Chương 66: Thiên Đường Khẩu quỷ dị

"Sao hắn lại chết được?!" Tề Hạ không dám tin mà nói, "Hôm qua lúc chia tay còn khỏe mạnh mà." "Tôi cũng thấy kỳ lạ." Lão Lữ nói, "Có lẽ là mất máu quá nhiều? Tối qua trước khi đi ngủ còn nói còn cười, vậy mà sáng nay đã không tỉnh lại nữa." Đồng tử Tề Hạ co rút, cảm thấy chuyện này có sự kỳ quái không nói nên lời. Trương Sơn tuy bị thương, nhưng rõ ràng không nguy hiểm đến tính mạng, từ lời miêu tả của Lâm Cầm và Điềm Điềm, con gấu đen chỉ gây ra một vài vết thương ngoài da, không làm tổn thương nội tạng. Vậy mà sao hắn lại chết trong giấc ngủ chứ? "Hắn có bị thương gì khác không?" Lâm Cầm hỏi, "Ví dụ như sáng sớm bị dao kiếm đâm trúng chẳng hạn..." "Không." Lão Lữ có chút đau buồn lắc đầu, "Nhưng tôi cũng không dám chắc, dù sao chúng tôi không phải bác sĩ pháp y, chỉ biết Trương Sơn không cử động, không thở, lồng ngực cũng không còn đập nữa." Tề Hạ vuốt cằm, cảm thấy chuyện này tám phần mười là do "Tiêu Tiêu" gây ra. Trong trò chơi của Địa Ngưu, Kiều Gia Kình và Trương Sơn không nghi ngờ gì là hai người nổi bật nhất, nếu không có hai người họ, hai ván game này không thể có nhiều người sống sót đến vậy. Vậy mà chỉ trong một đêm, hai người đều lần lượt bỏ mạng. Nếu không phải do Tiêu Tiêu làm thì nhất định là do Địa Ngưu làm. "Các người đang chơi bẩn sao..." Tề Hạ nghiến răng lẩm bẩm, trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo. "Ai? Tôi?" Lão Lữ giật mình. "Không..." Trong lòng Tề Hạ dâng lên một dự cảm chẳng lành, cứ theo đà này, những người có hy vọng vượt qua sẽ ngày càng ít đi. Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nói với Lão Lữ: "Lão Lữ, nếu "tổ chức" của các người đã không còn thì có thể nói cho tôi biết về chuyện trốn ra ngoài không?" "Không còn?" Lão Lữ gãi đầu ngượng ngùng, "Cũng không thể nói là không còn... chỉ là Trương Sơn chết rồi, tôi không thể ở lại đó nữa..." "Hửm?" Tề Hạ không hiểu, "Trương Sơn không phải là thủ lĩnh của các người sao?" "Không phải." Lão Lữ lắc đầu, "Thủ lĩnh của chúng tôi không phải là Trương Sơn, hắn coi như là nhân vật số ba trong tổ chức thôi." "Nhân vật số ba?" "Ừm." Lão Lữ tiếp tục nói, "Tổ chức của chúng tôi tên là "Thiên Đường Khẩu", có khoảng hai mươi người, thủ lĩnh tên là "Sở Thiên Thu", là một người đàn ông rất thông minh. Nhân vật số hai tên là "Vân Dao", cô gái này rất may mắn, đánh bạc thường xuyên thắng, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nghe nói trước khi đến đây còn là một ngôi sao. Còn Trương Sơn, do trước đây từng làm lính nên đa số chọn "loại trâu"..." "Chờ, chờ đã..." Tề Hạ cảm thấy mình dường như đã phát hiện ra lỗ hổng nào đó, vội vàng ngắt lời Lão Lữ, "Chú nói tổ chức của các người có hai mươi người?!" "Bây giờ chắc không đến hai mươi nữa... Trương Sơn vừa chết, những "phế vật" như chúng tôi đã bị đá ra ngoài rồi..." "Không phải vấn đề đó!" Tề Hạ vẻ mặt nghi hoặc nói, "Lão Lữ, các người đến nơi này vào ngày nào?" "Hai ngày trước." Lão Lữ không chút do dự trả lời, "Các cậu không phải sao?" Lúc này Tề Hạ càng thêm nghi hoặc: "Chúng tôi đúng là đến hai ngày trước, nhưng tôi vẫn không hiểu... Các người chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã có thể thành lập một tổ chức? Thậm chí còn có thể phân ra ba vị thủ lĩnh? Các người có thể tin tưởng lẫn nhau sao?" Sau khi nói xong, Tề Hạ lại lắc đầu: "Không... không đúng, các người đã có tổ chức từ hôm qua, nói cách khác là các người đã thành lập cái gọi là "Thiên Đường Khẩu" này ngay ngày đầu tiên?!" "Ừm." Lão Lữ nghiêm túc gật đầu, "Đây đều là ý tưởng của Sở Thiên Thu, ngày đầu tiên hắn không tham gia trò chơi, mà là chạy khắp các ngõ ngách của thành phố để tìm kiếm người mạnh, vì tôi và Kính cận, Trương Sơn cùng đi ra từ một phòng nên đã cùng nhau gia nhập với hắn. Nhưng bây giờ Trương Sơn đã chết, tôi thì..." "Chờ đã..." Tề Hạ lại đưa tay ra cắt ngang lời Lão Lữ, "Ý chú là người đàn ông tên Sở Thiên Thu đó đã tập hợp được hai mươi người chỉ trong một ngày?" "Phải." Lão Lữ nhìn Tề Hạ một cách nghiêm túc, "Cho nên tôi nói Sở Thiên Thu rất thông minh." "Nhưng tại sao các người lại tin hắn ta?" Tề Hạ khó hiểu nói, "Khi gặp người lạ đến lập nhóm, lẽ nào không nên có thái độ nghi ngờ sao?" "Vì Trương Sơn tin hắn ta." Lão Lữ giải thích, "Tôi không biết hắn đã nói gì với Trương Sơn, tóm lại Trương Sơn suy nghĩ vài phút rồi dẫn tôi và Kính cận cùng gia nhập "Thiên Đường Khẩu", nhưng phải nói là, mọi người ở đó đều không tệ, so với bọn họ, tôi là người vô dụng nhất." Tề Hạ khó tin nhìn Lão Lữ, như thể đang phán đoán lời ông ta nói là thật hay giả. Nếu thật sự có thứ gọi là "Thiên Đường Khẩu", thật sự có nhân vật lợi hại như "Sở Thiên Thu" thì tại sao hắn ta lại không sao? Nếu "cầm tinh" thực sự muốn loại bỏ những người tham gia mạnh, thì người đầu tiên bị loại bỏ sẽ là thủ lĩnh Sở Thiên Thu. "Kính cận không đi cùng chú sao?" Tề Hạ lại hỏi. "Không." Lão Lữ có chút thất vọng, "Kính cận mạnh hơn tôi nên ở lại "Thiên Đường Khẩu". Hắn từ nhỏ đã học giỏi, không giống tôi, chỉ bán vớ dạo suốt hai mươi mấy năm." Tề Hạ gật đầu, có vẻ như mặc dù Trương Sơn đã chết nhưng mọi thứ vẫn không thay đổi. Tổ chức có tên "Thiên Đường Khẩu" này vẫn nắm giữ cách trốn thoát khỏi đây. "Cuốn sổ ghi chép về cách trốn thoát khỏi đây" mà Trương Sơn đã từng đề cập, chắc hẳn đang ở trên người thủ lĩnh, với thân phận của Lão Lữ thì không thể biết nội dung chi tiết. Tề Hạ cũng dần dần đã xác định mục tiêu của mình. Lần này sau khi tìm được cảnh sát Lý thì sẽ cố gắng lập nhóm với hắn, dù sao hắn cũng là một trong số ít người mà Tề Hạ có thể tin tưởng. Sau đó, bọn họ có thể đến "Thiên Đường Khẩu" tự ứng cử, một mặt có thể tìm kiếm phương pháp "thoát khỏi", mặt khác, nếu ở đó thực sự có một nhóm người lợi hại, Tề Hạ không ngại cùng bọn họ tham gia vào những trò chơi chết người này. Tề Hạ đang suy nghĩ thì ba người đã đi qua ngã tư có chữ "S" và "Z". Lão Lữ dẫn hai người đi thẳng về hướng ngược lại. Lâm Cầm sửng sốt, quay đầu nói với Tề Hạ: "Hóa ra chúng ta đi sai hướng sao? Chữ "S" và "Z" đó không phải do bọn họ để lại?" "Không biết." Tề Hạ lắc đầu. Lão Lữ nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cũng liếc nhìn từ xa hai ký tự vừa giống chữ vừa giống số đó. ""S" và "Z"?" Lão Lữ do dự một chút, "Đó không phải là "52" sao?" "Chú biết nó có ý nghĩa gì không?" Tề Hạ lại hỏi. "Tôi không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng tôi đã thấy những con số như vậy ở rất nhiều nơi rồi." Lão Lữ nói, "Có thể là những con số để giúp mọi người nhớ đường? Ví dụ như nơi này được gọi là "Đại lộ 52" chẳng hạn." Lúc Tề Hạ biết hai ký hiệu này không liên quan gì đến cảnh sát Lý thì cũng không còn quan tâm đến ý nghĩa của nó nữa. Xét cho cùng, có quá nhiều điều đáng nghi ngờ ở đây, căn bản không có thời gian để điều tra từng cái một. "Chúng ta sắp đến rồi, ngay phía trước." Lão Lữ bước nhanh hơn.