Chương 54: Loạn thế nam nữ

Hai người ôm một cái nồi nhôm cũ kỹ, liên tục đi qua thành phố. Tề Hạ chưa bao giờ nghĩ rằng một thành phố nếu không có ánh đèn lại tối hơn cả vùng hoang dã như vậy. Chỉ mới đi mười mấy phút, trời đã tối sầm như mực. Những tiếng côn trùng rì rầm xung quanh khiến Tề Hạ có chút khó chịu mất tập trung. "Lâm Cầm, cô còn đó không?" Tề Hạ hỏi. "Tôi đây." Lâm Cầm đáp lại, "Anh đi chậm thôi, coi chừng ngã." "Không thể chậm hơn được nữa." Tề Hạ nhìn trời, "Bây giờ vẫn còn nhìn thấy đường một chút, chúng ta phải nhanh chóng đến cửa hàng tiện lợi, cô nắm lấy áo tôi đi." Lâm Cầm gật đầu, đưa tay nắm lấy áo Tề Hạ. Hai người đi theo trí nhớ khoảng hai mươi phút nữa, cuối cùng cũng đến quảng trường nơi họ xuất hiện trước đó. Cũng may, tầm nhìn ở đây rộng rãi, có thể nhìn thấy đại khái. Đi vào phía Đông quảng trường, hai người nhìn thấy một cửa hàng sáng đèn. Đó chắc hẳn là vị trí của cửa hàng tiện lợi. "Có lửa..." Lâm Cầm hơi nghi ngờ, "Làm thế nào bọn họ tìm thấy lửa chứ?" Nói xong, cô liền hiểu ra, trong cửa hàng có một nữ nhân viên, khi mọi người gặp cô ta, cô ta đang nhóm lửa nấu ăn, có lẽ lửa cũng được mượn từ cô ta. Hai người đi trong bóng tối về phía ánh lửa, cuối cùng cũng đến cửa hàng tiện lợi. Điều khiến hai người cảm thấy kỳ lạ là nhà hàng đối diện cửa hàng tiện lợi ban đầu có một Người Đầu Bò đứng, lúc này cũng đã biến mất. "Cảnh sát Lý, luật sư Chương, hai người có đó không?" Lâm Cầm thử hỏi, "Tiêu Nhiễm, bác sĩ Triệu?" Rõ ràng có tiếng động trong nhà nhưng không ai trả lời. "Chuyện gì vậy?" Lâm Cầm vừa định vào xem thì bị Tề Hạ kéo lại. "Lùi lại, tôi vào trước." Hứn nói nhỏ với Lâm Cầm. Cùng với tiếng côn trùng rì rầm, hai người bướcvào cửa hàng. Nhưng khi Tề Hạ vừa bước vào cửa thì một tấm ván gỗ bay về phía mặt hắn. Cũng may, Tề Hạ đã có chuẩn bị sẵn, ngay lập tức lùi lại, né tránh đòn chí mạng này. "A...!" Lâm Cầm kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ Tề Hạ, "Anh không sao chứ?" Họ mới nhìn rõ người cầm tấm ván gỗ trong nhà không ai khác chính là bác sĩ Triệu, phía sau hắn là Tiêu Nhiễm. Bác sĩ Triệu nhìn Tề Hạ, rồi lại nhìn Lâm Cầm, lúc này mới nở một nụ cười, nói: "À! Thì ra là hai người... Tôi còn tưởng là ai..." Tề Hạ cẩn thận quan sát hai người, vẻ mặt hơi khó hiểu. Bác sĩ Triệu trần như nhộng mặc áo blouse trắng, ngay cả giày cũng không mang, cái áo trắng của hắn chỉ phủ hờ lên người như áo khoác, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên. Hai người họ chui rúc vào nhau như một cặp tình nhân vừa bị đánh cướp. Tề Hạ coi như đã hiểu được tình hình trước mắt, nhưng không biết tại sao lại xảy ra loại tình huống này. "Tề, Tề Hạ, anh đừng hiểu lầm..." Bác sĩ Triệu cười trừ nói, "Tiêu Nhiễm nói cô ấy hình như bị thương, tôi đang kiểm tra cho cô ấy." "Anh giải thích với anh ta làm gì?!" Tiêu Nhiễm dùng khuỷu tay huých bác sĩ Triệu, "Lúng túng như vậy, anh còn là đàn ông không?" Tề Hạ lắc đầu: "Tôi không muốn quản chuyện của các người, cảnh sát Lý và luật sư Chương đâu?" "À..." Bác sĩ Triệu lại lộ ra nụ cười ngượng nghịu, "Hai người họ ban ngày ra ngoài thăm dò tình hình xung quanh, đến giờ vẫn chưa về." "Cái gì?" Tề Hạ cau mày, "Đến giờ vẫn chưa về?" Bây giờ trời đã tối hoàn toàn, cảnh sát Lý đã nói sẽ điều tra khu vực lân cận, cho nên hai người họ không có khả năng ở lại qua đêm bên ngoài. Bây giờvẫn chưa về, chẳng lẽ đã chết rồi? Hay là... hai người này đang nói dối? Tề Hạ chầm chậm bước vào nhà, nhìn quanh tình hình ở đây. Tuy mặt đất vẫn rất bẩn nhưng có vẻ không có vết máu mới, cũng không có dấu hiệu đánh nhau. Trong nhà đốt lửa trại yếu ớt, cách đó không xa đặt thi thể Hàn Nhất Mặc, khiến không khí đã mập mờ lại quỷ dị. Tề Hạ quay đầu nhìn hai người có tật giật mình kia, chậm rãi mở miệng hỏi: "Các người không phải là một đội sao? Hai người họ trời tối chưa về, các người không những không lo lắng, ngược lại còn có nhàn rỗi ở đây chơi đùa?" "Cái này... lo lắng cũng vô dụng." Bác sĩ Triệu nói, "Trời tối như vậy, chúng tôi cũng không thể ra ngoài tìm kiếm, chỉ có thể đợi trời sáng rồi nói sau..." "Anh quản được sao?!" Tiêu Nhiễm quát lên, "Người trong đội chúng tôi từ bao giờ đến lượt anh lo lắng?" Tề Hạ không trả lời mà đi đến phòng nghỉ nhân viên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Xem ra cô ta vẫn luôn ở đây, không hề di chuyển." Tề Hạ đóng cửa lại, quay đầu nhìn bác sĩ Triệu, dù sao thì bác sĩ Triệu vẫn còn có thể nói chuyện được. “’Đạo’ vẫn còn ở đây chứ?" Tề Hạ hỏi. "Cái này..." Sắc mặt bác sĩ Triệu rõ ràng có chút đề phòng, "Tề Hạ, các anh đến đây để làm gì?" "Tôi đến mượn ‘Đạo’." Tề Hạ nói, "‘Đạo’ để ở đây ban ngày, tôi muốn mượn dùng một chút, sau đó sẽ trả lại gấp đôi." "Mượn ‘Đạo’?" Bác sĩ Triệu suy nghĩ một chút rồi nhìn kỹ bộ quần áo càng thêm bẩn thỉu, dính vài vết máu của Tề Hạ, "‘Đạo’ của mấy người đâu? Tên côn đồ và cô gái điếm kia đâu rồi?" "Họ có tên." Lâm Cầm đột nhiên lên tiếng, "Đừng gọi họ như vậy." "Ồ..." Bác sĩ Triệu gật đầu qua loa. "Lập đền thờ cái gì chứ..." Tiêu Nhiễm kéo áo mình lại, cũng bước lên, "Hai người bọn họ sẽ không phải là tham gia trò chơi rồi chết đấy chứ?" Sắc mặt Tề Hạ nặng nề, khẽ gật đầu: "Gần như vậy." "Hả!" Tiêu Nhiễm cười giận dữ, vẻ mặt chế giễu nói: "Không phải anh đã thề thốt sẽ thu thập ba ngàn sáu trăm "Đạo" để rời khỏi đây sao? Bây giờ đồng đội chết rồi, lại đến mượn "Đạo" của chúng tôi à?" Nghe xong Tề Hạ nhướng mí mắt nhìn người phụ nữ này, thản nhiên nói: "Tuy tình hình đúng là như vậy, nhưng tôi khuyên cô nên có chừng có mực." Lúc này bác sĩ Triệu vội vàng lên làm hòa: "Thôi thôi, có gì từ từ nói..." Nói xong hắn lại quay sang nhìn Tề Hạ: "Không phải chúng tôi không muốn cho anh mượn, mà là cảnh sát Lý đã mang "Đạo" đi rồi..." "Mang đi rồi?" Tề Hạ khựng lại. "Đúng vậy." Bác sĩ Triệu chỉ nhà hàng đối diện: "Sau khi anh đi, hai người họ đến đó tham gia trò chơi, hình như đã thắng. Sau đó họ lại đi nơi khác." Tề Hạ nhìn theo hướng tay bác sĩ Triệu, nhanh chóng phát hiện ra điểm đáng ngờ: "Cái gì gọi là "hình như" thắng? Các người ở gần như vậy, ngay cả việc họ thắng hay thua cũng không biết?" "Cái này..." Bác sĩ Triệu cau mày cười gượng vài tiếng, "Đáng lẽ Tiêu Nhiễm không cho họ mang 'Đạo' ra ngoài, nhưng cảnh sát Lý cứ khăng khăng muốn đi xem... Quan điểm của họ khác nhau, cãi nhau một trận, chúng tôi cũng không tiện hỏi, đành để họ tự quyết định. Dù sao thì chuyện tìm đến cái chết này ai lại muốn đi cùng họ chứ..." "Để... họ tự quyết định?" Tề Hạ nghe xong, mắt mở to, hắn túm chặt cổ áo bác sĩ Triệu, sức lực rất mạnh. "Ối?" Tiêu Nhiễm thấy vậy thì sửng sốt, vội vàng lao về phía Tề Hạ: "Anh làm gì vậy?!" Tề Hạ nghiêng người, sau đó duỗi chân ra, Tiêu Nhiễm lập tức ngã sấp xuống trên nền đất đầy bụi bẩn. Tề Hạ hít một hơi thật sâu, hung tợn nói với bác sĩ Triệu: "Tôi đã nể mặt cảnh sát Lý nên mới đối xử tử tế với các người, má nó, vậy mà các người lại dám mỗi người đi một ngả?!"