Chương 842: Tiễn Ngươi Ra Đi

CHƯƠNG 842: TIỄN NGƯƠI RA ĐI - Ta xin thề ta đã gặp phải Cao vị Thần bảo vệ Nhân tộc! Ngự sử Cao vị Thần của Linh tộc nói với vẻ rất chắc chắn. - …!!? - Cho nên ta mới nói ngươi và ta hãy liên thủ, như thế Nhân tộc sẽ thuộc về chúng ta. Ta nghe nói số lượng Nhân tộc bên kia lên tới hơn trăm triệu người, chỉ cần hiến tế bọn chúng là chúng ta có thể nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Chung Kết Chi Nguyên. Thế nào, ngươi rốt cuộc có cho ta một câu trả lời chắc chắn không. - Danh Xu Cơ... Ta cảm thấy ngươi hơi nóng vội rồi. Một người đàn ông tóc xanh ngồi đối diện hắn nhíu mày nói. - Nóng vội à? Đây là ngươi quá chậm chạp thì đúng hơn! Ta cũng không biết với tính cách này của ngươi thì làm thế nào lại trở thành Cao vị Thần được. Năm đó ngươi không tranh, bây giờ ngươi vẫn không tranh! Đây là một thế giới người ăn thịt người, ngươi còn muốn đợi tới khi nào. - Không, ta chỉ muốn suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện gì đó mà thôi. Người đàn ông tóc xanh chậm rãi nói. - Cho nên đây là nguyên nhân nhiều năm như vậy ngươi còn chưa thành lập đế quốc sao? Năm đó trong năm người chúng ta chỉ có hai người là ngươi và Huyết Kiếm không thành lập đế quốc, Huyết Kiếm hắn là do tính cách nóng nảy không thích hợp làm Đế Vương, nhưng ngươi thì sao? Ngươi là người mạnh nhất trong đám người chúng ta khi đó. Danh Xu Cơ nói với vẻ châm chọc. - Bây giờ ba người chúng ta đều trở thành người đứng đầu của siêu cấp đế quốc, nhưng ngươi vẫn một thân một mình ở trong sơn thôn nhỏ lụi bại này. Bây giờ còn có ai biết đến tên của ngươi? Còn có ai nhớ tới ngươi? - Nhưng hai người khác vừa mới chết trong thời gian trước. Người đàn ông tóc xanh chậm rãi nói. Danh Xu Cơ muốn nói lại thôi. - Ngươi cũng đánh thua. Người đàn ông tóc xanh tiếp tục nói. Danh Xu Cơ bỗng nhiên đứng lên, nhíu mày nói: - Ngươi có thể đừng nhắc tới chuyện này được không? - Năm đó ngươi đã từng bị ta đánh. Người đàn ông tóc xanh uống một ngụm trà. - Ngươi cứ ở trong núi này cả đời đi! Danh Xu Cơ cười lạnh một tiếng rồi xuống núi hoàn toàn không chút do dự. Nhìn theo bóng lưng của Danh Xu Cơ, ánh mắt người đàn ông tóc xanh thâm thúy, chỉ cười không nói gì. Đợi đến sau khi Danh Xu Cơ đi xa, người đàn ông tóc xanh mới há miệng phun ra một con sên toàn thân trắng nõn, đỉnh đầu của con sên có một cái sừng nhỏ màu vàng, trên hai cái xúc tu thon dài mọc ra vô số con mắt. Đỉnh đầu con sên trở nên đen xì, người đàn ông tóc xanh nuốt con sên vào, ánh mắt thâm thúy. Sau khi rời khỏi Ngư Hương Sơn, Danh Xu Cơ ngồi trên ngự thú đi tới bên kia. Danh Xu Cơ ngồi ở trên lưng ngự thú thì thào nói: - Chỉ có thể thực hiện phương án đã chọn. Danh Xu Cơ nói xong liền nhíu mày. Những thần thú kia cũng không dễ tiếp xúc, bằng không hắn sẽ không đặc biệt tới tìm Trầm Sinh m. Lúc này, quốc gia nào của Linh tộc cũng đều rơi vào trong thiên tai, thiên hỏa dày đặc rơi xuống như mưa, nhân gian hóa thành biển lửa vô tận. Ở trong biển lửa có một con Độc Nhãn Ma Hùng với bộ lông màu đỏ sậm đứng sừng sững ở trong thành thị. Nó cao gần trăm mét, giống như một ngọn núi nhỏ. Một trảo của Ma Hùng rơi xuống, múc vào mặt đất bị đốt thành nham tương dưới chân giống như múc canh, sau đó đổ vào trong miệng. Nham tương nóng chảy đỏ ngầu theo chòm râu lăn xuống ngực. - Ngươi tới làm gì? Lẽ nào ngươi muốn phá hủy giao ước. Độc Nhãn Ma Hùng cảnh giác nói. - Ngươi đã hứa với ta... - Không phải chuyện này, đây là một hợp tác khác. Mặt Danh Xu Cơ không đổi sắc nói. Ngự thú dưới thân hắn phun ra dịch a-xít giết chết một vài dị tộc cách đó không xa. Trong mắt của Độc Nhãn Ma Hùng lộ ra vài phần nghi ngờ. ... - Cháu đã trở về còn không vào trong đi? Kỷ Hàn Vũ vỗ vào vai Cao Bằng rồi nói. - Không vào được, bây giờ trên người cháu không sạch sẽ, cháu sợ sẽ lây xui xẻo cho bọn họ. Cao Bằng lắc đầu. - Sẽ không ai ghét bỏ cháu cả. - Trong lòng cháu không bước qua được đạo khảm này. Hai tay Cao Bằng đút vào trong túi, sau đó bảo A Xuẩn bỏ vào trong không gian những loại thức ăn và trang phục mà ông ngoại mang đến. - Cháu sẽ đi giải quyết tên kia. Cao Bằng mở miệng nói. Hai ngày sau, trên bầu trời của lãnh địa Minh Ngọc Quốc, Danh Xu Cơ và Độc Nhãn Ma Hùng dần dần tới gần thông đạo không gian của trái đất. Tất cả người lây nhiễm Chung Kết Chi Nguyên đều sẽ có một sức mạnh đặc thù. Người nắm giữ loại sức mạnh này có thể cảm ứng được lẫn nhau, có thể nhận biết được sự tồn tại của đối phương. Danh Xu Cơ cảm ứng được một tồn tại cường đại không thua kém gì mình đang nhanh chóng đến gần. Danh Xu Cơ hơi sửng sốt, trong lòng thầm kêu khổ. Cái bánh ngọt này cũng chỉ lớn như vậy, tới một người sẽ phải chia ra một chén canh. Đợi đến sau khi người đó tới gần, Danh Xu Cơ cuối cùng mới nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của người này. Có phần giống như cá sấu nhưng tròn hơn, hơn nữa chỉ có hai chân nên nhìn qua vô cùng kỳ lạ. - Chào bằng hữu, ta thấy bằng hữu có chút lạ mặt. Danh Xu Cơ nhiệt tình tiến tới. Bọn họ cảm nhận được khí tức Chung Kết nồng đậm từ trên thân con quái vật này, loại khí tức này không thể nào che giấu hay bắt chước được. Cho nên, tuy Danh Xu Cơ chưa từng gặp mặt người trước mắt này nhưng cũng không quá sinh nghi. Nhưng mà Danh Xu Cơ lại mặt nóng dán vào mông lạnh. Bàn Đại Hải không mặn không nhạt gật đầu xem như chào hỏi. Tuy trong lòng Danh Xu Cơ có chút mất hứng, nhưng nhìn thấy người này không có ý muốn chia một chén canh cũng khiến hắn mừng thầm. Nhưng ngay sau đó, Danh Xu Cơ lại phát hiện có điểm không đúng. Sao tên kia lại một mực đi theo sau mông mình vậy? Danh Xu Cơ do dự hết lần này đến lần khác mới bay qua nói với Bàn Đại Hải: - Nếu như bằng hữu có ý kiến gì mời cứ nói ra, cần gì phải đi theo phía sau chúng ta. Độc Nhãn Ma Hùng cũng đúng lúc tới gần. Hai Cao vị Thần một trái một phải kẹp Bàn Đại Hải ở chính giữa. Bàn Đại Hải buồn bực nói: - Chỉ là tiện đường mà thôi. Tiện đường sao? Chẳng lẽ người này cũng muốn đi đến chỗ Nhân tộc sao? Danh Xu Cơ hơi sửng sốt. Còn không chờ hắn kịp phản ứng, con ngư thú với hình thù kỳ lạ trước mắt này bỗng nhiên mở cái miệng lớn ra, trong nháy mắt hắn đã bị hố đen bao phủ, lực hút kỳ lạ từ bốn phương tám hướng quấn lấy máu thịt của hắn rồi giữ chặt hắn đứng im tại chỗ, không thể động đậy. Không chỉ vậy, tất cả nguyên tố và pháp tắc trong không khí đều bị cắn nuốt. Điều này làm cho tất cả lực lượng pháp tắc của hắn giống như đá chìm đáy biển, chỉ có thể sử dụng lực lượng thân thể thuần túy để phá tan lồng giam này. - Ngươi làm gì vậy!? Danh Xu Cơ rất kinh sợ, không ngờ lại là pháp tắc Thôn phệ. Pháp tắc với đẳng cấp cao thế nào là rất hiếm có, hơn nữa còn có uy lực mạnh mẽ. Tuy nhiên điều làm cho hắn không ngờ tới là mình lại bị đánh lén. Bởi vì bọn họ đều là tồn tại dưới quyền của Chung Kết Chi Nguyên, dưới tình hình chung chắc chắn sẽ không công kích lẫn nhau. Chung Kết Chi Nguyên cũng không ủng hộ loại hành vi này, nếu như quá mức sẽ bị Chung Kết Chi Nguyên trừng phạt. Danh Xu Cơ quay đầu còn tính chờ Độc Nhãn Ma Hùng tới cứu, nào ngờ Độc Nhãn Ma Hùng bị một con sư tử Cao vị Thần khác quấn lấy. - Ngươi không thể giết ta... Đừng, đừng ra tay, ta đưa tất cả bảo vật của ta cho ngươi... Pháp tắc Thôn phệ dần dần xâm chiếm toàn thân của hắn. Danh Xu Cơ cảm giác được bản thân càng lúc càng suy yếu, pháp tắc Thôn phệ đang nuốt chửng lực lượng của hắn. - Ngươi... Ngươi không sợ Chung Kết Chi Nguyên trừng phạt sao? Danh Xu Cơ gian nan nói. - Trừng phạt? Không không không, ta nghĩ ngươi có khả năng đã hiểu nhầm rồi. Bàn Đại Hải ý vị sâu xa nói: - Ở trong lòng của ông chủ, công nhân cũng phân chia đẳng cấp. Công nhân ưu tú có công trạng tốt như ta sẽ có đãi ngộ khác hẳn với ngươi. Pháp tắc Thôn phệ bỗng nhiên phát ra ánh sáng u ám mãnh liệt. Danh Xu Cơ kêu rên một tiếng, rồi nằm trên mặt đất toàn lực chống lại pháp tắc Thôn phệ ăn mòn. Phía sau, Đại Tử lặng lẽ thò đầu ra, khóe miệng lộ ra nụ cười gian trá khi thực hiện được mưu kế. Một tia lôi điện màu tím gần như không thể nhận ra tựa như một con rắn trườn theo mặt đất thong thả tới gần Danh Xu Cơ. Khi tia lôi điện này tiếp xúc đến Danh Xu Cơ, trong nháy mắt nó giống như một con rồng đang tức giận, tia chớp nổ mạnh phô thiên cái địa. ------------------------- Dịch: MBMH Translate