Chương 55: Côn trùng kêu vang

Hành động của Tề Hạ khiến Lâm Cầm giật mình, cô vội vàng tiến lên giữ hắn lại: "Tề Hạ...anh bình tĩnh lại chút..." Cô có chút không hiểu tại sao người luôn điềm tĩnh như Tề Hạ, lại đột nhiên trở nên nóng nảy. Tề Hạ vẫn không buông tay, hắn nắm chặt cổ áo bác sĩ Triệu, nghiến răng nói: "Cô muốn tôi bình tĩnh thế nào? Cô có biết hôm nay, tôi đã chứng kiến bao nhiêu người chết trước mặt mình không?!" Nghe vậy, Lâm Cầm lặng lẽ cúi đầu. Đúng vậy, từ "Người Chuột" lúc đầu, cho đến Kiều Gia Kình và Điềm Điềm, bọn họ đã trải qua quá nhiều khoảnh khắc cận kề cái chết. "Thảo nào..." Tề Hạ tiếp tục nói, "Thảo nào khi nghe thấy có người vào cửa, phản ứng đầu tiên của các người là cầm ván gỗ đánh tới... Các anh biết cảnh sát Lý và luật sư Chương sẽ không quay lại, phải không?" Bác sĩ Triệu lộ ra vẻ hoảng loạn: "Không...Tề Hạ, anh nghe tôi nói, tôi cũng không còn cách nào khác, hai người họ thực sự muốn đi chịu chết..." "Chịu chết?" Tề Hạ khịt mũi lạnh lùng, "Các người chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, cho nên các người không biết gì về nơi này. Cảnh sát Lý chắc chắn đã nói chuyện với Người Đầu Trâu đối diện, hắn phát hiện ra trò chơi ở đây sẽ không mất mạng mà có thể có được "Đạo", cho nên mới đưa luật sư Chương đi cùng." "Hả?" Bác sĩ Triệu lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, dường như đây là lần đầu tiên hắn nghe tin này, "Không mất mạng? Sao, sao có thể như vậy?" Lúc này, Tiêu Nhiễm bò dậy từ dưới đất, lau bùn trên mặt, quay đầu tức giận nói: "Triệu Hải Bác! Anh còn ngây ra đó làm gì?! Người ta đã bắt nạt đến tận cửa rồi kìa!" "Nhưng, nhưng tôi..." Sắc mặt bác sĩ Triệu rõ ràng không được tốt. "Vô dụng!" Tiêu Nhiễm hét lên lo lắng, "Sao anh vô dụng như vậy?!" Tề Hạ nhìn Tiêu Nhiễm rồi lại nhìn bác sĩ Triệu, đột nhiên cảm thấy có chút chán nản. Hắn còn thời gian đâu mà dây dưa với hai người này chứ? Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ buông tay. Hiện tại, Tề Hạ hoàn toàn mất phương hướng. Cảnh sát Lý và luật sư Chương sẽ đi đâu? Họ có gặp cầm tin nào bắt đầu bằng chữ "Địa" không? Họ có tham gia trò chơi cược mạng không? Họ còn sống không? Xào xạc, rột rạt. Tiếng côn trùng bên ngoài cửa càng thêm ồn ào, như thể có một con dế đang nằm ngay ngoài cửa, khiến người ta không thể nào tĩnh tâm suy nghĩ. "Tề Hạ, chúng ta nên làm gì đây?" Lâm Cầm bi thương mà hỏi. Tề Hạ ngẩng đầu lên, hỏi bác sĩ Triệu: "Hai người họ có nói đi đâu không?" Trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng. cảnh sát Lý là người cẩn thận, nếu thực sự muốn đi xa, hẳn là sẽ để lại một chút manh mối mới đúng. "Không..." Bác sĩ Triệu lắc đầu, "Nhưng tôi thấy sau khi tham gia trò chơi Đầu Trâu đối diện, liền thuận đường đi sang bên phải..." "Phải?" Tề Hạ nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, trong lòng âm thầm tính toán. Cảnh sát Lý hẳn là sẽ không đi quá xa, chỉ là muốn tránh xa hai người này mà thôi. Dù sao hắn cũng đã nói với mình, có một ngày hy vọng có thể gặp lại trao đổi thông tin. Nếu vậy, hắn hẳn là vẫn sẽ hoạt động ở khu vực này, ngoài nhà hàng đối diện, rất có thể là ở "phòng trò chơi" gần đây nhất. Sau khi xác định được phương hướng đại khái, Tề Hạ trong lòng đã có tính toán. Mặc dù trời đã tối đen, nhưng hắn thực sự không muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với hai người này nữa. Cho nên, hắn lấy một cây gậy gỗ từ trong nhà, chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể Hàn Nhất Mặc, nói nhỏ: "Anh bạn, chết rồi cũng không được yên ổn, thật có lỗi." "Anh lại muốn làm gì nữa?" Tiêu Nhiễm tức giận hỏi. Tề Hạ không trả lời, chỉ xé một mảnh vải từ quần áo của Hàn Nhất Mặc, quấn vào đầu gậy gỗ, sau đó lại dùng đầu gậy gỗ bôi một ít chất bẩn khô trên mặt đất. Làm xong tất cả những việc này, hắn đi đến gần ánh lửa trong nhà, châm lửa vào phần có mảnh quần áo, một ngọn đuốc đơn giản đã được làm xong. "Lâm Cầm, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm họ." Tề Hạ nói, "Không biết ngoài kia có nguy hiểm không, nhưng tôi không muốn ở lại đây. Cô có muốn ở đây đợi đến sáng không? Sau khi trời sáng, dù tôi có tìm thấy họ hay không, tôi cũng sẽ quay lại đón cô." Lâm Cầm nghe xong liền quay đầu nhìn hai người Tiêu Nhiễm, lắc đầu: "Không, tôi đi cùng anh." Nói xong, cô lại bế cái nồi đựng thịt gấu lên, đứng bên cạnh Tề Hạ. "Đây là cái gì..." Bác sĩ Triệu cuối cùng cũng phát hiện ra chiếc nồi nhôm cũ nát, hai mắt sáng lên. "Đây là..." Lâm Cầm ngập ngừng một chút, rồi lắc đầu, "Không có gì." "Là đồ ăn?!" Bác sĩ Triệu lập tức bước lên phía trước, "Các người tìm thấy đồ ăn rồi?" Tiêu Nhiễm lúc này cũng biến sắc: "Có đồ ăn?" Ánh mắt của hai người họ trở nên không giống người, mà giống như những con thú hoang đói khát. Tề Hạ kéo Lâm Cầm ra sau lưng, chắn giữa mọi người, chậm rãi nói: "Xin lỗi, thứ này không phải để cho các người ăn." "Tề, Tề Hạ..." Bác sĩ Triệu run rẩy nói, "Không, Hạ ca... vừa rồi chúng tôi có hơi quá đáng, anh đừng để bụng." "Đúng vậy..." Tiêu Nhiễm cũng cố gắng nặn ra một nụ cười, "Trên đời này làm gì có ai không cãi nhau... Hơn nữa anh là đàn ông, chẳng lẽ lại thật sự nổi giận với hạng con gái như tôi sao? Vừa rồi chỉ là đùa với anh thôi..." "Đúng vậy, đúng vậy..." Bác sĩ Triệu và Tiêu Nhiễm đồng thanh nói, "Trong nồi của các người có không ít đồ, chúng tôi chỉ ăn một chút, không ăn hết đâu..." Sắc mặt của Tề Hạ lại trầm xuống, nói: "Thứ trong nồi này là do Kiều Gia Kình liều mạng kiếm được, các người có thể đi hỏi anh ta, nếu anh ta đồng ý, tôi cũng không có ý kiến." Nghe xong câu này, nét mặt Tiêu Nhiễm biến đổi, dừng lại một chút rồi lao thẳng về phía nồi. Tề Hạ đã sớm lường trước được chiêu này, chỉ biết bất lực thở dài, đưa tay ngăn cô lại. "Sao, không 'lừa' nữa, chuyển sang 'cướp' rồi?" Tề Hạ chế giễu, "Trên đời này không có nơi nào là 'ngoài vòng pháp luật', tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ, trong đội của các người 'trước đây' còn có cả cảnh sát." "Anh..." Tề Hạ hừ lạnh một tiếng, đẩy Tiêu Nhiễm ra rồi giơ ngọn đuốc đi ra khỏi cửa, Lâm Cầm cũng theo sát phía sau. Lúc này Tiêu Nhiễm và Bác sĩ Triệu mới biết thế nào là "vịt đã chín lại bay đi mất". Nồi đồ ăn thơm phức kia rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng họ lại không thể chạm vào. "Không được đi!" Tiêu Nhiễm hét lớn, lại một lần nữa đuổi theo Tề Hạ ra khỏi cửa. Thế giới bên ngoài cửa chỉ có ánh lửa mờ ảo và tiếng côn trùng kêu, còn lại tối đen như mực. Nhưng điều khiến Tiêu Nhiễm không ngờ tới là, Tề Hạ và Lâm Cầm lúc này lại lặng lẽ đứng cách cửa ba bước, quay lưng về phía cô, không hề nhúc nhích. "Hửm?" Vài giây sau, cô lại thấy Tề Hạ và Lâm Cầm từ từ lùi lại một bước. "Này, các người làm sao thế?", Tiêu Nhiễm hỏi. Lâm Cầm cứng nhắc quay đầu lại như một con robot, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Cô đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng. "Có bệnh à?", Tiêu Nhiễm bực tức nói, "Các người muốn đi thì đi! Để lại cái nồi!". Nói xong câu này, Tiêu Nhiễm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Ngọn đuốc trong tay Tề Hạ chiếu sáng một vùng nhỏ, dưới ánh lửa lờ mờ dường như có thứ gì đó đang động đậy. Một giây sau, Tiêu Nhiễm đã thấy rõ thứ dưới ánh lửa, con mắt cô lập tức trừng to, trên mặt hiện ra thần sắc cực độ sợ hãi. Ngay trước mặt Tề Hạ, có một người đàn ông gầy đến không ra hình người, toàn thân trần trụi trắng bệch. Kẻ đó tứ chi chạm đất, hai chân chống ra sau, dùng một tư thế cực kỳ không cân đối mà nhúc nhích trên mặt đất. Khuôn mặt khô quắc, hai hốc mắt trống rỗng, miệng mím chặt, liên tục phát ra âm thanh: "Rì xào ——" "Rì xào ——"