Chương 832: Ăn Mòn Vị Diện

CHƯƠNG 832: ĂN MÒN VỊ DIỆN - Cao Bằng! Ta nhớ ra chỗ này là nơi nào rồi! Đại Tử bất ngờ nói. - Ngươi đã tới đây khi nào? Cao Bằng hỏi. - Ngươi còn nhớ lần trước ta bị vết nứt không gian nuốt đi, sau đó ta tìm được một chỗ có rất nhiều đồ ăn ngon không? Nó chính là chỗ này! Đại Tử hài lòng liếm môi một cái, trong ánh mắt đầy vẻ hưng phấn. - Cao Bằng, ta cho ngươi xem. Đại Tử nóng lòng khoe khoang, không chờ được liền vèo một cái lao ra xa. Con Thiểm Điện Mã màu trắng bạc ở phía trước bị cắn trúng vào đuôi, hoảng sợ kêu lên vài tiếng. Đại Tử chợt hút một cái, Thiểm Điện Mã bị nó nuốt vào trong bụng giống như hút thạch. Sau khi ợ một hơi, cái đuôi nhọn lặng lẽ giơ lên thả rắm... - Đó là bụng của ta đang kêu. Đại Tử đỏ mặt. - Ừ, đúng đúng đúng, đó là bụng ngươi đang kêu. Cao Bằng phụ họa gật đầu. Khi Đại Tử bước vào không gian này, đồng thời sâu bên trong không gian có một tồn tại vĩ đại thức tỉnh. - Ơ? Hình như có vật gì kỳ quái trà trộn vào đây. - Có lẽ cảm giác của ngươi sai rồi, đây là không gian trăm năm hợp lại một lần, những tộc đàn thần thú trên Cửu Thiên và chúng ta đã đạt thành khế ước. - Chờ một chút, ngươi nhìn con rết này hình như có chút quen mắt. - …!!? Trong không gian, Đại Tử đang không kiêng nể gì cả đấu đá lung tung, giống như Thao Thiết tham lam vĩnh viễn cũng không bao giờ ăn no. Đại Tử đã tấn thăng Thần cấp nên tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, lôi âm cuồn cuộn gào thét, nó đi qua nơi nào chỉ để lại lối đi trống rỗng, từng tia lôi điện đều bị ăn sạch không còn sót lại chút gì. Cách ăn uống giống như đúc. Tuy không biết vì sao xuất hiện thêm hơn trăm đôi cánh, nhưng trên cơ bản dáng vẻ của nó vẫn không có gì thay đổi. - Nó cũng là thần thú trong Cửu Thiên sao? Sao từ trước tới nay ta chưa từng gặp qua vậy? - Đây là thần thú gì thế? Rết nghìn cánh dạ dày lớn à? - Nhìn qua có chút huyết thống của Long tộc, có thể là Long Ngô hỗn huyết. Sâu bên trong không gian, hai vị đại lão đang buôn chuyện. Tuy nhiên, lần này bọn họ lại không đuổi Đại Tử ra ngoài. Bởi vì lần trước Đại Tử nhập cư trái phép vào đây, nhưng lần này nó thông qua con đường chính đáng tiến vào. - Ăn đi, dù sao nguyên tố lôi giới lớn như vậy cũng không sợ được ăn sụp đổ. Đúng không?! Một tồn tại nào đó không quá tự tin thì thào tự nói. - Cứ mặc cho nó tùy tiện ăn đi, dù sao nó cũng không ăn nghèo được chúng ta. Có một vị đại lão nào đó hào phóng nói. Bọn họ cười nhìn Đại Tử cắn nuốt lôi điện, đây là sự quan tâm của các trưởng bối. Một ngày sau, nụ cười trên mặt trưởng bối dần dần biến mất. Sau hai ngày, trưởng bối cảm thấy hậu bối thật ra ăn ít vẫn tốt hơn. Ba ngày sau, trưởng bối đang suy nghĩ xem có phải hậu bối bị cái gì kích thích hay không. - Ợ! Đại Tử ợ một cái. - Ngươi ăn no rồi. Cao Bằng ân cần hỏi han. Đại Tử đột nhiên cảm thấy Cao Bằng thật kỳ lạ, ta mới ợ hơi thì nhất định phải ăn no à? - Cao Nguyệt Nguyệt, có phải ngươi cảm thấy ta ăn quá giỏi đúng không? Đại Tử khờ khạo nói. - Còn tạm được, ngươi chỉ là đặc biệt cố chấp ở phương diện nào đó mà thôi. Nhìn Đại Tử đã hưởng thụ suốt ba ngày, Cao Bằng buồn chán nói. - Ta muốn ngủ một lát đã. Đại Tử muốn tìm một chỗ yên tĩnh. Nhưng sau đó nó phát hiện bất luận là nghỉ ngơi ở đâu cũng không khác nhau, bởi vì trong không gian này căn bản không có lục địa, cũng không vật gì bồng bềnh che chắn. - Ngươi ngủ đi, ta sẽ giúp ngươi canh gác. Cao Bằng nói. Đại Tử ừ một tiếng, hấp thu sấm sét trong không khí ngưng tụ thành lôi vân bọc xung quanh mình, hai long trảo giao nhau đặt ở phía trước, đầu rồng gác lên trên long trảo rồi trợn tròn mắt nhìn thẳng về phía trước. Ý thức của Đại Tử chìm vào giấc ngủ say, đồng thời cả cơ thể đang không ngừng sắp xếp tiêu hóa lại lực lượng mà nó vừa hấp thu. Lực lượng này đặc biệt phong phú, cơ thể Đại Tử đang được cường hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy được. - Đúng là năng lực biến thái. Cao Bằng bất đắc dĩ. Hắn cảm nhận được một khí tức khủng khiếp đang sinh ra từ trong cơ thể của Đại Tử. Giống như cỏ dại điên cuồng mọc lên, tùy ý, dã man, bá đạo. Trong quá trình lực lượng của Đại Tử đang dần dần tăng thêm, trong cơ thể nó cũng có một khí tức vô cùng to lớn. ... Đột nhiên, cả thế giới run rẩy. Sâu bên trong vị diện không ngừng có khí tức truyền ra. Một khí tức tai ách, mục nát phát ra ở sâu bên trong vị diện. - Ừ? Hơi thở này! Sâu bên trong vị diện nguyên tố lôi, một cái sừng dê màu xanh mang theo lôi đình cắt phá không gian rơi xuống khu vực xảy ra dị thường đó. Hư không phía trước bị một lực lượng thần bí xuyên thủng, giống như lỗ tròn mục nát nhúc nhích khuếch tán ra phía ngoài. Không ngừng có mùi hư thối từ đầu khác của lỗ tròn truyền ra. Mùi này có phần khó ngửi, lại giống như mùi cục thịt thối nát bị ném vào thùng rác một tuần vậy. Đông đông, đông đông... Tiếng động trầm thấp như tiếng tim đập từ bên trong lỗ tròn truyền ra. Đùng đùng... Một tia sấm sét lập lòe ngưng tụ ở trên hai cái sừng dê. Sau đó bỗng nhiên nó bổ về phía trước, tựa như một ngôi sao lấp lánh che khuất bầu trời. Chỗ khu vực lỗ tròn bị sấm sét màu xanh bao phủ, tiếng sấm ầm ầm vang vọng liên tục không dừng. Đợi đến khi lôi âm tan đi, chỗ khu vực lỗ tròn biến thành tổ ong. Vô số lỗ thủng trải rộng ở trong hư không, số lượng dày đặc khiến da đầu tê dại. Mùi mục nát từ trong những lỗ thủng này phun trào ra ngoài. Theo thời gian trôi qua, khu vực gần đó hoàn toàn bị ăn mòn, không gian vốn phải là vô hình vô chất lại tản ra một mùi tanh tưởi. - Đây là... đây là vật gì? Thanh Dương rất chấn động, trong giây lát cảm thấy vô cùng khó xử. Đổi lại là trước kia, nó đã bao giờ chịu uất ức như vậy đâu, nó hẳn sẽ trực tiếp đánh xuống một trận sấm sét! Không quan tâm ngươi có phục hay không, cứ đập thành một đống than cái đã. Nhưng lần này nó hoàn toàn không thể thực hiện được, bởi vì càng đánh thì tình hình kỳ lạ này lại càng nghiêm trọng. Giống như cơ thể bị thương chỉ có thể dùng thuốc để trị liệu, dù sao cũng không khả năng dùng đao để trị. - Đổi sang Trì Dũ Chi Lôi thử xem. Bên cạnh Thanh Dương lặng lẽ xuất hiện một con Lam Lộc, toàn thân đều là một màu xanh lam thuần khiết, trên đỉnh đầu có hai cái sừng giống như hai nhánh san hô màu xanh lam trong suốt lấp lánh, toàn thân có lôi châu màu xanh lam lượn lờ. Lam châu xoay vòng quanh nó ba mươi sáu vòng rồi thoáng chấn động. Ánh sáng màu xanh lam bao phủ cả khu vực này, tản ra một khí tức thần bí. Nửa giờ sau, ánh sáng màu xanh lam từ từ tiêu tan ở trong không khí. Khu vực bị ô nhiễm ăn mòn được giảm bớt nhất định. - Có tác dụng nhưng không lớn lắm. Thanh Dương lam mệt mỏi nói. - Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như nó tiếp tục khuếch tán ra... Ta tuyệt đối không thể chịu được mùi vị này đâu. - Loại lực lượng này có hiệu quả ăn mòn, hình như nó nắm giữ lực phá hoại không gian rất mạnh, nhưng ta cũng không biết nó có hiệu quả đối với cơ thể hay không. - Nếu không... ngươi thử xem? - Ha ha! - Ta cảm thấy sẽ không có chuyện gì đâu. - Vậy ngươi đi chạm vào thử. - ...Ta cảm thấy con hươu nhà ngươi có lẽ có vấn đề rồi! - Sừng dê ngắn, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ? - Đi tìm lão đại, có lẽ lão đại có cách. ---------------------- Dịch: MBMH Translate