Chương 67: Người Thỏ

Quẹo qua một góc phố, ba người lại đi đến một đồn cảnh sát cũ nát. Nơi này có một người đầu thỏ đứng trước cửa. "Chính là chỗ này!" Lão Lữ nói, "Hình như đã kết thúc rồi..." Tề Hạ liếc nhìn người đầu thỏ, đây hình như lại là một phụ nữ. Mặt nạ của cô ta rất rách, bộ đồ tây cũng dính đầy bụi bẩn, rõ ràng là "Người Thỏ", chuyện này nói rõ nếu cảnh sát Lý thực sự tham gia trò chơi của cô ta thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. "Muốn chơi trò chơi của ta không?" Người Thỏ cười hỏi. "Không..." Tề Hạ lắc đầu, "Tôi muốn hỏi một nam một nữ trước đó đến tham gia trò chơi có còn ở đây không?" "Một nam một nữ?" Người Thỏ một tay ôm trước ngực, một tay chống cằm, trông có vẻ hơi quyến rũ, "Ồ... ý ngươi là nhóc con cường tráng đó, phải không?" "Chính xác." "Đó là một tên đàn ông không hiểu cảm tình." Người Thỏ vặn vẹo vẫy tay, "Ta đã nói rồi, không cần "đạo", chỉ cần chơi với ta một ngày thôi, nhưng hắn cứ như khúc gỗ..." Tề Hạ hơi mất kiên nhẫn thở dài: "Hắn ở đâu?" "Nhóc con, ngươi cũng khá đẹp trai đấy..." Người Thỏ đột nhiên đưa tay sờ mặt Tề Hạ, hành động này khiến hắn giật mình. "Mặc dù ngươi trông không cường tráng lắm, nhưng chỉ cần ở bên ta một ngày, ta không chỉ cho ngươi "đạo" mà còn cho ngươi biết tung tích của người đàn ông đó, thế nào?" Tề Hạ đẩy tay Người Thỏ ra rồi quay lại nói với hai người: "Thôi, chúng ta tìm xung quanh đi." Lão Lữ và Lâm Cầm cũng biết không thể dây dưa với "cầm tinh", lần lượt theo Tề Hạ quay người rời đi. "Nếu tự mình tìm kiếm... thì phải nhanh lên." Người Thỏ mỉm cười, "Nhóc con đó bị thương không nhẹ, nếu muộn thì không kịp đâu." "Cái gì?" Tề Hạ vừa đi được ba bước thì đột nhiên sững người tại chỗ. "Tại sao hắn lại bị thương?" Tề Hạ khó hiểu quay đầu lại, "Trò chơi của cô nguy hiểm như vậy sao?" "Này thì không phải." Người Thỏ vặn eo, bước về phía trước một bước, "Trò chơi của ta đều là trò chơi "loại thoát hiểm", chị đây, nhưng đã thiết kế cơ quan rất tinh vi, nhưng nhóc con đó lại ỷ vào thể lực tốt của mình mà cứ nhất quyết dùng sức mạnh để phá giải, ta ccòn có cách gì chứ?" Tề Hạ nghe xong không nói gì nữa, quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy vài vết máu tươi trên mặt đất, sắc mặt hắn liền lạnh đi, mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi." Mấy người men theo vết máu tiếp tục tiến về phía trước. Với lượng máu chảy ra này, cảnh sát Lý hẳn là bị thương không nặng, Người Thỏ tám phần là đang nói quá. Rất nhanh, mấy người đi theo vết máu đến trước cửa một hiệu thuốc, trong phòng liên tục truyền ra tiếng va chạm, rõ ràng có người ở bên trong. "Cảnh sát Lý?" Tề Hạ lên tiếng gọi. Động tĩnh bên trong phòng dừng lại, luật sư Chương dẫn đầu đi ra. "Tề Hạ?!" Cô trông có vẻ hơi khác, khuôn mặt vốn nghiêm túc dường như hơi tiều tụy. Người cô ướt đẫm, như thể vừa mới xuống nước. "Đã xảy ra chuyện gì?" Tề Hạ hỏi, "Cảnh sát Lý đâu?" Đôi mắt luật sư Chương đột nhiên mở to, nắm lấy Tề Hạ: "Anh mau giúp tôi với! cảnh sát Lý sắp không được rồi!" "Cái gì?!" Tề Hạ cảm thấy có chút nghi hoặc, bọn họ một đường đi theo vết máu nhỏ giọt đến đây, nhìn tình hình nhiều nhất là bị thương ở cánh tay, sao lại không được rồi? Ba người đi theo luật sư Chương vào cửa, một mùi gỉ sét vô cùng nồng nặc bốc ra. Chưa đi được bao xa, bọn họ đã nhìn thấy cảnh sát Lý toàn thân đỏ như gấc. Cả người hắn dính đầy máu, khiến người ta không biết hắn bị thương ở đâu. Chỉ thấy môi hắn trắng bệch, mặt mày tái mét, toàn thân vô lực ngồi bệt xuống đất. "Chuyện, chuyện gì thế này..." Lâm Cầm run rẩy chạy tới, "Cảnh sát Lý... anh bị thương ở đâu vậy?" Cảnh sát Lý quay đầu nhìn Tề Hạ và Lâm Cầm, trên mặt gượng cười, hắn từ từ đưa tay ra như muốn nói điều gì đó. Tề Hạ cúi đầu nhìn xuống, tim liền đập mạnh. Đây hoàn toàn không phải là vấn đề "bị thương ở đâu"— Toàn bộ cánh tay phải của cảnh sát Lý đã biến mất rồi. Cổ tay hắn có một vết đứt rất thô, trông không giống như bị cắt mà giống như bị xé đứt. Mà dường như để cầm máu, hắn đã tìm một sợi dây thép buộc vào cánh tay, sợi dây thép đó ghim chặt vào da thịt, khiến phần da thịt gần đó tím tái. Nguyên nhân cũng chính là như thế nên vết thương ở cánh tay chỉ chảy ra một lượng máu nhỏ. "Trời ơi..." Lâm Cầm muốn giúp đỡ nhưng nhận ra mình không thể làm gì, "Luật sư Chương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" "Trò chơi con thỏ đó..." Chương Thần Trạch cắn chặt môi, "Người phụ nữ đó đúng là biến thái..." Ánh mắt Tề Hạ dần trở nên lạnh lẽo, hắn đến bên cạnh cảnh sát Lý, muốn nói gì đó nhưng mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Hắn đã tưởng tượng ra nhiều cảnh gặp lại đối phương, nhưng dù thế nào cũng không ngờ tới tình cảnh hiện tại. "Luật sư Chương, đưa bọn họ ra ngoài đi." Cảnh sát Lý đột nhiên lên tiếng, "Tôi muốn nói chuyện riêng với Tề Hạ." "Nói chuyện riêng?" Mọi người nghe xong đều có chút nghi hoặc. Chương Thần Trạch suy nghĩ một lúc thì gật đầu, đưa Lâm Cầm và Lão Lữ ra khỏi phòng. Thấy mọi người rời đi, cảnh sát Lý cười khổ, nói với Tề Hạ: "Nhíu mày làm gì? Trông như thể chịu oan ức lớn lắm vậy." "Tôi..." Tề Hạ thở dài, chỉ có thể nói, "Tôi sẽ trả thù cho anh, Người Thỏ đó..." "Không..." Cảnh sát Lý lắc đầu, "Người phụ nữ đó điên rồi, đừng tham gia trò chơi của cô ta." Những lời Tề Hạ chưa kịp nói lại nghẹn lại trong cổ họng, không biết nói gì. Cảnh sát Lý cười yếu ớt, "Anh đã tìm ra cách rời khỏi đây chưa?" "Chưa..." Tề Hạ thất vọng nói, "Tôi nghĩ có lẽ tôi đã sai, tôi không chỉ không tìm được cách rời đi mà còn hại chết Kiều Gia Kình và Điềm Điềm." Chỉ còn lại cảnh sát Lý, Tề Hạ cuối cùng cũng nói ra nỗi buồn giấu kín trong lòng: "Tôi đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản rồi..." Đôi môi trắng bệch của cảnh sát Lý nhếch lên, hắn dịch chuyển cơ thể, để tư thế ngồi của mình thoải mái hơn một chút. "Sao vậy?" Cảnh sát Lý hỏi, "Còn có chuyện gì anh không giải quyết được sao?" Tề Hạ không biết diễn tả thế nào vềchuyện "Tiêu Tiêu", chỉ biết lắc đầu. Giờ đây, ngay cả cảnh sát Lý mà hắn tin tưởng cũng sắp chết, Tề Hạ cảm thấy cơn đau đầu của mình lại sắp tái phát. Hắn lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì hỏi: "Tại sao lại giữ một mình tôi ở lại?" "Tôi có vài lời muốn nói với ai đó trước khi chết." Cảnh sát Lý sờ túi áo, lấy ra một bao thuốc lá cũ nát, bên trong lại có hai điếu thuốc lá mốc meo, có lẽ hắn đã tìm thấy ở một tòa nhà bỏ hoang nào đó. Hắn lấy một điếu thuốc ngậm trên miệng rồi sờ vào mấy cái túi khác, chửi thề một tiếng. "Quên mất tôi không tìm thấy bật lửa, trước khi chết cũng không hút được một hơi nữa..."