oulu chu mỏ nói, hiếm khi có một lần ngẩng đầu chuyển ánh mắt từ trên máy chơi game qua người Cao Bằng. - Phụ vương ta lúc nào cũng bảo ta đánh nhau, nhưng Oulu không thích đánh nhau. Oulu thở dài giống như một tiểu đại nhân. - Ta cũng không thích đánh nhau, ta cũng thích ngồi ở cả nhà nhàn nhã chơi game, ăn đồ ăn ngon, làm chuyện mình thích làm. Cao Bằng ôn hòa nói. - Ồ, vậy ngươi cũng giống như Oulu! Ánh mắt Oulu lập tức sáng lên. - Đúng vậy, có người nào lại muốn mỗi ngày đều treo đầu người khác ở trên lưng quần chứ. Cao Bằng lắc đầu: - Ngươi không muốn đánh nhau, nhưng luôn có người thích đánh ngươi. - Những người này là đáng ghét nhất đấy. Oulu từng trải qua nên gật đầu, siết chặt nắm đấm nhỏ: - Cho nên Oulu đều đánh chết bọn họ! Như vậy sẽ không ai tới làm phiền Oulu nữa. Oulu vô cùng đắc ý nói. - …!!? - Ta không ép Oulu đánh nhau, nhưng ta chỉ hy vọng nếu có người tới quấy rầy chúng ta, Oulu sẽ đánh cho bọn chúng khóc. Có được không vậy? Cao Bằng cười híp mắt hỏi. - Không được! Oulu nghiêm túc lắc đầu. - Phải đánh chết! Nếu không bọn họ sẽ tiếp tục tới làm phiền ta. Nghe giọng điệu của Oulu thì hình như đã trải qua rồi. Cao Bằng xúc động, mình thật sự nhặt được báu vật rồi. Thật không biết là gia đình thế nào lại dạy được một bạn nhỏ có năng lực mà lại đáng yêu như vậy. ... - Bọn họ tới rồi. Bên ngoài thông đạo không gian đã tập hợp không ít người. Những người này đến từ ba thế lực mạnh nhất ở gần đây. Minh Ngọc Quốc, Khô Vinh Quốc, Phong Bạo Quốc. Trong khoảng thời gian này, Minh Ngọc Quốc và Khô Vinh Quốc vẫn luôn tranh đấu với nhau cả trong tối lẫn ngoài sáng, đã từng xảy ra nhiều lần chiến tranh với quy mô nhỏ. Trái đất đột nhiên xuất hiện đã phân tán lực chú ý của bọn họ, làm cho hai quốc gia này vứt bỏ mâu thuẫn và lựa chọn nhất trí đối phó với bên ngoài. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vị trí thông đạo không gian này vừa vặn ở phía nam giữa hai quốc gia. Vị trí thông đạo không gian này không chỉ uy hiếp đến Minh Ngọc Quốc mà cũng có thể tạo thành uy hiếp cho Khô Vinh Quốc. Về phần cương vực của Phong Bạo Quốc thì không giáp ranh với trái đất, nhưng trừ Minh Ngọc Quốc và Khô Vinh Quốc ra thì nó là quốc gia gần đây nhất. Hơn nữa, kéo đến một Phong Bạo Quốc gia nhập cũng có lợi cho việc giảm bớt mâu thuẫn trong quan hệ của Minh Ngọc Quốc và Khô Vinh Quốc. - Nếu thua thì làm thế nào? Quốc chủ của Phong Bạo Quốc là một người mập mạp cao hai mét, nặng 230kg. Bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo. Khóe miệng quốc chủ Khô Vinh Quốc Vinh Thịnh Nhất khẽ giật giật, người này đang diệt chí khí của mình tăng uy phong cho người khác à. - Ba nước chúng ta hợp lực, một bí cảnh còn có thể lật trời được sao! Vinh Thịnh Nhất ngạo nghễ nói. - Tài nguyên trong bí cảnh chỉ có một ít như vậy thì có thể sinh ra được cường giả gì chứ? - Đi ra rồi. Hư không vặn vẹo tựa như gợn sóng. Ngay sau đó bóng dáng một nhóm người lần lượt từ trong đó đi ra. Khi nhìn thấy màu da và màu tóc của đám người Cao Bằng, tất cả đám người dị tộc đều sôi trào! - Sao bọn họ lại là da vàng, nhìn qua không có chút xanh nào cả. - Màu da thật kỳ lạ! - Đây là người dị tộc sao? Nhưng một ít người dị tộc có thân phận và địa vị cao hoặc kiến thức rộng rãi lại lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng. - Là người dị tộc. Nhân tộc gọi bọn họ là dị tộc, bọn họ cũng xem nhân tộc là dị tộc. - Dị tộc không phải ở Nam Hoang sao? Bọn họ làm sao có thể xuất hiện ở nơi này chứ? Chẳng lẽ những dị tộc kia không thành thật trốn ở trong ổ của mình, mà lại có âm mưu gì đó? Ngọc Triều Sinh ngưng giọng nói, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ. - Được rồi! Triều Sinh, không quan tâm bọn họ có phải là những dị tộc ở Nam Hoang kia hay không, đánh bại bọn họ mới là mục đích của chúng ta hôm nay. Ngọc Chân Minh nói. Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú hệ Thời gian chính là át chủ bài của Minh Ngọc Quốc bọn họ. Sau lưng Ngọc Chân Minh có đứng một bức tượng đá có cánh, toàn thân trong suốt như bạch ngọc. Trên cánh của nó đầy những đường vân phức tạp, con ngươi như bảo thạch lóe ra ánh sáng đỏ đầy yêu dị. Minh Ngọc Thiên Tôn Thú ở sau lưng Ngọc Triều Sinh có thể tích nhỏ hơn so với Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú, hơn nữa khí thế trên người cũng yếu hơn rất nhiều. - Cao Bằng, tên này. Bàn Đại Hải hóa thành giọt nước nhỏ xuống trên vành tai Cao Bằng, vụng trộm nói chuyện với Cao Bằng bằng giọng điệu đầy thù hận. Với tư cách là Bàn Đại Hải thù dai, cảnh tượng lần đó thiếu chút nữa đã bị con Minh Ngọc Thiên Tôn Thú này giết chết vẫn còn hiện rõ trước mắt nó. Đáng tiếc, thật đáng tiếc! Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây. Bây giờ đã là hà tây rồi! Bàn Đại Hải cười dữ tợn. Năm đó ta là Chuẩn Thần, ngươi cũng là Chuẩn Thần. Bây giờ ta là Thần linh, ngươi vẫn còn là Chuẩn Thần. Thuộc tính Thời gian thì thế nào chứ? Ta nói treo ngươi lên đánh thì sẽ treo lên đánh thôi. - Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú bên cạnh hình như là phụ thân của nó. Ngươi đánh thắng được phụ thân của nó sao? Cao Bằng trêu trọc nói. - Hừ! Ai sợ ai chứ? Hắn có pháp tắc Thời gian thì ta cũng có pháp tắc Thôn phệ. - Có được pháp tắc cao cấp, sống lưng ngươi cũng thẳng nhỉ? Cao Bằng chà chà nói. Bàn Đại Hải hừ một tiếng. ... - Trước đó các ngươi không nói cho chúng ta biết các ngươi là người dị tộc. Vinh Thịnh nói. - Các ngươi muốn đổi ý sao? Vậy cũng không phải là không thể được. Cao Bằng mở miệng nói. Đại Tử đứng ở phía sau Cao Bằng đúng lúc lộ ra khí tức Thần cấp. Ánh mắt Ngọc Chân Minh chợt ngưng lại. Bọn họ còn có ngự thú Thần cấp. - Ở đây chúng ta có ba ngự sử Thần cấp, các ngươi có thể lấy ra ba ngự thú Thần cấp hay không? Ngọc Chân Minh thản nhiên nói: - Nếu như ngay cả khả năng khiêu chiến cơ bản cũng không có, vậy... Tiểu Hoàng và Tịch Sư đúng lúc để lộ ra khí tức Thần cấp. Quốc chủ Phong Bạo Quốc đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tịch Sư, trong mắt lộ ra niềm vui bất ngờ và sự tham lam. Tịch Sư liếc nhìn quốc chủ Phong Bạo Quốc với vẻ chán ghét, nó rất ghét loại ánh mắt này. - Chờ lát nữa cứ giáo con sư tử này cho ngự thú của ta đối phó. Quốc chủ Phong Bạo Quốc nói. - Tùy tiện! - Được! Vinh Thịnh Nhất và Ngọc Chân Minh đều không phản đối. Ngọc Chân Minh tự tin bất kể là đối phó với ai thì mình cũng có thể giành được thắng lợi. Vinh Thịnh Nhất cũng không có suy nghĩ gì khác. Ngự thú của hắn có thể đối đầu với Ngọc Hoàng Thiên Tôn Thú lâu như vậy, thực lực tất nhiên cũng rất mạnh mẽ. ---------------------- Dịch: MBMH Translate