Chương 831: Lôi Sinh Hải

CHƯƠNG 831: LÔI SINH HẢI - Bạn của ta! Một năm không gặp, cả ngày lẫn đêm ta đã nhớ mong ngươi vô số lần… Bụp! Cao Bằng không đổi sắc bóp tắt cái đuôi của Huỳnh Hỏa Trùng Thực buồn nôn! Quả thực là buồn nôn, con mẹ nó buồn nôn. Huỳnh Hỏa Trùng rất tội nghiệp nhìn Cao Bằng, sau đó mân mê cái mông, lại sáng lên: - Thật có lỗi, thật có lỗi. Trong hình ảnh, Nhị Điện hạ quần áo sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ nói: - Không biết ca ca của ta kiếm đâu ra được hai ngự sử Thần cấp ủng hộ. Lúc đầu, tranh đoạt Hoàng vị là công bằng, hành vi lôi kéo Thần thánh vào việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng trữ của hắn là rất không công bằng… Nhị Điện hạ nhoẻn môi mỉm cười: - Ngươi hãy giết hai ngự sử Thần cấp mà ca ca ta mời tới kia. Chờ ta đăng cơ, sẽ hợp tác với nhân tộc các ngươi! - Bản lãnh tay không bắt sói của ngươi càng ngày càng mạnh đó! Cao Bằng tán dương. Nhị Điện hạ vội nói: - Ngoài ra, ngươi có thể lấy hai món bảo vật trong bảo khố Đế quốc Thánh Đà chúng ta. - Không đủ! Cao Bằng lắc đầu. Về cơ bản thì ngự thú của hắn đã đột phá lên Thần cấp, mà tài liệu để đột phá Thần cấp lại cực kỳ quý hiếm, chỉ sợ chưa chắc đã tìm thấy được trong bảo khố. Hiện giờ, bảo khố chẳng có mấy hấp dẫn với Cao Bằng. Không đủ sao? Nhị Điện hạ ngạc nhiên. Lần trước hắn còn đồng ý mà, sao lần này lại từ chối như vậy. Suy nghĩ một lát liền hiểu! Cũng phải, dù sao bây giờ Cao Bằng cũng có thân phận và địa vị. Thẻ đánh bạc lúc trước của mình hiện giờ rất khó để mời được một vị cấp độ này. - Ta hợp tác với ngươi! Nhị Điện hạ nghiêm túc nói. - Không… Cao Bằng khoát tay. - Ta không muốn những thứ này! - Ta muốn một danh ngạch tiến vào Lôi Sinh Hải. Cao Bằng dựng ngón tay lên. Nhị Điện hạ do dự một hồi, cuối cùng gật đầu. - Được! … Ngày thứ hai, Nhị Điện hạ vừa rời giường đã hoảng hốt phát hiện có một người ngồi bên giường mình. Đợi thấy rõ tướng mạo người này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Xoa xoa mồ hôi trán, hắn nói: - Ta còn tưởng là sát thủ đại ca ta phái tới. Nhị Điện hạ tái mét mặt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cao Bằng cười cười: - Ngươi đã từng gặp sát thủ nào đẹp trai như vậy chưa? Nhị Điện hạ nghiêm túc chăm chú nhìn Cao Bằng một lúc lâu rồi lắc đầu: - Không có! - Cha ngươi không quan tâm đến chuyện các ngươi tranh đấu sao? Cao Bằng tò mò hỏi. - Mặc kệ. Nhị Điện hạ lắc đầu. Khi nhắc đến phụ thân, ánh mắt hắn hơi thay đổi: - Ông ấy chỉ quan tâm làm sao để trường sinh bất lão, còn những chuyện khác thì xưa nay không quản. - Trường sinh bất lão? Thực là một lý tưởng vĩ đại! Cao Bằng không biết nên đánh giá Thánh Đà Vương thế nào cho phải. - Hai ngự sử Thần cấp mà Huynh trưởng ta kết giao ở ngay trên Thất Tinh Sơn ngoài thành. Hai tên ngự sử Thần cấp kia tự xưng là Thủy Hỏa nhị lão, một người am hiểu sử dụng ngự thú hệ Thủy, một người khác am hiểu bồi dưỡng ngự thú hệ Hỏa. - Thủy Hỏa nhị lão sao? Cái tên này nghe rất hay. Thất Tinh Sơn tọa lạc ngoài thành ba mươi dặm, khúc khửu tĩnh mịch, đường cao khó đi. Đến được Thất Tinh Sơn, Cao Bằng cảm giác được hai đạo khí tức vô cùng cường đại chiếm cứ trên dãy núi phía xa xa. - Vậy mà không thèm che giấu sao? Cao Bằng kinh ngạc hỏi. Hai cỗ khí tức Thần cấp sâu trong núi hoàn toàn bộc lộ ra mà không hề che giấu. Quả thực, hệt như cái bia sống rực rỡ trong đêm! Trong dị tộc, hai vị Sơ vị Thần đã coi như là đỉnh cao rồi. Cũng khó trách lại càn rỡ như vậy, bởi vì ngự sử Thần cấp ở dị tộc có thể đếm trên đầu ngón tay. Trừ khi là ngự sử Thần cấp khác ra tay, bằng không bọn họ đã là vô địch. - Tịch Sư. Cao Bằng từ tốn nói. Một luồng gió thổi tới từ bên trái, trong vòng xoáy, một thân ảnh ngưng tụ ra. - Chủ nhân. Tịch Sư cúi đầu cung kính nói. - Giải quyết bọn chúng! - Được! Có tiếng thủy triều sôi trào, huyễn ảnh màu lam che khuất bầu trời, sóng biển vô cùng vô tận như Ngân Hà chảy ngược. - Lần này ngươi náo ra động tĩnh thật là lớn. Ánh mắt Nhị Điện hạ phức tạp, thở dài nói. - Nhanh một chút, hơn nữa cũng vừa vặn lộ ra chút sức mạnh cho Huynh trưởng của ngươi xem phải không? Hẳn là hắn sẽ an phận thôi. Cao Bằng thong thả nói. - Đúng, ngươi nói rất có lý. Nhị Điện hạ nhìn hai cái đầu người trong tay Cao Bằng, sắc mặt cổ quái. - Chuyện đã đồng ý với ngươi, ta sẽ làm được, chậm nhất ngày hôm sau sẽ có tin tức. - Ừm, hy vọng ngươi đừng gạt ta. Hai ngày sau, ở sơn trang ngoài thành, Cao Bằng nhận được một viên trân châu màu hồng phấn. - Đây là tín vật để tiến vào Lôi Sinh Hải sao? Cao Bằng ngắm viên trân châu. - Đúng vậy, đây là tín vật ta phải đau khổ cầu khẩn phụ hoàng thật lâu mới có được đấy. Nhị Điện hạ nói. Lôi Sinh Hải nằm ở một nơi kỳ lạ trong Cửu Thiên Thập Địa. Nó không thuộc về Cửu Thiên, cũng không thuộc về Thập Địa, ở giao giới giữa hai nơi. Bên ngoài, sương mù vô cùng vô tận che kín trời, trong sương mù sinh ra đủ loại huyễn tượng, có Chân Long, có Hỏa Phượng, có Kỳ Lân, còn có hình ảnh tai ách ngày tận thế. Sâu trong Lôi Sinh Hải có vô số lôi đình kinh khủng, đối với quái vật hệ Lôi thì đây là một kỳ ngộ, trong Lôi Sinh Hải, tốc độ tu luyện sẽ nhanh gấp mấy chục lần bên ngoài. Duy chỉ có một điểm tương đối nguy hiểm là những lôi đình này hỷ nộ vô thường, nếu thực lực không đủ, thậm chí có thể sẽ vẫn lạc ở nơi này. Huyễn cảnh bên ngoài Lôi Sinh Hải cực kỳ khủng bố, nếu không có trân châu đặc biệt ngăn cản, rất có thể sẽ rơi vào huyễn cảnh. Phía tây Đế Quốc Thánh Đà, cách đây hơn năm triệu dặm có một mảnh hoang nguyên. Đất đai ở mảnh hoang nguyên này đều có một màu đỏ quỷ dị. - Nếu biết có nơi này thì đã mang ngươi qua đây từ sớm. Cao Bằng khoanh hai tay trước ngực, nói với Đại Tử ở sau lưng. Đại Tử có vẻ hơi sợ, nhỏ giọng hỏi: - Cao Bằng, ta không đi có được không? - Không được! Bên ngoài Lôi Sinh Hải tụ tập không ít quái vật hệ Lôi, chúng tụm năm tụm ba tập hợp với nhau, thi thoảng lại nhìn quanh một chút, đáy mắt chất chứa sự chờ mong nào đó. - Tới! Cao Bằng nhìn sâu vào trong huyễn mộng, một đầu bạch tuyến từ xa tiến lại gần với một tốc độ cực nhanh. Lệ! Ngao… Tiếng rống liên tiếp từ sâu trong màn sương trắng vọng ra, Cao Bằng có thể loáng thoáng nhìn thấy thân thể cao lớn của Chân Long bay trong màn sương. Chớp mắt một cái, đã không thấy gì nữa. Cao Bằng lựa chọn hợp thể với Đại Tử. Trong nháy mắt, thân thể to lớn của Đại Thể bị cuốn vào trong lớp sương mù. Bên tai chỉ còn tiếng thủy triều cuộn sóng, ánh mắt trở nên mơ hồ. Nhưng những huyễn cảnh này chỉ gào thét bên tai, long trảo của Đại Tử nắm chặt viên trân châu, đẩy hồng quang mờ mịt trong huyễn cảnh ra xa. - Ta thực sự tin Cao Nguyệt Nguyệt ngươi tà… Đại Tử bị cuốn vào trong như bị ném vào trong máy giặt, trong đầu ảm đạm, hai con ngươi xoay vòng vòng. Không biết sau bao lâu huyễn cảnh mới bình ổn lại. Xung quanh, huyễn cảnh cũng biến mất tăm hơi. Đây là một mảnh hư không mênh mông, thi thoảng còn có các loại lôi đình xẹt qua ngang dọc. Phía trước, một thớt Thiểm Điệm Mã màu trắng bạc do lôi điện ngưng tụ thành nện từng bước cao ngạo đi qua, sau lưng để lại từng sợi tàn ảnh. - Ồ? Đại Tử hô lên quái dị. Không hiểu sao nó cảm thấy cảnh tượng xung quanh có vẻ rất quen thuộc… ----------------- Dịch: MBMH Translate