Chương 56: Ngồi

Tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Nhiễm bị bác sĩ Triệu bịt lại ngay khi vừa phát ra. Tiếng kêu biến thành tiếng rên rỉ bị đè nén trong cổ họng. Bác sĩ Triệu thấy ba người vừa ra ngoài lại không có động tĩnh nên tò mò đi theo xem thì chứng kiến cảnh tượng kỳ quái này, suýt nữa mất hồn. Bốn người không ai dám lên tiếng, lặng lẽ nhìn "người" trông như con dế mèn trước mặt. Thứ này di chuyển chân sau như côn trùng, liên tục đổi hướng, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, thỉnh thoảng lại ngẩng hai hốc máu trên mặt nhìn quanh. Cổ nó vặn vẹo không giống người mà nhanh như côn trùng, biên độ vặn cũng lớn đến đáng sợ. Vài giây sau, "người" đó đột ngột nhảy lên thật cao, hướng về bức tường của cửa hàng tiện lợi. Tề Hạ vội vàng giơ đuốc soi sáng, cố gắng theo dõi bóng dáng nó, dù sao trong môi trường tối đen này, điều tối kỵ là mất dấu mục tiêu. Nhưng ngay khi ánh đuốc chiếu lên, ngay cả người có tâm lý vững vàng như Tề Hạ cũng suýt khuỵu chân ngã xuống đất. Trên bức tường được ánh sáng chiếu tới, chi chít một đám "người". Nhìn qua cũng phải có hơn mười người, chúng đang di chuyển nhanh trên tường. Ánh sáng chiếu vào, chúng như cảm nhận được điều gì đó, lại bò về phía bóng tối. Chúng giống dế, giống gián, giống nhện. Tóm lại là không giống người. Tề Hạ chỉ cảm thấy lông tơ trên người mình dựng đứng hết cả lên. Trên đường đến cửa hàng tiện lợi cùng Lâm Cầm, cả hai mò mẫm trong bóng tối, hứn đã liên tục nghe thấy tiếng côn trùng râm ran. Tiếng kêu lúc xa lúc gần. Hóa ra đó không phải côn trùng... mà là từng "người" một. Nghĩ đến khi nãy trên đường mình và Lâm Cầm vừa đi qua, ở dưới đất ở trên tường xung quanh đều có những thứ này... Loại cảm giác này thậm chí không thể dùng từ "sợ hãi" để diễn tả. Tề Hạ toát mồ hôi lạnh, quay người lại, vẫy tay với mọi người. Mọi người cũng hiểu ý hắn, lùi lại từ từ. Tề Hạ giơ đuốc, nhìn chằm chằm những "người" trên tường, rồi cùng ba người phía sau từng bước lùi vào trong nhà. Bọn bọn họ không dám phát ra tiếng động, di chuyển cực kỳ chậm chạp. Đám ‘người’ này có vẻ như đã bị móc mắt, có lẽ chỉ có thể dựa vào âm thanh để tìm phương hướng, may mà mọi người đều biết giữ mạng quan trọng, không ai lên tiếng. Sau khi đóng cửa, Tề Hạ lại lấy một tấm ván gỗ chặn phía sau cửa, mọi người lại tiếp tục lùi lại, lùi mãi đến góc tường. Bức tường lạnh lẽo và loang lổ này mới mang lại cho mọi người một chút cảm giác an toàn. "Đó... rốt cuộc là thứ gì...", Tiêu Nhiễm run rẩy hỏi. "Là người...", bác sĩ Triệu nói xong liền lắc đầu, "Không... Xương người không thể làm những động tác đó, chúng chỉ có thể là côn trùng...". Tề Hạ hít một hơi thật sâu, nói: "Tối qua tôi cũng nghe thấy tiếng sột soạt, chứng tỏ những thứ này không phải mới xuất hiện hôm nay mà là đã tồn tại từ lâu rồi." Hắn quay đầu lại, nghiêm mặt nói với Lâm Cầm: "Chúng ta thật sự may mắn, đi đường không dẫm phải thứ gì...". Lâm Cầm cũng kinh hồn bạt vía gật đầu, có vẻ như bị dọa sợ không nhẹ. Bốn người chìm vào im lặng. Trước khi chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, có lẽ mọi người vẫn có thể ngủ ngon. Nhưng lúc này, không ai dám nhắm mắt, chỉ có thể dựa vào tường rồi nhìn chằm chằm vào cửa, đề phòng những thứ đó phá cửa xông vào. Mất đi giấc ngủ và tiếng vang, ban đêm bỗng dài dằng dặc. Mọi người đứng dựa tường suốt nửa đêm, giờ đã mỏi lưng mỏi gối rồi. Bọn họ dần dần phát hiện ra một vấn đề. Những "côn trùng" bên ngoài cửa dường như thực sự chỉ là côn trùng. Chúng hoàn toàn không muốn xông vào nơi đèn đuốc sáng trưng này. Tề Hạ đang sử dụng các quy tắc ở đây để giải thích các hiện tượng ở đây. Cho dù chúng trông kỳ dị đến đâu, cho dù mắt chúng luôn chảy máu, chúng vẫn chỉ là côn trùng. Nếu "côn trùng" và "nhân viên bán hàng" đều là thứu gióng nhau thì nhất định sẽ nghiêm túc đóng tròn vai của mình. Nghĩ như vậy, những côn trùng bên ngoài cửa sẽ không quá nguy hiểm, cho dù chúng có thể chủ động tấn công con người thì cũng chưa chắc sẽ thành quần kết đội xô cửa. Nghĩ đến đây, Tề Hạ từ từ ngồi xuống, hoạt động tứ chi đau nhức. Thấy có người dẫn đầu, ba người còn lại cũng ngồi xuống nhưng vẫn đầy vẻ căng thẳng. "Tề Hạ ... chúng ta phải làm gì?" Lâm Cầm hỏi. Tề Hạ sờ cằm, nói: "Ngủ đi." "Ngủ?" "Ngủ một lát, giữ sức." Tề Hạ tìm một tấm ván sạch, trải bên cạnh Lâm Cầm, "Sau khi trời sáng, chúng ta sẽ đi tìm cảnh sát Lý." "Nhưng những thứ bên ngoài cửa..." "Yên tâm." Tề Hạ thờ ơ nói, "Chúng sẽ không vào, miễn là chúng ta không ra ngoài thì tạm thời sẽ không có nguy hiểm.” Lâm Cầm nghe liền xong ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ, rồi nằm xuống. Còn Tề Hạ cũng đi đến góc tường, tìm một tấm ván sạch đậy nồi lại, còn mình thì ngồi trên tấm ván, đè nồi xuống. Tiêu Nhiễm và bác sĩ Triệu nhìn nhau rồi lại nhìn Tề Hạ và Lâm Cầm. Làm sao bọn họ có thể ngủ được chứ? Cho dù có thể hoàn toàn phớt lờ đám côn trùng bên ngoài cửa nhưng Tiêu Nhiễm luôn cảm thấy Tề Hạ là một người nguy hiểm. Trong câu chuyện được kể lúc đầu, hắn là một kẻ lừa đảo đã lừa đảo hai triệu, làm sao một người như vậy có thể là người tốt được? Ngủ chung một chỗ với hắn, có khi nào sáng hôm sau mình lại chết bất đắc kỳ tử không? Tề Hạ hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của Tiêu Nhiễm và bác sĩ Triệu, thay vào đó dựa vào tường rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với hắn, hai người này có thức trắng đêm hay không cũng không liên quan gì đến hắn. Lâm Cầm nằm trên tấm ván, có hơi không nỡ nhìn Tề Hạ ngồi ở góc tường, bèn dịch sang một bên: "Tề Hạ, tấm ván này đủ lớn, anh cũng nằm lên đi." Tề Hạ nâng mí mắt, nói: "Không cần, tôi quen ngủ ngồi rồi." "Ngủ ngồi?" Lâm Cầm nghe xong suy nghĩ một chút, lại ngồi dậy, chuyển tấm ván đến bên cạnh Tề Hạ, rồi lại nằm xuống, nói tiếp, "Vậy anh cứ ngồi cạnh tôi mà ngủ đi." Tề Hạ cũng không từ chối, so với Tiêu Nhiễm và bác sĩ Triệu, ấn tượng của Lâm Cầm để lại cho hắn là khá tốt. Lâm Cầm nằm trên tấm ván, tò mò nhìn Tề Hạ, hỏi: "Tại sao anh lại quen ngủ ngồi?" Tề Hạ nghe xong thì nhướng mày, sau đó nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi này: "Vì ngủ ngồi sẽ không khiến tôi rơi vào trạng thái 'thư giãn', giúp não tôi luôn hoạt động." Lâm Cầm gật đầu, nhưng dường như lại nghĩ ra điều gì đó: "Anh luôn ngủ ngồi?" "Đúng vậy." "Đã nhiều năm rồi?" Tề Hạ cảm thấy Lâm Cầm rất kỳ lạ, bèn quay sang nhìn cô: "Câu hỏi này rất quan trọng sao?" Lâm Cầm nuốt nước bọt, sắp xếp lại ngôn ngữ rồi mới hỏi: "Nhưng anh có vợ mà ... Cho dù hai người sống cùng nhau, anh cũng ngủ ngồi mỗi đêm sao?"